Cố Chấp Chiếm Hữu

Chương 10-3: Cái tát

Thẩm Sùng Sơn tạm thời ở nơi khác trong thời gian ngắn cũng chưa về, Thẩm Niệm mượn điện thoại ở bệnh viện gọi cho Lương Thu, anh biết Lương Thu sẽ bí mật mang theo điện thoại đến trường, hiện tại còn chưa đến giờ đi học, Lương Thu hẳn sẽ để ý.

Lương Thu vừa đạp xe đến cổng trường thì nhận được cuộc gọi:

“Ai?”

“Là tôi, Thẩm Niệm.”

Sao khi cúp điện thoại với Lương Thu, Thẩm Niệm cảm thấy bình tĩnh hơn một chút, lặng im vài giây, chờ đến ý tá cho phép, anh gọi điện thoại cho Thẩm Sùng Sơn, chuyện này giấu không được, cũng không thể nào giấu.

Lương Thu cùng mẹ cậu Tô Tiểu Tiểu đi tới, Tô Tiểu Tiểu an ủi Thẩm Niệm vài tiếng, sau đó bảo Lương Thu ở lại với Thẩm Niệm, bà cầm hóa đơn đi thanh toán, Lương Thu ngồi cạnh Thẩm Niệm vỗ nhẹ vai anh:

“Không sao đâu, tôi sẽ ở lại với cậu.”

Thẩm Niệm không nói gì, Lương Thu cho rằng anh sợ hãi cũng không có miễn cưỡng, rốt cuộc Thẩm Niệm dù có trưởng thành đến đâu thì vẫn chỉ là một đứa trẻ 14 tuổi, những chuyện như vậy đối với anh vẫn là quá sức chịu đựng, sợ hãi là chuyện bình thường.

“Cậu đừng lo lắng quá.” Lương Thu nói: “Tục ngữ có câu, tai họa sẽ kéo dài ngàn năm, tiểu biếи ŧɦái sẽ không sao cả, tôi bảo đảm nó……”

Lương Thu còn chưa nói hết lời, cậu đổi nhiên nhìn thấy một giọt máu đột nhiên xuất hiện trên sàn trước mặt Thẩm Niệm, cậu ngẩn ra một chút mới phản ứng lại, đứng lên ngồi xổm trước mặt Thẩm Niệm, nhìn anh từ trên xuống dưới:

“Không phải nói chỉ có một mình tiểu biếи ŧɦái bị thương sao? Tại sao cậu cũng chảy máu? Vết thương ở đâu? Sao không nói cho tôi biết?”

Lương Thu rất khẩn trương, cậu cẩn thật nắm lấy cổ tay anh lật lại, lúc này cậu mới nhìn thấy lòng bàn tay của anh có vết máu, có lẽ bị trầy da, bên trong còn có rất nhiều cát, cậu không biết Thẩm Niệm đến tột cùng với thương tổn nặng như vậy cũng không rên một tiếng.

Sự căng thẳng của Lương Thu làm Thẩm Niệm phát giác, lúc này anh mới nhận ra lòng bàn tay mình có chút đau, anh cũng nhìn thấy máu trên sàn nhưng anh mỉm cười:

“Tôi không sao.”

“Cậu chảy máu nhiều như vậy mà còn không sao hả?” Lương Thu không dám đυ.ng vào anh, đứng lên: “Cậu cùng tôi đi tìm bác sĩ hay là tôi kéo bác sĩ lại đây trực tiếp xử lý miệng vết thương cho cậu?”

Thẩm Niệm quen với việc tự mình làm mọi việc, không thích làm phiền người khác, Lương Thu nói vậy, anh cũng chỉ có thể đứng lên, lúc này mới phát hiện chân mình ngồi lâu có chút đau nhức, nhưng chịu đựng không làm Lương Thu nhìn ra, cùng cậu đi đến trạm y tá.

Vết thương của Thẩm Niệm không nặng lắm, chỉ là trầy da, vết thương hơi lớn không nhìn thấy được nửa lòng bàn tay, làn da của anh rất trắng nên nhìn đặc biệt đáng sợ. Lương Thu nhìn đều cảm thấy rất đau, nhưng khi xử lý tang vật trong miệng vết thương, Thẩm Niệm từ đầu đến cuối đều không hề nao núng, như thể thứ đang được xử lý không phải tay anh.

Y tá băng bó tay chuẩn bị rời đi, Lương Thu lại lên tiếng, lễ phép hỏi:

“Chị à, chị giúp nhìn chân cậu ấy xem, giống như có chỗ bị thương.”

Thẩm Niệm sửng sốt một chút, nhìn về phía Lương Thu, nhưng Lương Thu lại không nhìn anh, trực tiếp ngồi xổm trước mặt anh, vén ống quần anh lên, quả nhiên đầu gối của anh cũng bị va đập, cũng may không đổ máu, không nghiêm trọng nên y tá không xử lý, chỉ nói về nhà bôi chút rượu thuốc trị vết bầm.

Lương Thu nói cảm ơn, đem ống quần Thẩm Niệm kéo xuống, thấy Thẩm Niệm vẫn nhìn cậu, cậu cười nói:

“Thế nào? Cậu nghĩ tôi không nhìn ra cậu đi lại không thích hợp à? Chúng ta đã biết nhau bao nhiêu năm rồi? Nếu cái này tôi mà nhìn không ra thì sao tôi có thể làm anh em của cậu?”

Thẩm Niệm mỉm cười không nói gì.

Khi hai người quay lại phòng cấp cứu, Tô Tiểu Tiểu đang tìm bọn họ, thấy Thẩm Niệm băng bó tay bà cũng lo lắng không ít, xác nhận chỉ là một vết trầy da bà mới nhẹ nhàng thở ra.

“Dì Tô, hôm nay con thật làm phiền dì.” Thẩm Niệm nói với Tô Tiểu Tiểu: “Khi cha con trở về, con sẽ trả lại tiền cho dì.”