Cố Chấp Chiếm Hữu

Chương 13-3: Xin lỗi

Bọn họ ở chung vẫn luôn vui vẻ, Thẩm Niệm đứng trong sân có thể nghe thấy tiếng cười nói của bọn họ.

Thời tiết tháng 10 ban đêm mát mẻ hơn rất nhiều, Thẩm Niệm đứng một lúc mới bước vào nhà, Thẩm Sùng Sơn cũng tình cờ bước ra khỏi phòng Cố Chấp, có lẽ không ngờ sẽ gặp được Thẩm Niệm nên cứng người tại chỗ, Thẩm Niệm không có phản ứng gì đặc biệt, sắc mặt bình tĩnh chào hỏi:

“Cha”

Thẩm Sùng Sơn bị này một tiếng ‘ cha ’ kêu hoàn hồn, hốt hoảng trả lời: “Này, sao muộn thế?”

“Ở nhà bà Tần.” Thẩm Niệm nói xong thì bước trở về phòng mình, không nhìn sắc mặt của Thẩm Sùng Sơn cũng không chú ý đến ánh mắt đang nhìn anh qua cửa sổ.

Thẩm Niệm trở lại phòng, cởϊ áσ khoác, lúc cởi ra khỏi tay áo vô tình đυ.ng miệng vết thương, Thẩm Niệm khẽ nhíu mày nhưng không hề phát ra âm thanh nào, treo quần áo lên rồi đi đến ngăn tủ lấy ra quần áo, xin vào ký túc xá trong một ngày là không thể, nhưng giáo viên cũng nói tuần sau chỗ ở sẽ ổn nên anh cần chuẩn bị trước.

Thẩm Niệm chưa bao giờ đi xa nhà nên không có vali, nhưng Lương Thu nói có thể mượn, cuối tuần sẽ mang qua đây.

Thẩm Niệm lấy hết quần áo định mang đến trường ra, gấp từng cái một rồi đặt lên bàn, hai ngày nay anh không làm được bài tập, quần áo đặt ở đây cũng thích hợp, chẳng qua mới chuẩn bị vài món, cửa phòng bỗng có người gõ, Thẩm Niệm đi mở cửa thì thấy Thẩm Sùng Sơn, không ngờ cũng thấy Cố Chấp.

Cánh tay hắn bó bột treo ở trên cổ, thoạt nhìn có chút đáng thương, nhưng không ai biết rõ hơn Thẩm Niệm, dưới sự đáng thương này ẩn chứa một loại kinh khủng.

Hắn chết còn không sợ.

“Tiểu Niệm……” Thẩm Sùng Sơn mất tự nhiên nói: “Cha cùng Tiểu Chấp lại đây là muốn……”

Lời nói của Thẩm Sùng Sơn bị nghẹn ở miệng, ông kinh ngạc khi nhìn thấy quần áo đặt trên giường cùng bàn học của Thẩm Niệm: “Tiểu Niệm, sao con lại thu dọn quần áo? Muốn giặt sao? Để yên đó, ngày mai ở nhà cha sẽ giặt cho con.”

Thẩm Niệm không biết Thẩm Sùng Sơn muốn nói gì với anh, nhưng từ giọng điệu thận trọng mang chút lấy lòng của ông có thể dễ dàng nhận ra ông muốn xin lỗi, nhưng Thẩm Niệm không cần, anh thậm chí không muốn nghe.

Thẩm Niệm không trả lời nghi hoặc của Thẩm Sùng Sơn, anh đứng ở cửa im lặng mấy giây rồi xoay người đi vào phòng mở cặp sách lấy ra một tờ giấy, sau đó tự trong túi đựng bút lấy ra một cây bút, bước tới đứng trước mặt Thẩm Sùng Sơn:

“Cha, xin hãy ký vào đây.”

Thẩm Sùng Sơn cầm lấy đọc, đều nhận ra nhưng vẫn hỏi: “Đây là cái gì?”

Cố Chấp cũng thấy được tờ giấy kia, Thẩm Niệm rõ ràng thấy được hai mắt hắn sáng rực lên, đó là niềm vui vẻ dù cho ngụy trang đều che lấp không được, đó là niềm vui tự nhiên khi đạt được mục tiêu, cũng chính là niềm vui kết quả của sự điên cuồng chết còn không sợ của hắn.

Hắn hẳn rất vui.

Thẩm Niệm rời mắt khỏi Cố Chấp, nhìn về phía Thẩm Sùng Sơn: “Con đăng ký trọ ở trường, còn yêu cầu cha mẹ ký tên.”

Thẩm Sùng Sơn đương nhiên biết đây là gì, nhưng nhìn vào tờ đơn này, cùng chính miệng Thẩm Niệm và cùng chính ông muốn làm việc này sẽ không hiệu quả khác.

“Cha không đồng ý……”

“Cha.” Thẩm Niệm ngắt lời ông: “Ký đi.”

Thẩm Sùng Sơn không nói lời nào nhìn Thẩm Niệm, một lát sau mới chịu mở miệng:

“Tiểu Niệm, cha xin lỗi con, ngày đó là cha sai, không nên trách con khi chưa làm rõ sự việc, cũng không nên…… Không nên ra tay với con, cha sai rồi, về sau cha sẽ sửa, Tiểu Chấp cũng biết sai rồi, nó cũng đến xin lỗi con.”

Cố Chấp từ phía sau Thẩm Sùng Sơn tiến lên một bước, đến gần Thẩm Niệm nhìn Thẩm Niệm nói:

“Anh Niệm Niệm, trước kia em không tốt, thực xin lỗi.”

Thẩm Niệm vẻ mặt không hề thay đổi, anh nhìn Cố Chấp vài giây, lại nhìn về phía Thẩm Sùng Sơn:

“Cha bảo em ấy xin lỗi con là có ý gì?”

Thẩm Sùng Sơn nhìn thoáng qua Cố Chấp: “Cha hỏi Tiểu Chấp, nó thừa nhận đã làm chuyện xấu với con, ức hϊếp con, những gì nó nói đều là sự thật, kể cả chuyện bị thương này cũng là nó cố ý, nhưng nó cũng sợ cha không cần nó, sợ con không thích nó sẽ đuổi nó đi, cho nên mới làm ra việc này, về sau nó sẽ không làm như vậy, cha cũng đã nói với nó rồi, tương lai rồi sẽ ổn.”

Thẩm Niệm không nghĩ tới Cố Chấp sẽ thừa nhận, anh không biết Cố Chấp nói gì nhưng thừa nhận thì thừa nhận, xem phản ứng của Thẩm Sùng Sơn cũng như anh đoán, ông không còn ầm ĩ với trách móc anh, ngược lại vẫn ổn, có lẽ về sau cũng sẽ quan tâm hắn nhiều hơn, không cho hắn thiếu tình yêu.

Dù thế nào cũng tốt, Thẩm Niệm thật sự không muốn nhúng tay vào.

“Không sao.” Thẩm Niệm nói.

Thẩm Sùng Sơn nghe vậy mỉm cười: “Vậy chỗ ở này……”

“Cha.” Thẩm Niệm nhìn ông: “Con muốn ra ngoài sống.”