Cố Chấp Chiếm Hữu

Chương 11-1: Ngả bài

Sau cái tát đó, Thẩm Niệm cùng Cố Chấp không nói chuyện nữa, Cố Chấp có lẽ không thoải mái, liên tục tỉnh tỉnh ngủ ngủ, dù tỉnh dậy cũng phải nhìn xem Thẩm Sùng Sơn đã trở lại hay chưa, xác định không có thì nhắm mắt lại, nguyên một ngày một miếng ăn cũng không có.

Thẩm Niệm cũng không ăn, anh không thèm ăn cũng không có tâm tình.

Thẩm Sùng Sơn trở về là lúc gần tối, vẻ mặt mệt mỏi, đầu tóc bù xù, khuôn mặt cũng không sạch sẽ cho lắm, sau khi tiến vào phòng bệnh, ánh mắt ông đảo qua mấy cái giường, dừng ở giường Cố Chấp lập tức lại đây. Đứng bên giường, đau lòng hốc mắt đều đỏ hoe, rồi lại thật cẩn thận không dám đυ.ng vào Cố Chấp. Ông sợ mình đυ.ng vào sẽ làm hắn đau.

“Tại sao lại như vậy? Đang tốt lành sao lại tai nạn giao thông?” Thẩm Sùng Sơn nhìn Thẩm Niệm đứng ở một bên, trong mắt tràn đầy chất vấn: “Bác sĩ nói thế nào? Tay có vấn đề gì không? Sẽ có để lại di chứng gì không?”

Thẩm Niệm nhìn Thẩm Sùng Sơn lời nói còn chưa kịp nói ra, Cố Chấp đã mở mắt, nhìn thấy Thẩm Sùng Sơn đứng ở đầu giường, ánh sáng trong mắt không thể che giấu, ngay cả giọng điệu cũng tràn đầy kinh hỉ:

“Chú Thẩm, chú đã trở lại.”

Thẩm Sùng Sơn không để ý đến câu trả lời của Thẩm Niệm, cuối đầu nhìn Cố Chấp, ánh mắt hay giọng điệu đều tràn đầy đau lòng:

“Về rồi đã về rồi, Tiểu Chấp đã làm rất tốt, có đau không? Có chỗ nào khó chịu, chú kêu bác sĩ tới xem?”

Lúc Thẩm Sùng Sơn trở về, Cố Chấp cảm thấy mọi chuyện đều ổn, lắc đầu: “Không đau, chú Thẩm trở về, con sẽ không còn cảm thấy đau nữa.”

“Con à……” Thẩm Sùng Sơn nhìn Cố Chấp, như đang đau lòng không biết phải làm sao mới tốt: “Tại sao lại ngã, cũng may không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra, nếu có chuyện gì chú phải giải thích với cha con như nào? Quá xấu hổ khi gặp cậu ấy đi.”

Thẩm Niệm lẳng lặng đứng ở mép giường một lúc, cảm thấy có chút bị đè nén nên cầm cái ly trên bàn đầu giường đi ra ngoài lấy nước.

Họ đang bận trò chuyện sau vài ngày không gặp, anh rời đi mà không ai để ý.

Gần đến giờ ăn, đã có vài người xếp hàng tại chỗ lấy nước, Thẩm Niệm ở phía sau xếp hàng chờ đợi, thỉnh thoảng có người nhảy vào hàng di chuyển lên phía trước, hoặc đặt một cái ấm nước hay thứ gì đó đưa đến trước mặt người phía trước nhờ họ giúp đỡ, Thẩm Niệm nhìn thấy họ không tuân theo quy tắc giống như họ cái gì cũng không nhìn thấy.

Không phải anh không dám ngăn lại, chỉ là anh không muốn về phòng bệnh, cho nên cứ kéo dài thời gian, đúng là ý kiến không tồi.

Phàm là mọi chuyện đều phải kết thúc, dù cho phía trước nhiều người xếp hàng, cuối cùng cũng đến Thẩm Niệm, Thẩm Niệm cầm ly lấy nước, bác gái bên cạnh đã lấy nước xong vẫn chưa đi, nhìn đến ly nước của Thẩm Niệm, chậc lưỡi một tiếng: “Con à, con chỉ lấy một ly nước thôi, ai đến đây sớm cũng có thể cho con lấy nước trước, cần gì phải đợi, mệt hay không?”

Thẩm Niệm phục hồi tinh thần, mỉm cười với bác gái: “Cảm ơn dì, con không vội.”

Bác gái không nói gì, cầm hay chai nước rời đi, Thẩm Niệm cũng rót đầy nước rồi đi về, anh chuẩn bị nói với Thẩm Sùng Sơn nên quay về, dù sao ở đây cũng vô ích, Cố Chấp cũng không cần anh ở lại, nhưng anh còn chưa kịp trở về phòng bệnh, Thẩm Sùng Sơn ở ngoài phòng bệnh đã ngăn cản anh:

“Con cùng cha lại đây, cha có chuyện muốn nói với con.”

Thẩm Niệm không có gì ngạc nhiên, như sớm biết trước sẽ xảy ra chuyện gì, lên tiếng: “Con đi để ly nước.”

Thẩm Sùng Sơn nhìn ly nước trong tay anh, gật đầu, tránh sang một bên: “Tiểu Chấp ngủ rồi, con nhẹ nhàng một chút.”

Thẩm Niệm bước vào, Cố Chấp lại không có ngủ, thấy anh đi tới, tầm mắt dán chặt vào anh, lúc Thẩm Niệm nhìn sang, mỉm cười nhỏ giọng nói với anh:

“Anh Niệm Niệm, lúc anh đánh em phải kéo rèm ngăn lại, nếu không sẽ có người thích tố cáo.”