Rừng Cây Lộng Gió

Chương 14: Chuyện bây giờ mới kể

Đêm cuối đông, trời vẫn còn lạnh. Con đường về nhà Mộc Lâm rực rỡ ánh đèn, nhưng hàng cây điệp hai bên đường đã không còn sắc vàng nữa, lá trên cây đã rụng gần hết, chỉ còn trơ lại cành khô với những phiến lá non vừa mới nhú. Cuộc sống khắc nghiệt vẫn luôn tạo ra những cảnh ly ly hợp hợp như vậy. Những bông hoa xinh đẹp rồi cũng sẽ úa tàn, những chiếc lá xanh tươi khỏe mạnh đã từng là tất cả của cây đến một lúc nào đó cũng phải lìa xa. Chia ly luôn để lại những nỗi đau dường như đã trở thành quy luật. Nhưng tự nhiên cũng luôn có những cách thức chữa lành vết thương rất tốt, từ những vết sẹo cũ kỹ đau đớn ấy, sẽ mọc ra những chồi non xanh biếc, tiếp tục làm đẹp cho đời. Và những số phận đã rời xa kia, tin rằng cũng sẽ rất mãn nguyện, vào thời khắc đẹp đẽ nhất, chúng đã vươn mình nở rộ, hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc, cho dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi nào đó mà thôi.

Đời người, nếu có thể sống thật ý nghĩa, có thể nở rộ vào những thời điểm mình cho là đẹp nhất, thì cũng không còn gì phải luyến tiếc.

Phong Đại đạp xe trên con đường vắng lặng, trong vòng tay anh là người con gái đẹp đẽ ấm áp như mùa xuân. Cả hai yên lặng suốt quãng đường về, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng. Nhìn qua thì không có gì khác trước đây, Mộc Lâm vẫn ngồi ở thanh ngang phía trước, nhỏ nhắn xinh tươi. Sau lưng là vòm ngực rộng lớn của Phong Đại bao trọn lấy cô. Nhưng tư thế thì có chút thay đổi, nếu như lúc trước Mộc Lâm phải cố hết sức cuộn người lại để không phải chạm vào anh thì bây giờ cô đang hiên ngang ngồi thẳng lưng, hai tay cũng không vịn ở ghi- đông xe nữa mà vịn hẳn vào hai cánh tay cứng rắn ở hai bên, vươn mình tận hưởng sự mát lạnh trong lành của từng cơn gió thổi qua. Trong tình huống được hưởng lợi như vậy Phong Đại đương nhiên không có ý kiến. Cứ như vậy cho đến khi còn cách nhà khoảng mười phút, Mộc Lâm đột nhiên kéo tay anh:

- Dừng lại! Dừng lại!

Phong Đại không hiểu chuyện gì, nghe Mộc Lâm la lên như vậy cũng hoảng hốt tấp xe vào lề:

- Em sao thế?

Mộc Lâm thấy xe đã dừng, liền nhảy xuống, nghiêng đầu nháy mắt với Phong Đại:

- Em muốn đạp xe!

Thì ra là vậy, Phong Đại thở phào một cái, còn tưởng là cô bị đau ở đâu. Nhưng mà, mong muốn này của cô…

- Không được đâu, chân em ngắn quá.

Không phải là Phong Đại cố tình trêu chọc, nhưng sự thật là vậy mà. Đến thanh ngang phía trước anh còn phải bế cô mới ngồi lên được, thì nói gì đến chuyện đạp xe. Mộc Lâm nghe vậy bèn hung hăng nhéo hông anh một cái thật đau, trừng mắt:

- Chưa thử làm sao biết?

Cô nhóc này, đã quyết cái gì là phải thử bằng được, điểm này Phong Đại đã biết rõ, nên cũng không nói thêm gì nữa bước xuống xe, đứng tránh sang một bên. Mộc Lâm thấy vậy hết sức là hớn hở nắm tay lái nhấc một chân định leo lên xe, nhưng mà…

Loay hoay mãi vẫn không cách nào leo lên xe được, thì nói gì đến chuyện đạp đi. Cuối cùng sau một hồi cố gắng mà vẫn vô vọng, Mộc Lâm ỉu xìu trả xe lại cho Phong Đại. Nhưng cô vẫn cố vớt vát thêm một câu:

- Không phải chân em ngắn, tại xe anh cao quá thôi!

Phong Đại nhận lấy xe ngồi lên, nhìn thấy vẻ thất vọng trên mặt cô gái nhỏ, không đành lòng, vừa kéo tay xoay người cô lại vừa cất giọng dỗ dành:

- Được rồi, chân em không ngắn, là tại anh.

Nói rồi đưa tay bế Mộc Lâm đặt lên xe. Không biết vì đã thực hiện nhiều lần hay vì đó là người con gái mà anh hết lòng nâng niu, động tác này của Phong Đại cực kỳ chuẩn xác, cực kỳ nhẹ nhàng. Mà dường như cô gái của anh cũng đã quen với cách thức như vậy nên cũng rất ngoan ngoãn để anh bế mình lên xe. Sau khi đã ổn định chỗ ngồi, Phong Đại bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói với Mộc Lâm:

- Đừng xị mặt nữa, cũng không phải là không có cách…

Cô gái nhỏ đang rầu rĩ nghe vậy lập tức ngẩng đầu quay lại, mắt chớp chớp đầy hy vọng nhìn anh. Phong Đại hết cách, cái vẻ mặt này đúng là dễ thương chết người mà.

Nói rồi, anh nắm lấy tay cô đặt ở vị trí tay lái. Rồi rất tự nhiên, đặt hai tay mình lên vai cô. Mộc Lâm còn đang chưa hiểu anh muốn làm gì thì đã nghe anh nói:

- Em điều khiển tay lái, anh phụ trách đạp xe. Như vậy được rồi chứ?

Với tính cách của Phong Đại, thường thì sẽ không làm những chuyện nguy hiểm như thế này. Nhưng hiện tại trên đường không có xe cộ, hơn nữa anh cũng không nỡ để cô nhóc nhà anh đi ngủ mà vẫn còn ấm ức. Như thế này có được tính là quá nuông chiều cô rồi không?

- Được, quá được ấy chứ!

Mộc Lâm vui vẻ gật đầu lia lịa. Phong Đại thấy vậy, liền giữ chặt vai cô, nhấn bàn đạp tiến về phía trước. Lúc đầu chưa quen xe còn loạng choạng, nhưng ngay sau đó Mộc Lâm đã nắm được quy luật, lấy lại thăng bằng và cứ thế thẳng tiến trên con đường nhỏ. Gió thổi vào mặt mát rượi, hai người trên một chiếc xe đạp, thong thả như đang dạo chơi. Mộc Lâm ở phía trước tập trung lái xe, đâu biết rằng Phong Đại ở phía sau lúc này chỉ cần đạp xe không cần nhìn đường nên tràn ngập trong ánh mắt chỉ có duy nhất hình ảnh của cô. Nhìn mãi nhìn mãi, cuối cùng nhịn không được, cúi đầu xuống đặt lên mái tóc của cô một nụ hôn, nhẹ như gió thoảng mây bay nhưng mang một tấm chân tình sâu nặng. Anh thực sự yêu cô gái này mất rồi!

Tay lái hơi đảo một chút rồi nhanh chóng vững lại. Tuy nụ hôn của Phong Đại cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng không có nghĩa là Mộc Lâm không cảm nhận được. Cô thoáng bối rối, nhưng ngay sau đó lại lập tức trấn tĩnh, thầm nở nụ cười. Anh đã không muốn cô biết, thì cô sẽ vờ như không biết, sẽ không làm cho anh phải khó xử. Dù là vì bất kỳ nguyên nhân gì, nếu anh đã lựa chọn làm như thế thì chắc chắn phải có lý do, cô chỉ cần tin như vậy là đủ.

Rất nhanh hai người đã về đến tiểu khu. Cho dù mong muốn đạp xe chỉ được thỏa mãn một nửa, nhưng trong trường hợp này như thế cũng tạm chấp nhận được. Mộc Lâm nhấc người nhảy xuống, vui vẻ tạm biệt Phong Đại, không quên nói với anh về việc mình sắp về quê thăm ông ngoại. Phong Đại lắng nghe, gật đầu tỏ ý đã biết. Hai người đã nói chuyện xong, nhưng dường như không ai muốn dời bước đi trước. Từ khi nào, giữa hai người đã xuất hiện thêm cảm giác lưu luyến như thế này?

Cuối cùng Mộc Lâm lên tiếng:

- Không còn gì nữa, em vào đây.

Phong Đại gật đầu:

- Ngủ ngon nhé.

Mộc Lâm mỉm cười, xoay người định bước đi, lại chợt nghe anh nói, giọng rất trầm, rất ấm:

- Sau này, em muốn đi xe đạp… để anh chở là được rồi.

Mộc Lâm quay lại, nhìn ánh mắt của Phong Đại, đêm tối không nhìn rõ ra là cảm xúc gì, nhưng cô vẫn nhẹ nhàng gật đầu:

- Em cũng chỉ… muốn ngồi xe của anh thôi.

Nói rồi, không muốn để Phong Đại nhìn thấy mặt mình đang đỏ lên, cô nhanh chóng chạy vào tiểu khu. Vì không quay đầu lại, nên Mộc Lâm cũng không nhìn thấy, Phong Đại nghe xong câu đó, sững sờ mất một lúc rồi không nhịn được, nở một nụ cười sung sướиɠ hiếm hoi.

………..

- Mẹ ơi?

Mộc Lâm vừa gõ cửa phòng ba mẹ vừa gọi. Sau khi tạm biệt Phong Đại, cô về nhà ngâm nước nóng rồi đi ngủ, nhưng nằm mãi chẳng ngủ được nên sang đây tìm mẹ.

Ba Lâm ra mở cửa, nhìn thấy con gái cưng trong bộ đồ kitty rộng thùng thình, thì ngáp dài một cái:

- Lại sang giành gối ôm của ba phải không?

Mộc Lâm cười hì hì, nhìn ba Lâm với ánh mắt năn nỉ hết sức là thành tâm, làm ông không chịu được rùng mình một cái rồi đứng tránh sang một bên. Lúc này mẹ Lâm vừa thoa xong kem dưỡng da, bước ra ngoài, không quên hừ lạnh với ba Lâm một tiếng:

- Tác dụng của tôi với hai cha con ông có vậy thôi à?

Nói xong, không đợi ba Lâm phản ứng đi một hơi về phòng của Mộc Lâm. Hai cha con ngẩn tò te một hồi, không ai bảo ai cùng nhún vai một cái, rồi ai về phòng nấy. Mẹ đại nhân vạn tuế.

Một lúc sau…

- Mẹ ơi?

- Ừ?

Lúc này Mộc Lâm đang đắp chăn tới cằm, chỉ lộ ra cái đầu nho nhỏ, nhìn lên trần nhà kêu thầm một tiếng. Từ lúc Mẹ Lâm sang đây, cũng không nói gì, chỉ nằm nghiêng ngắm con gái.

- Ngày xưa sao mẹ lại cứ kiên quyết chọn ba vậy ạ?

- …

Mẹ Lâm khẽ thở dài, đến lúc rồi đây. Bà biết trước sau gì cũng sẽ có một ngày Mộc Lâm sẽ hỏi bà câu này, trong lòng cũng đã sẵn sàng cho con gái một câu trả lời. Chỉ là, bà có chút thất thần, khi con bé hỏi chuyện này, cũng có nghĩa là nó đã xác định người trong lòng một cách rõ ràng rồi.

Mẹ Lâm yên lặng một lúc, rồi nằm thẳng người lại, cùng Mộc Lâm nhìn lên trần nhà, giọng nói đều đều giống như đang hồi tưởng một vùng trời ký ức của chính mình:

- Thật ra ngày ấy… cái gọi là tình yêu, không như khái niệm của bọn trẻ tụi con bây giờ. Sau giải phóng, mọi người còn phải lo cái ăn cái mặc đâu còn thời gian mà yêu đương. Mẹ gặp ba con cũng là tình cờ, chỉ là có ấn tượng ban đầu tốt đẹp hơn người khác một chút. Sau đó thì có qua lại rồi tình cảm lớn dần, nhưng cũng chưa đến mức sống chết có nhau.

- Vậy tại sao….?

Mộc Lâm nghe đến đây thì quay sang nhìn mẹ, không khỏi ngạc nhiên. Bởi vì trước kia cô từng nghe nói mẹ kiên quyết chống đối ông ngoại, dứt khoát đòi gả cho ba kia mà?

Mẹ Lâm không nhìn lại cô, ánh mắt vẫn nhìn lên trần nhà nhưng lại có vẻ nhìn về một nơi nào đó xa lắm.

- Có phải con muốn hỏi chuyện về ông ngoại không? Thực ra lúc ấy, ông ngoại con chịu ơn của người ta. Chiến hữu của ông con trên chiến trường đã hy sinh vì ông, nên ông ngoại con đã hứa sẽ chăm sóc cho cả nhà ông ấy, bao gồm cả việc gả mẹ cho con trai của người chiến hữu ấy.

Ngưng lại một chút, mẹ Lâm dường như đã chạm vào một nỗi đau nào đó trong ký ức, giọng trầm hẳn xuống.

- Lúc ấy, mẹ chỉ mới đôi mươi, cảm thấy việc ép gả như vậy thật là quá đáng. Trả ơn có rất nhiều cách, sao lại chọn hy sinh hạnh phúc của con cái mình như vậy? Thế là, dù tình cảm của mẹ và ba con vẫn chưa sâu nặng đến mức khắc cốt ghi tâm, mẹ vẫn lấy lý do đó để chống đối ông ngoại con. Suy cho cùng, lúc đó là mẹ quá nổi loạn thôi.

Mộc Lâm nằm kế bên, từ lúc nào đã nghiêng hẳn sang nghe mẹ cô kể chuyện. Giọng bà từ từ lạc đi, xen lẫn là những tiếng thở dài nhè nhẹ:

- Vì sự nông nổi đó của mẹ, đã khiến ông ngoại con lên cơn nhồi máu cơ tim, may mà cứu chữa kịp thời, nếu không, nếu không,…

Nói đến đây, mẹ Lâm không nén được, một giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống gối. Mộc Lâm chưa bao giờ thấy mẹ như thế này, cho dù trước kia mẹ đã từng kể chuyện này cho cô nghe một lần rồi. Đưa tay lau đi giọt nước mắt của mẹ, cô cất giọng thật khẽ:

- Mẹ…

Mẹ Lâm nghe cô gọi, tâm hồn bình tĩnh trở lại, hít một hơi thật sâu rồi kể tiếp:

- Mẹ không sao, nhưng mẹ vẫn rất sợ mỗi khi nghĩ đến ngày ấy. Những chuyện sau đó thì con biết rồi, nên mẹ sẽ chỉ trả lời câu hỏi lúc nãy của con thôi. Thực ra, việc mẹ kiên quyết lấy ba con là sau đó. Sau tất cả những rắc rối mà mẹ đã gây ra, ba con không nói một lời, chỉ kiên trì sửa chữa sai lầm cho mẹ. Ông ấy không trách mẹ đã lợi dụng ông ấy, cũng không lên lớp mẹ vì tính cách nổi loạn của mẹ, chỉ nói với mẹ một câu: “ Tất cả mọi lỗi lầm của em, để cho anh chịu trách nhiệm là được rồi”. Mẹ đã vì câu nói ấy, mà suy nghĩ rất nhiều. Bản thân mẹ cũng chấp niệm rằng, nếu có một ngày ông ngoại con khỏe mạnh trở lại, mẹ vẫn sẽ nói với ông, nếu không phải là ba con thì mẹ sẽ không lấy ai hết. Nhưng lần này không phải là vì chống đối nữa, mà là mẹ thật sự muốn như vậy.

Mẹ Lâm kể tới đây thì ngừng lại, quay sang Mộc Lâm nhẹ nhàng vuốt tóc cô. Đôi mắt Mộc Lâm lúc này đã long lanh nước. Cô không ngờ những chuyện mà ba mẹ đã trải qua lại có thể có nhiều uẩn khúc như vậy. Mẹ Lâm nhìn con gái, nét cứng rắn ngày thường đã biến mất, thay vào đó là một sự dịu dàng khó tả:

- Bé con à, tuổi trẻ của mẹ đã từng nông nổi, cũng từng gây họa. Nhưng mẹ may mắn vì đã có người sẵn sàng dọn tất cả mớ bòng bong ấy, chỉ để lại cho mẹ những ngày tháng vui vẻ nhất, an lạc nhất. Có thể những điều mẹ nói sẽ không có tác dụng bằng việc con tự trải nghiệm, nhưng thực sự, mục đích của việc ở bên nhau không chỉ vì cả hai cảm thấy vui vẻ, mà còn phải cùng nhau chịu trách nhiệm, cùng nhau gánh vác tất cả những sóng gió của cuộc đời. Con có hiểu không?

Quả thật Mộc Lâm không thể hiểu hết những điều mẹ cô vừa nói, nhưng từ ánh mắt kiên định của mẹ, cô hiểu rằng mẹ đã cảm thấy may mắn đến thế nào khi gặp được ba. Khẽ lau đi giọt nước vừa rơi xuống, Mộc Lâm nhìn thật sâu vào mắt mẹ, nhẹ giọng nói:

- Mẹ ơi, hình như con cũng gặp được người như vậy rồi ạ. Nhưng mà, nhưng mà… lại hình như không phải.

Mẹ Lâm nhìn cô con gái nhỏ vẻ mặt hết sức băn khoăn, bà vươn tay ra kéo cô vào lòng, khẽ hỏi:

- Là Phong Đại phải không?

Mộc Lâm trong lòng mẹ khẽ gật đầu. Mẹ Lâm lại hỏi:

- Tại sao con nghĩ là phải, rồi lại không phải?

- Bởi vì cảm giác của con thì cho là phải, nhưng những gì anh ấy nói với con thì lại khiến con nghĩ là không phải ạ.

- Nó đã nói gì?

- Anh ấy không nói gì cả, chỉ nói rằng còn có việc quan trọng cần phải làm, nên hiện tại phải tạm gác chuyện cá nhân qua một bên ạ.

- Vậy nó muốn con đợi sao?

- Không ạ. Anh ấy tỏ rõ tâm ý, nhưng lại không muốn con uổng phí thời gian để chờ đợi. Vậy nên con mới không hiểu.

Mẹ Lâm khẽ thở dài, thằng bé giữ lời rồi. Nhưng điều đó lại làm cho con gái bà băn khoăn, thế này thì…

- Có lẽ nó muốn con có thêm nhiều sự lựa chọn, bởi vì dù sao bây giờ hai đứa cũng chưa có gì. Sao con không thử nghĩ theo chiều hướng như vậy? Biết đâu con sẽ gặp được người tốt hơn nó thì sao?

- Tốt hơn nữa mà vẫn không có cảm giác gì thì sao hả mẹ? Con đâu cần người tốt nhất, con chỉ cần người như anh ấy thôi.

Mộc Lâm ôm mẹ thật chặt, cô nói được rồi, đã nói thật lòng mình với mẹ rồi. Chuyện tình cảm đối với cô thật sự quá mới mẻ, nhưng một khi đã đến, cô không có cách nào cự tuyệt. Cứ giữ mãi trong lòng thế này thì mệt quá.

Mẹ Lâm cảm nhận được sự dựa dẫm của cô con gái nhỏ, cúi xuống hôn trán Mộc Lâm một cái, rồi nói:

- Vậy bây giờ con tính sao?

- Con không biết nữa mẹ à, con muốn cùng anh ấy thực hiện lời hứa, nhưng anh ấy không chịu nói cho con biết đó là chuyện gì cả.

Mẹ Lâm lắc đầu cười khổ, con gái tội nghiệp ơi, trong chuyện này dù con có cùng Phong Đại thực hiện hay không thì kết quả vẫn vậy thôi. Nhưng làm sao bà có thể cho cô biết, chuyện mà Phong Đại phải làm đó là do chính ông bà đặt ra? Ngày ấy, ông bà chỉ nghĩ đến lợi ích của con gái mình, mà bây giờ ngược lại điều đó lại khiến con bé phải hoang mang như thế này. Họ… đã sai rồi sao?

- Được rồi, ngủ đi con. Chuyện đó để sau này hãy tính.

- Dạ.

Mộc Lâm cũng mệt rồi, lúc này chỉ muốn nằm trong lòng mẹ an yên ngủ một giấc. Từ từ nhắm mắt lại, cô dần chìm vào giấc ngủ. Sau khi mẹ Lâm nghe tiếng thở đều đều của con gái, mới khẽ kéo chăn đắp lên người cô, rồi quay về phòng mình. Đêm nay, bà nhất định phải nói chuyện nghiêm túc với ba Lâm một lần nữa.

…………..

Những ngày giáp Tết trôi qua thật nhanh, tưởng chừng như một ngày hai mươi tư tiếng không đủ cho mọi người dọn dẹp nhà cửa, mua sắm đồ dùng, chuẩn bị mâm cỗ. Nhà Mộc Lâm cũng đã đặt vé xong, ngày giao thừa sẽ về nhà ông ngoại cùng đón năm mới. Sở dĩ đi trễ như vậy là vì ba Lâm là lãnh đạo công ty, phải ở lại tham dự tất niên cùng nhân viên, đây đã là truyền thống rồi. Hơn nữa, mấy cô chú nhân viên của ba đều là lâu năm, biết rằng năm nào ba cũng về quê ăn Tết cùng gia đình nhà vợ nên đều đi chúc Tết sớm. Tính ba Lâm không thích quà cáp biếu xén nên đành tổ chức một buổi tiệc tại nhà, mời tất cả mọi người cùng đến, mỗi người mang một món ăn đến góp vui, coi như là chúc Tết tập thể luôn. Xong đâu đấy thì cũng lên đường. Về điểm này, Mộc Lâm cực kỳ nể phục ba của mình.

Lúc cả nhà Mộc Lâm đến nhà ông ngoại, trời đã về chiều. Ông ngoại đã biết tin nên ra ngoài sân đợi. Mộc Lâm vừa nhìn thấy ông đã chạy ào tới, ôm ông thật chặt:

- Ông ngoại ơi, ông ngoại ơi!

Tuy ông ngoại Mộc Lâm gần như đã khỏi hẳn di chứng của cơn tai biến ngày trước, nhưng dù sao cũng đã lớn tuổi. Một đòn này của cô khiến ông đang chống gậy cũng phải loạng choạng lùi về sau vài bước. Lập tức, Mộc Lâm nghe tiếng mẹ mắng từ sau lưng:

- Con bé này, từ từ thôi, làm ông ngã bây giờ!

- Không sao không sao mà.

Ông cười hiền từ, một tay chống gậy, một tay vỗ vỗ lưng cô cháu gái nhỏ. Mộc Lâm buông ông ra rồi ngắm nhìn một lượt, sau đó lắc đầu tỏ vẻ đăm chiêu, nói:

- Người ta bảo, tre già măng mọc. Con đã mọc lớn từng này rồi mà sao ông mãi vẫn chưa già nhỉ?

- Khà khà khà…

Ông ngoại nghe Mộc Lâm nịnh hót trá hình như vậy, không khỏi bật cười sảng khoái. Mà quả thật, trông ông vẫn khỏe khoắn nhanh nhẹn, tuy trên mặt nếp nhăn đã kín chỗ rồi.

Lúc này ba mẹ Lâm mới kéo hành lý tới nơi, chào một tiếng:

- Ba, tụi con về rồi.

Ông ngoại không nói gì, chỉ gật đầu một cái rồi vỗ lên vai ba Lâm. Hành động tuy hết sức bình thường nhưng đối với Mộc Lâm lúc này, nó đã mang thêm một tầng ý nghĩa. Sau khi cô nghe mẹ kể chuyện vào buổi tối hôm đó, bây giờ nhìn thấy hành động này, cô đã có cái nhìn khác hẳn. Hai người đàn ông này là quan trọng nhất trong cuộc đời của mẹ, đã vì hạnh phúc của mẹ mà cùng nhau lùi một bước để đứng cùng một phía. Thật ý nghĩa biết bao.

Còn đang mải suy tư, chợt nghe từ trong nhà vọng ra tiếng nói, trầm ổn mà ôn hòa:

- Anh chị về rồi à? Con bé siêu quậy đâu?

Người vừa lên tiếng chính là cậu út của Mộc Lâm. Ông ngoại chỉ có hai người con là mẹ và cậu út. Sau khi mẹ lấy ba thì lên thành phố sống, ông ngoại ở nhà với cậu út. Năm nay cậu út đã ngoài ba mươi, nhưng còn độc thân. Thực ra năng lực của cậu hoàn toàn có tương lai sáng lạn trên thành phố, nhưng mà cậu chọn ở lại đây, an phận làm thầy giáo Tin học cho một trường trung học nhỏ, chỉ vì cảm thấy không khí nơi này thích hợp cho ông ngoại tịnh dưỡng. Nên là, ngoài việc là cậu út của Mộc Lâm ra, cậu còn là thần tượng của cô nữa.

- Con ở đây!

Vừa dứt lời, Mộc Lâm nhô cái đầu nhỏ ra khỏi người ông ngoại, cười hì hì.

- Hay quá ha, vừa về đã giành ông ngoại của cậu rồi. Còn không mau mang hành lý vào đây. Phòng đã dọn xong rồi đấy.

- Tuân lệnh!

Mộc Lâm vừa làm động tác chào của nhà lính vừa hô dõng dạc. Tiếng cười vang vọng khắp sân nhà. Không khí đoàn tụ chính là đây.

Những ngày Tết vui vẻ trôi qua thật mau. Vì cô giúp việc cũng về quê nên tất cả mọi việc nấu nướng cúng kính đều do mẹ và Mộc Lâm phụ trách hết. Mọi người cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đón khách. Ở đây, khách đến chủ yếu là mấy ông bạn già của ông ngoại và đám học trò của cậu út. Ra ra vào vào cũng hết ngày hết giờ. Tuy phải liên tục dọn dẹp nhưng cũng rất vui.

Chẳng mấy chốc mà đã đến ngày ba mẹ về lại thành phố. Như những năm trước thì Mộc Lâm cũng cùng về để đi học, nhưng năm nay cô được nghỉ nhiều hơn nên xin ba mẹ ở lại với ông thêm vài ngày rồi về sau. Ba mẹ Lâm đương nhiên đồng ý. Chỉ có cậu út làm ra vẻ miễn cưỡng chấp nhận, khiến Mộc Lâm phải vừa năn nỉ vừa bóp vai nịnh cậu ấy.

Ba ngày Tết cổ truyền đã qua, đó là những ngày dành cho ông bà tổ tiên và những mối quan hệ thâm giao. Sau đó sẽ là bảy ngày xuân, dành để nghỉ ngơi vui chơi trước khi bắt đầu một năm làm việc mới. Mộc Lâm không có bạn ở nơi này, nên cô chỉ quanh quẩn ở nhà với ông thôi. Sân vườn nhà ông rất rộng, trồng toàn những cây to tán rộng. Đúng kiểu nhà ở của đàn ông vậy, không thấy hoa hòe chi cả, chỉ một màu xanh là xanh. Nhưng mà như thế này cô cũng rất thích. Ông còn trồng bonsai nữa, rất nhiều luôn. Vào mỗi buổi sáng và buổi chiều, Mộc Lâm sẽ lẽo đẽo đi theo, xem ông tỉa cây, uốn cành, tưới nước. Tuy ông đã già, nhưng vẫn còn rất tinh tường, thế nên có một buổi chiều, ông đột nhiên hỏi cô:

- Con có chê ông ngoại già rồi còn nhiều chuyện không?

- Dạ?

Mộc Lâm không hiểu ý của ông lắm, chỉ thấy ông vẫn tập trung tỉa cành, nhưng lại nói tiếp:

- Nếu con không chê, thì có muốn tâm sự với ông không?

- Tâm sự chuyện gì ạ?

Bị ông bắt được rồi, Mộc Lâm lí nhí trả lời.

- Chuyện gì thì làm sao ông biết được? Ông ngoại chỉ biết là đang có chuyện khiến con bận lòng thôi. Sao? Ông nói có đúng không?

Mộc Lâm cười ngượng ngùng, không ngờ ông ngoại lớn tuổi thế rồi mà còn tinh ý phết. Ông ngoại thấy vậy cũng không cố ép, chỉ tập trung vào cây kéo trước mặt. Những chuyện trong lòng, phải là người mình thật sự tin tưởng thì mới có thể dốc lòng được.

Không khí yên ắng một hồi, bỗng Mộc Lâm lên tiếng:

- Con có một người bạn…

Ông ngoại nghe vậy thì ngừng tay, nhướng mắt lên nhìn Mộc Lâm. Đồng thời, ông bỏ cây kéo trong tay xuống, bước lại bậc thềm nơi Mộc Lâm đang ngồi, rồi ngồi xuống cạnh cô. Con bé đã tin tưởng mình, vậy thì…

Sau đó Mộc Lâm đã kể hết cho ông nghe mọi chuyện về Phong Đại. Cô không nói cụ thể đó là người nào, chỉ kể về anh như là một người vô tình xuất hiện khuấy đảo cuộc sống của cô, và cả cảm giác của cô lúc này nữa. Ông ngoại ngồi kế bên, từ đầu đến cuối không nói một lời nào, chuyên tâm làm một thính giả lắng nghe câu chuyện của cô cháu gái nhỏ. Bởi vì ông biết, con bé đang cần một nơi có thể trút hết nỗi lòng, không phải xin lời khuyên từ ông, mà chỉ là muốn nhẹ nhõm hơn mà thôi.

Cuối cùng, ông ngoại khẽ thở dài một tiếng, nói với Mộc Lâm:

- Con có muốn nghe câu chuyện của ông không?

- …

Mộc Lâm ngẩng đầu, quay sang nhìn ông, chờ đợi.

- Con có biết vì sao ông chấp nhận gả mẹ con cho ba con không?

Mộc Lâm mờ mịt lắc đầu, cô chỉ nghe mẹ kể là sau khi ông khỏe lại, và nói được thì đã đồng ý. Mọi người cho rằng tấm lòng của ba Lâm đã lay chuyển được ông ngoại. Không phải như vậy sao?

- Là một người lính, lời thề là quan trọng nhất. Nếu như không có lời thề bảo vệ Tổ quốc dẫn lối, ai có thể kiên định đến giây phút cuối cùng? Ông cũng vậy. Ông đã thề với bạn mình, nên ông muốn giữ lời.

Tâm tư của ông, Mộc Lâm có thể hiểu.

- Ông cũng không ngờ mình lại ngã bệnh như thế, những đau đớn trong chiến tranh cũng không bằng sự bất lực lúc ấy. Ông muốn nói nhưng không nói được, muốn cử động cũng không cử động được. Cái cảm giác ấy còn hơn cả cái chết.

Mộc Lâm nghe đến đây chợt rùng mình. Chỉ có những người đã trải qua mới có thể nói được những lời như thế này. Cô vô thức siết chặt tay ông. Ông ngoại thấy vậy liền vỗ vỗ lên bàn tay nhỏ nhắn của Mộc Lâm, trấn an.

- Lúc còn hôn mê, ông không biết gì cả. Nhưng khi tỉnh lại thì ông vẫn có ý thức, nên ông nghe được, cũng biết được những việc ba con đã làm cho ông. Nhưng đó chưa phải là tất cả. Điều thực sự khiến ông phải suy nghĩ lại là câu nói của ba con. Chuyện này không một ai biết, kể cả mẹ của con. Ba con nói với ông: “Lời hứa của bác, con sẽ thực hiện, bác chỉ cần sống thật khỏe mạnh”.

Đôi mắt Mộc Lâm mở thật lớn. Người ba mà cô biết, người mà lúc nào cũng có vẻ hay đùa cợt, lại sợ mẹ cô một phép, lại có thể đàn ông đến mức này sao?

- Và ba con đã làm được. Ba con thay ông sắp xếp chu toàn cho gia đình bên đó, lo lắng mọi việc từ trên xuống dưới, cho đến lúc tất cả đều ổn thỏa. Và cả ông nữa. Chính ba con đã làm cho ông phải thay đổi suy nghĩ, trả ơn có rất nhiều cách, lời hứa cũng có thể được thực hiện mà không ai phải hy sinh cả.

Ông ngoại ngưng lại một chút, rồi trở tay lại nắm lấy bàn tay lành lạnh của Mộc Lâm, nhìn vào mắt cô nói thật rõ ràng:

- Nếu như con cảm thấy mình đã tìm đúng người, nhưng không thể làm được gì, thì hãy cứ để thằng bé làm theo cách của nó. Nếu bây giờ vẫn tốt, thì việc gì phải thay đổi? Cải cách chỉ xảy ra khi cái cũ không còn phù hợp nữa, con có học cái này chưa?

Mộc Lâm ngạc nhiên nhìn ông ngoại của mình. Quả nhiên là con nhà cách mạng, tư tưởng vững vàng ghê.

Nhưng cũng phải công nhận một điều, những lời ông nói hoàn toàn phù hợp với tình huống của cô lúc này. Mộc Lâm thở phào một hơi, trong mắt là sự kiên định chưa từng có. Đúng vậy, nếu đã không thể thay đổi được gì, thì việc của mình chính là tin tưởng.

Hai ông cháu vừa mới thoát khỏi tâm trạng sầu não được một lúc, thì nghe tiếng cậu út vọng vào từ ngoài cổng:

- Ba ơi, ba xem ai đến này!

Cả hai ông cháu nghe vậy cùng nhìn về phía cổng. Thấy người vừa đi vào, trên mặt lập tức thay đổi, nhưng là hai phản ứng hoàn toàn trái ngược nhau. Trên mặt ông ngoại là nét vui mừng không sao tả xiết, còn trên mặt Mộc Lâm lại là sự ngạc nhiên tột cùng.

- Sao anh lại ở đây?

- Sao em lại ở đây?

Hai câu hỏi bật ra gần như cùng một lúc. Ông ngoại và cậu út đứng hình nhìn hai người vừa hỏi nhau, trên mặt không giấu nổi vẻ bất ngờ.

Người đến là Phong Đại.

- ------------------------

#ByLâmLâm