Cố Chấp Chiếm Hữu

Chương 11-3: Ngả bài

Thẩm Sùng Sơn kinh ngạc một chút muốn nói cái gì nhưng lúc này Thẩm Niệm không cho ông cơ hội.

“Con không ghét Cố Chấp, khi em ấy về nhà con thật sự xem em ấy như em trai, nhưng Cố Chấp không thích con, cho rằng con là kẻ đã cướp đi sự chú ý của em ấy, con luôn nỗ lực cải thiện mối quan hệ, chính em ấy không chấp nhận, đây cũng là lỗi của con sao?”

“Con chưa bao giờ quan tâm đến máy điều hòa, trước khi Cố Chấp đến, nhà không có điều hòa nhưng sau khi em ấy đến thì mới có, con biết đó không phải của con nên con cũng không nói gì, là Cố Chấp không muốn cho con vào phòng em ấy, không muốn con hưởng máy điều hòa, đây cũng là lỗi của con sao?”

“Cha chỉ thấy mỗi buổi tối Cố Chấp đều kêu con vào phòng em ấy ngủ, chỉ thấy em ấy gọi con mỗi khi ra ngoài, thế cha có nhìn thấy thái độ của em ấy khi con đến gần bắt chuyện không? Em ấy nói muốn đuổi con ra khỏi nhà, tránh xa cha ra? Con cùng em ấy bảo trì khoảng cách, con chỉ muốn an an ổn ổn ở lại chính căn nhà của mình, đây cũng là con sai sao?”

Thẩm Sùng Sơn như bị chấn động, ông đứng tại chỗ không nói gì nhưng phản ứng này chỉ kéo dài mấy giây đã bị ông phủ quyết:

“Con đang nói cái gì? Con cho rằng nó là gì? Ác ma sao? Làm sao một đứa trẻ 12 tuổi lại có tâm tư như thế, Thẩm Niệm, con không thể nói Cố Chấp như vậy.”

Thẩm Niệm nhìn Thẩm Sùng Sơn, thấy mặt ông lộ vẻ không tin, đột nhiên nhớ tới trong thời gian qua ông lại nhẫn nại như thế.

Trong mấy tháng kể từ khi Cố Chấp về nhà, anh chưa bao giờ nói xấu Cố Chấp, anh đã chịu đựng những gì Cố Chấp đã làm và đã nói với anh.

Lương Thu nói anh tính tình mềm yếu, sớm muộn sẽ bị Cố Chấp đùa chết, anh nên kể hết mọi chuyện cho Thẩm Sùng Sơn biết.

Nhưng Thẩm Niệm bởi vì kết quả này nên vẫn không nói ra.

Không kể, còn chút hy vọng Thẩm Sùng Sơn tin tưởng anh, nguyện ý đứng về phía anh, nhưng rốt cuộc ngay cả hy vọng cũng thật xa vời.

Anh làm con trai của Thẩm Sùng Sơn cũng đã 14 năm, tuy không gặp nhau thường xuyên nhưng Thẩm Niệm luôn cảm thấy giữa hai người có một sợi dây liên kết, nhưng cậu con trai 14 tuổi này lại không sánh được với người đã ở nhà vài tháng như Cố Chấp.

Kỳ thật không có gì đáng ngạc nhiên, Thẩm Niệm đã biết kết quả này từ lâu, chỉ là anh không muốn thừa nhận.

Hiện tại trải qua không có bất kỳ che đậy nào, gϊếŧ chết dấu vết ảo tương cuối cùng cũng tốt, anh thật sự quá ngốc khi ôm hy vọng chịu đựng những gì Cố Chấp làm với anh.

Thẩm Niệm im lặng là vì không muốn nói, cảm thấy nhàm chán, nhưng trong mắt Thẩm Sùng Sơn là Thẩm Niệm bị chọc thủng cam chịu, nghĩ đến những lời ông nghe được trong phòng bệnh, cơn tức giận của Thẩm Sùng Sơn càng tăng thêm, ông gần như nghiến răng hỏi:

“Vừa rồi cha nghe bọn họ nói, con đánh Tiểu Chấp phải không?”

Những bệnh nhận khác trong phòng bệnh hỏi Thẩm Sùng Sơn phải chăng mối quan hệ của hai đứa con trai không tốt, đứa nhỏ bị thương, đứa lớn lại tát thẳng một bạt tai, còn khuyên bảo Thẩm Sùng Sơn nên nghỉ làm việc một thời gian, nếu giữa anh em có nút thắt thì cả đời cũng khó giải.

Thẩm Sùng Sơn lúc đầu không tin, ông biết Thẩm Niệm là người như thế nào, mặc dù ông cảm thấy những người bệnh này sẽ không vô cớ bịa ra lời nói dối này với ông, chắc là nhìn nhằm rồi, có lẽ nhiều chuyện, huống hồ khi hỏi Cố Chấp về việc này hắn cũng nói không có.