Cố Cẩn Mặc cùng bạn bè chơi game đến sáng sớm không khỏi dụi dụi mắt, lại nhìn đỉnh đầu Lâm Điềm, chùm sáng không có gì thay đổi, anh ta chớp chớp mắt hoài nghi, chẳng lẽ mình gặp ảo giác?
Diệp Hi hiển nhiên không ngờ Cố Cẩn Mặc có ở nhà, trên mặt hiện lên vẻ ngượng ngùng, sau đó gật đầu chào hỏi anh ta.
Bà biết ba đứa con của Cố Minh Cẩn luôn chướng mắt bà, cho nên bà thường sẽ không lại gần bọn họ, dù sao khi bà đến nhà họ Cố, Cố Thi Dao nhỏ nhất cũng đã mười sáu tuổi.
Mặc dù Cố Cẩn Mặc không thích Lâm Điềm, nhưng anh ta cũng xem như miễn cưỡng tôn trọng Diệp Hi, dù sao bà cũng là vợ của bố anh ta. Anh ta cố gắng hết sức phớt lờ ánh sáng trên đầu Lâm Điềm, giọng điệu tùy ý nói: "Dì, hai người đây là?"
"Dì đi đón Điềm Điềm ra viện. Con ăn đi, dì dẫn con bé về phòng trước." Diệp Hi nói xong quay người nhìn người đi sau mình nửa bước.
Sau khi nhận được tín hiệu của Diệp Hi, Lâm Điềm ngẩng đầu lên nhìn người bên kia, nhỏ giọng nói: "Anh hai."
Cố Cẩn Mặc nhìn chằm chằm bóng lưng của hai mẹ con trên cầu thang, phát hiện chùm sáng trên đầu Lâm Điềm hình như có bong bóng màu đỏ, anh ta lại dụi mắt, vô thức nhìn qua đỉnh đầu Diệp Hi bên cạnh, mọi thứ bình thường.
Anh ta không khỏi nhéo nhéo mi tâm, chẳng lẽ thức khuya quá lâu sinh ra ảo giác sao? Lát nữa có cần hẹn khám bác sĩ khoa mắt không nhỉ?
Vì khúc nhạc dạo ngắn này, Cố Cẩn Mặc không có tâm trạng tiếp tục ăn sáng, anh ta lại nhéo mi tâm, quả nhiên, anh ta không thích Lâm Điềm Điềm là có lý do.
Lâm Điềm đi theo Diệp Hi một đường trở lại căn phòng của nguyên chủ, rung động dọc đường đã khiến cô hò hét trong lòng rất nhiều lần, nhưng sau khi bước vào phòng, cô vẫn không khỏi kinh ngạc.
Bởi vì, diện tích căn phòng này còn lớn hơn căn nhà hai phòng ngủ trước đây của cô. Trong lòng cô không khỏi kêu gào, chỉ vì điều này, cô bằng lòng trở về ở.
Cô ngước mắt nhìn phòng thay đồ đằng kia, trong mắt lóe lên vẻ kích động, cô gái nào mà không thích chứ. Lúc ánh mắt cô rơi vào trên mặt Diệp Hi, phát hiện trên mặt bà lộ ra vẻ lo lắng, cô vội vàng kìm nén cảm xúc, nhớ tới cuộc nói chuyện ở cửa, cô chủ động hỏi: "Đúng rồi, mẹ, vừa rồi mẹ muốn nói gì với con vậy ạ?"
Diệp Hi liếc nhìn cô, nhớ tới lời Cố Minh Cẩn nói tối qua, không biết ông đang thăm dò hay chỉ tùy tiện nói, khi đối diện ánh mắt của Lâm Điềm, bà không khỏi dời mắt: “Tối qua, chú Cố con nói con đã tốt nghiệp, có vẻ như muốn giới thiệu đối tượng cho con."
Lâm Điềm không khỏi nhíu mày, sau đó hỏi: "Vậy mẹ nói thế nào?"
"Mẹ từ chối, thanh niên các con chắc hẳn thích tự do yêu đương." Diệp Hi biết, Lâm Điềm có kiêu ngạo của mình, nhưng thân phận của con bé như thế, nhà có dòng dõi cao sẽ không chọn cô, dòng dõi thấp cô lại chướng mắt, ngược lại sẽ đắc tội người khác, cho nên bà lựa chọn từ chối.
Lâm Điềm không khỏi thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu thì thấy trên mặt bà lộ ra vẻ suy tư, sau đó chậm rãi nói: "Mẹ, mẹ nói rất đúng, huống chi con vừa mới ký hợp đồng, trong hợp đồng có viết trong vòng năm năm không thể yêu đương."
"Năm năm? Vậy năm năm sau con cũng hai mươi bảy rồi." Diệp Hi nhíu mày, trong mắt tràn đầy vẻ trách cô làm loạn.
Lâm Điềm hoàn toàn không biết nội dung hợp đồng, nhưng thấy Diệp Hi tức giận như vậy, cô vội vàng tiếp tục an ủi: "Mới hai mươi bảy tuổi mà mẹ. Giờ con đã hiểu một vài chuyện, thay vì dựa dẫm vào người khác, không bằng tự mình trưởng thành." Lâm Điềm nói xong, giả vờ thở dài một hơi, thay đổi phải từng bước một.
Đối mặt với ánh mắt cân nhắc của Diệp Hi, Lâm Điềm vươn tay nắm lấy lòng bàn tay bà, trong mắt tràn đầy cô đơn: "Mẹ, con nghĩ thông suốt thật mà, dù sao con cũng thật sự khác bọn họ."
Nhìn cô dường như đã thông suốt, nhưng Diệp Hi cũng không có thở phào nhẹ nhõm, bà đưa tay vuốt ve đỉnh đầu của cô: "Điềm Điềm, con nghĩ như vậy là mẹ yên tâm rồi."
Thay vì sử dụng thân phận này để cạnh tranh với anh em nhà họ Cố, chẳng bằng sử dụng các mối quan hệ của nhà họ Cố để cố gắng vươn lên, bây giờ cô có thể hiểu được đạo lý này là tốt rồi.
Lâm Điềm thấy bà toàn tâm toàn ý suy xét cho nguyên chủ, cô thầm nghĩ, hiện tại cô đã là con gái của bà, cô nhất định sẽ không làm bà thất vọng.
“Vậy con nghỉ ngơi trước đi, mẹ xuống nhà xem thế nào.” Diệp Hi vỗ vai cô, vội vàng đứng dậy.
Lại nói, Cố Cẩm Mặc đã lâu không trở lại, lần này đột nhiên trở về, chẳng lẽ là đóng máy rồi?
Sau khi Diệp Hi rời đi, Lâm Điềm cũng không nhàn rỗi, cô chống cằm, không khỏi nghĩ đến Cố Cẩn Mặc mà cô vừa gặp ở dưới nhà.
Ba người vợ cũ của Cố Minh Cẩm đều là thiên kim danh giá, vì vậy thực lực đằng ngoại của ba anh em họ Cố đương nhiên không yếu.
Bọn họ cũng sẽ không vì hai triệu tiền tiêu vặt kia mà trở về ở giống cô, cho nên vừa rồi cô nhìn thấy Cố Cẩn Mặc mới kinh ngạc như thế.
Cậu chủ này là người theo đuổi ước mơ, hiện giờ chính là một đạo diễn, sau này trong giới có thể sẽ gặp lại anh ta, nghĩ đến tiếng cười nhạo lúc vào cửa, Lâm Điềm thầm nghĩ, thôi, vẫn nên làm người xa lạ đi.
Về phần cậu cả Cố - Cố Cẩn Nghiễn, người cầm quyền tương lai của nhà họ Cố, cô có cần đi lấy lòng không nhỉ?
Rất nhanh, Lâm Điềm đã bác bỏ ý nghĩ này, chỉ cần cô đóng vai một cô con gái ngoan, mỗi tháng có hai triệu tiền tiêu vặt, thế là đủ rồi, dù sao cũng không nên quá tham lam.
Sau khi nghĩ thông suốt, Lâm Điềm quyết định ngủ một giấc thật sâu, dù sao xuất viện từ sáng sớm, cô còn chưa tỉnh ngủ, buổi tối còn có một trận chiến gian nan kia kìa.
*
Diệp Hi không ngờ mình mới lên tầng nói chuyện với Điềm Điềm một lúc, khi xuống nhà thì Cố Cẩn Mặc đã đi rồi.
Quên đi, mình vốn không nên thăm dò, bà ngước mắt nhìn phòng của Lâm Điềm, hy vọng lần này nó thật sự nghĩ thông suốt.
Bây giờ ba anh em họ Cố rất ít khi về bên này, Cố Cẩn Nghiễn vừa tốt nghiệp đã vào Cố thị, hiện tại Cố Thi Dao cũng sắp vào Cố thị. Vì quyết định này của cô ấy, Lâm Điềm đã từng ầm ĩ muốn vào Cố thị làm.
Diệp Hi đương nhiên không muốn cô đi, bà đoán Điềm Điềm vào giới giải trí là muốn chọc giận bà, nhưng bà thà để Lâm Điềm vào ngành giải trí còn hơn để cô vào Cố thị.
Cố thị không liên quan gì đến mẹ con họ, với tính cách nhạy cảm của Điềm Điềm, vào Cố thị ngược lại sẽ gây rắc rối.
Bây giờ thì tốt rồi, cô gia nhập giới giải trí, có lẽ mình có thể tranh thủ lúc Cố Minh Cẩn vui vẻ, nhờ ông quan tâm Điềm Điềm.
Mặc dù Diệp Hi với Cố Minh Cẩm đã kết hôn gần tám năm, nhưng bà vẫn cảm thấy bà không thể hiểu ông, giống như bà không thể hiểu nổi tại sao năm đó ông lại cưới bà.
“Thưa bà chủ,” Quản gia đến cắt đứt dòng suy nghĩ của Diệp Hi, rất nhanh, khuôn mặt bà xuất hiện nụ cười thường ngày.
Cố Cẩn Mặc đang trên đường đến bệnh viện, nghĩ đến chùm sáng kia, anh ta luôn cảm thấy khó chịu, vừa vặn hai ngày nay anh ta chơi game cả đêm, mắt có chút khó chịu nên quyết định đến bệnh viện để khám.
Bệnh viện anh đến là bệnh viện mà Lâm Điềm đã đến, được Cố thị đầu tư. Lúc anh ta đến khoa mắt mới nhớ đến lời của Diệp Hi, Lâm Điềm vừa mới xuất viện đã gây chuyện đưa mình vào bệnh viện.
Lúc Cố Minh Cẩn tái hôn anh ta đã mười tám tuổi, vì vậy anh ta không có phản cảm gì với mẹ con Diệp Hi.
Nhưng khổ nỗi những năm này, Lâm Điềm Điềm luôn không nhận ra vị trí của mình, suốt ngày tác oai tác quái khiến anh ta cực kỳ phiền chán.
Nghe nói gần đây cô còn ầm ĩ muốn cùng Cố Thi Dao vào Cố thị, chắc hẳn lúc đó sẽ có kịch hay để xem.
Nghĩ đến Lâm Điềm Điềm sắp đi gây họa cho Cố Cẩn Nghiễn và Cố Thi Dao, tâm trạng Cố Cẩn Mặc không khỏi tốt hơn mấy phần.
Tiếp sau đó kiểm tra hết thảy bình thường, anh ta không khỏi nhíu mày, thử nhắc đến việc mình nhìn thấy chùm sáng. Bác sĩ bày tỏ có lẽ do anh ta chơi game xem màn hình quá lâu nên xuất hiện ảo giác, nghỉ ngơi nhiều là hết, cuối cùng cũng chỉ kê cho anh ta thuốc nhỏ mắt.
Cố Cẩn Mặc tiện tay ném thuốc nhỏ mắt vào trong xe, sau đó lái xe về căn hộ của mình.
Lâm Điềm ngủ một giấc này rất say, cô bị Diệp Hi đánh thức. Lúc cô mở mắt còn hơi mờ mịt, mãi đến khi nhìn thấy đèn thủy tinh trên đỉnh đầu, cô mới giật mình tình cảnh của mình bây giờ.
"Tỉnh rồi thì mau đi rửa mắt xong xuống nhà ăn trưa." Lúc Diệp Hi rời đi thuận tiện khép cửa phòng.
Lâm Điềm ngáp một cái, qua một hồi lâu mới xuống giường, trong phòng không chỉ có phòng thay đồ, còn có phòng vệ sinh và bồn rửa mặt, cô nhìn mình trong gương.
Gương mặt này cũng không xa lạ gì, thậm chí có thể nói giống hệt khuôn mặt của cô, đây cũng là lý do cô thích ứng nhanh như vậy.
Có điều cô không quá thích kiểu tóc xoăn và màu tóc này, vừa vặn nhân dịp lần này vào đoàn đổi kiểu tóc khác, nghĩ như vậy, tâm trạng Lâm Điềm không khỏi khá hơn.
Lúc cô xuống nhà, Diệp Hi đã ngồi ở bàn ăn đợi cô. Cô nhìn lướt qua, trừ Diệp Hi, trên bàn ăn không thấy những người khác. Nghĩ đến người mình nhìn thấy hồi sáng, cô không tự chủ nhíu mày, cậu chủ này cũng quay về phòng ngủ như cô à?
Đợi cô ngồi xuống, Diệp Hi mới mở miệng: "Con mới ra viện, cần phải ăn uống thanh đạm chút."
Lúc này Lâm Điềm mới nhìn màu sắc món ăn trên bàn, đối với với người không cay không vui như cô thì đây đúng là có chút không dễ dàng. Có điều ai bảo cô mới ra viện chứ, cô không khỏi thở dài.
Nhìn Diệp Hi đem canh đã múc sẵn đến trước mặt mình, Lâm Điềm rất nhanh rõ ràng, bữa trưa này chỉ có hai người bọn họ, cô khẽ nhấp một ngụm canh trước mặt, mùi vị không tệ.
Bởi vì món ăn thanh đạm, Lâm Điềm chỉ ăn một ít cơm, làm Diệp Hi nhíu mày: "Bây giờ con mới ra viện, không cần giảm béo, đừng có khống chế sức ăn."
"Mẹ, con thật sự không ăn nổi nữa rồi." Lâm Điềm đau khổ nhìn về phía Diệp Hi.
Lúc này Diệp Hi mới coi như thôi, sau bữa ăn bà lại lôi kéo Lâm Điềm cùng ra ngoài vườn hoa. Cô biết bà có chuyện muốn nói với mình, cho nên biểu hiện rất ngoan ngoãn.
Đầu này Diệp Hi còn đang cảm khái, lâu lắm rồi hai mẹ con mới bình tĩnh nói chuyện thường ngày, xem ra lần này Điềm Điềm thật sự nghĩ thông suốt.
"Buổi tối chú Cố con về, con nhớ nói chuyện công việc bây giờ của con với chú ấy." Giới giải trí ngư long hỗn tạp, nếu mà có Cố thị quan tâm, con đường của Điềm Điềm sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Dẫu sao Lâm Điềm cũng là người từng dốc sức làm việc trong giới giải trí, cô tự nhiên rõ dự định Diệp Hi, không khỏi xúc động vì sự dụng tâm lương khổ của bà.
Buổi chiều, Lâm Điềm ở lì trong phòng tiếp tục sắp xếp lại phòng chứa đồ. Cô không thích phong cách của nguyên chủ, cho nên thu dọn hết những món đồ cũ cất đi, từ hôm nay trở đi, cô chính là Lâm Điềm Điềm.
Xử lý xong mọi chuyện, Lâm Điềm đứng trước cửa sổ, cô thấy Diệp Hi đang uống trà trong vườn hoa. Nghĩ đến trong sách từng nhắc đến nguyên thân bị cậu cả Cố đưa đến đảo trồng chuối tiêu, Diệp Hi không yên lòng con gái nên cũng đi theo, Lâm Điềm không khỏi thổn thức, lần này, có cô ở đây, bọn họ nhất định sẽ không rơi vào kết cục như vậy.
Buổi chiều trôi qua rất nhanh, chạng vạng tối, Lâm Điềm ở trong phòng nghe thấy tiếng ô tô từ dưới nhà, cô biết, Cố Minh Cẩm trở về, cô đứng dậy chuẩn bị xuống dưới nhà.
Tối qua Diệp Hi đã nói cho ông biết chuyện Lâm Điềm xuất viện, cho nên nhìn thấy Lâm Điềm trong phòng khách, ông cũng không bất ngờ.
Diệp Hi tiếp nhận ác khoác trong tay ông, giọng điệu nhẹ nhàng: "Ông về rồi, dọn cơm luôn nhé?"
"Ừ." Cố Minh Cẩm khẽ gật đầu.
Trong thời gian Cố Minh Cẩm đến phòng làm việc, Lâm Điềm không khỏi thở phào. Không thể trách cô sợ được, đây là lần đầu tiên cô gặp boss cỡ này đó!
Không ngờ lúc này cửa ra vào lại truyền tới tiếng của quản gia: "Cậu hai!"
Lâm Điềm không khỏi quay đầu, Cố Cẩn Mặc lại trở về rồi?
Chùm sáng trên đỉnh đầu Lâm Điềm vẫn chướng mắt như cũ, nhưng hiện tại Cố Cẩn Mặc cũng không đoái hoài tới, hôm nay anh ta trở về là chuyện suất chiếu phim điện ảnh mới.
Nhìn thấy Cố Cẩn Mặc, trong mắt Diệp Hi chợt lóe vẻ kinh ngạc nhưng bà phản ứng rất nhanh, vội bảo người giúp việc mang thêm một bộ bát đũa.
Cố Minh Cẩm dời phòng làm việc, tất cả mọi người đã ngồi trước bàn ăn đợi ông. Ông nhìn lướt qua Cố Cẩn Mặc ở đầu kia, cố ý coi nhẹ anh ta, mở miệng ôn hòa nói với Lâm Điềm: "Điềm Điềm thế nào rồi, đỡ hơn chút nào không?"
Lâm Điềm nghe vậy vội vàng lắc đầu: "Chú Cố, con không sao ạ. Vốn cũng không phải chuyện lớn gì, nói đến cũng trách lúc ấy con phấn khích quá, không chú ý đến xe bên kia."
"Chuyện gì phấn khích vậy?" Cố Minh Cẩm có vẻ hứng thú.
Cố Cẩn Mặc biết bố cố ý làm lơ anh ta, nhưng bất đắc dĩ có việc cần nhờ người giúp, cho dù anh ta khó chịu cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
"Chuyện là con tìm được việc làm rồi ạ, con rất thích đóng phim, không ngờ lại có công ty ký hợp đồng với con thật, cho nên con khó tránh khỏi có hơi phấn khích." Lâm Điềm nói xong giả bộ ngượng ngùng cúi đầu.
Bên kia Cố Cẩn Mặc vừa uống canh suýt thì phun ra, cho nên Lâm Điềm Điềm không tới Cố thị gây hoạ cho hai người kia, ngược lại đến gây họa cho anh ta?