Rừng Cây Lộng Gió

Chương 7: Điều kiện của chúng tôi

Mười phút còn lại chậm chạp trôi qua trong bầu không khí thật kỳ lạ. Đương nhiên Phong Đại hài lòng với biểu hiện ngoan ngoãn trả nợ của Mộc Lâm, đang còn suy nghĩ xem có nên đòi luôn món nợ “lau người” hay không thì điện thoại của Mộc Lâm reo vang. Cô gái nhỏ mừng như chết đuối vớ được cọc, đẩy mạnh Phong Đại ra rồi nhận máy:

- Alo, mẹ ạ?

- …

- Dạ, con về đến cổng tiểu khu rồi, sẽ vào nhà ngay.

- …

- Dạ, con biết rồi.

Người nào đó vừa bị hất văng ra xa, lúc này cũng đứng lại ngay ngắn, biết không còn thời gian nữa, nên chủ động lên tiếng:

- Em vào nhà đi, đừng để ba mẹ lo lắng.

Mộc Lâm vừa tắt điện thoại, nghe vậy cũng gật đầu:

- Vậy anh về nhé, tạm biệt.

Nói xong, lập tức quay người đi, nhưng mà… đi không được. Vướng rồi, Mộc Lâm nhìn xuống bàn tay mình đang bị tay Phong Đại bắt lấy, rồi nhìn anh khó hiểu. Không đợi hỏi, anh đã lên tiếng:

- Lần sau em đừng làm thế nữa.

Phong Đại cúi xuống, vô thức xoa nhẹ bàn tay nhỏ nhắn trong tay mình:

- Tôi đã nói, tay của em… không phải để làm những việc như vậy.

Bây giờ Mộc Lâm mới hiểu thái độ kỳ lạ của Phong Đại, cười xòa:

- Không sao mà, chuyện nhỏ thôi.

Nhưng có vẻ như cô đã không hiểu hết ý của anh, bởi vì anh nhíu mày một cái nhưng vẫn không ngẩng lên, nói:

- Nếu ba mẹ em mà biết, tôi nghĩ… tôi sẽ mất cơ hội.

- Cơ hội gì cơ?

Mộc Lâm mờ mịt, chớp mắt nhìn anh. Nhưng Phong Đại hình như không muốn tiếp tục câu chuyện này nữa. Sau giây phút vừa rồi, anh thu lại vẻ mặt trầm tư, khi ngước lên đã lại là khuôn mặt mỉm cười nhìn Mộc Lâm:

- Được rồi, sau này tôi sẽ nói cho em biết. Bây giờ thì vào nhà đi. Ngủ ngon, đừng nghĩ ngợi lung tung rồi mắt lại thâm quầng như lần trước đấy.

Phong Đại nói xong, lại đưa tay xoa cái đầu nhỏ của cô. Mộc Lâm bĩu môi hất tay anh ra, chạy thật nhanh vào trong tiểu khu. Phong Đại nhìn cô gái nhỏ dần biến mất sau cánh cổng, cố gắng bắt lấy hình dáng đã khắc sâu vào tim mình thêm chút nữa, rồi mới dắt xe quay đi.

Mộc Lâm đứng bên trong nhìn thấy Phong Đại đi rồi, mới dám ló đầu ra nhìn, tay vô thức vỗ vỗ ngực, giống như làm vậy sẽ khiến tim không đập loạn nữa. Bản thân cô cũng không biết tại sao mỗi khi đứng trước Phong Đại, mình cứ luống ca luống cuống như vậy. Tuy cô chưa bao giờ qua lại hay thân thiết với ai, đặc biệt là người khác giới, nhưng bình thường vẫn rất tự tin. Chỉ duy nhất người này, khiến cho cô có những cảm giác khác lạ, còn có những hành động không giống mình nữa. Chẳng hạn như, cô luôn muốn biết tình hình của anh, cô muốn làm việc thay anh ở quán ăn, hay thậm chí những ngày anh không đến trường, cô vẫn chăm sóc chiếc xe đạp cũ của anh, hơn nữa còn có một chút cảm giác chờ đợi trong vô thức nữa.

Nhưng nào có ai biết, hai con người trẻ tuổi tràn đầy xúc cảm với những rung động mới lạ đầu đời, sẽ có một ngày phải dùng toàn bộ sức lực của bản thân để đưa ra quyết định của mình trong mối quan hệ còn chưa kịp gọi tên này.

Giống như, Mộc Lâm không biết cô và Phong Đại sẽ cùng đi du học, còn Phong Đại thì không biết người tài trợ học bổng cho anh lại chính là ba mẹ của Mộc Lâm vậy.

Tất cả mọi chuyện giữa anh và Mộc Lâm chỉ thực sự bắt đầu sau buổi gặp mặt định mệnh ấy.

…..

Ngày hôm sau,

Theo như lịch hẹn đã được thông báo, Phong Đại ăn mặc chỉnh tề ngồi trong phòng tiếp khách của thầy hiệu trưởng đợi. Đúng giờ, một cặp vợ chồng trung niên bước vào. Phong Đại lập tức đứng dậy lễ phép chào hỏi. Người đàn ông rất phong độ, tuy ngoại hình không được gọi là cao to nhưng tuyệt đối chuẩn, ở tuổi xế chiều vẫn giữ được vóc dáng nhanh nhẹn khỏe mạnh, chứng tỏ thường xuyên tập luyện thể thao. Còn người phụ nữ thì rất đẹp. Nhưng không phải là cái đẹp yểu điệu của các quý bà thường thấy, mà là nét đẹp tỏa ra một cách tự nhiên, vẫn mềm mại nhưng ẩn sâu nhất định là một tính cách mạnh mẽ. Phong Đại có cảm giác ngờ ngợ, hình như mình cũng từng nhìn thấy cốt cách này ở ai đó rồi thì phải.

Sau khi chào hỏi với hiệu trưởng vài câu, hai vị khách kia xin phép nói chuyện riêng với Phong Đại, tuy thầy hiệu trưởng có chút ngạc nhiên nhưng cũng lịch sự không hỏi gì mà đi ra khỏi phòng. Lúc đó, hai vị khách mới tiến về phía Phong Đại đang còn đứng nghiêm trang ở đó, cười nhẹ:

- Cháu là Phong Đại phải không? Ngồi đi.

- Vâng ạ, cháu chào hai bác.

Phong Đại lễ phép trả lời, đợi hai người khách ngồi xuống rồi mình mới ngồi ở phía đối diện. Lúc nãy thầy hiệu trưởng đã có giới thiệu sơ qua, nhưng bây giờ mới tính là chính thức. Người phụ nữ xinh đẹp lên tiếng:

- Chúng tôi là nhà tài trợ học bổng lần này của cháu. Đồng thời…

Bà ngưng lại một chút, quan sát nét mặt chờ đợi của Phong Đại, rồi mới tiếp tục:

- Đồng thời, chúng tôi cũng là ba mẹ của Mộc Lâm. Cháu biết con bé chứ?

Phong Đại hoàn toàn bất ngờ, không nghĩ đến tình huống lại xoay chuyển thành như thế này. Trong phút chốc, anh không biết phản ứng ra sao. Nhưng ba mẹ Lâm đều là những người từng trải, họ đủ kiên nhẫn để chờ Phong Đại bình tĩnh lại. Phong Đại nhìn vào hai vị khách đối diện, cũng đoán được phần nào nguyên nhân họ muốn gặp anh, nhưng còn lý do tại sao họ tài trợ học bổng, thì anh chịu. Hít sâu một hơi, Phong Đại trả lời:

- Vâng, cháu biết cô ấy ạ, cũng đã gặp và nói chuyện vài lần.

Mẹ Lâm cầm lấy bình trà trên bàn rót cho ba Lâm một chén, cũng tiện tay rót cho mình và Phong Đại. Xong đâu đấy, bà lại nhẹ nhàng nói tiếp:

- Cháu không cần lo lắng, chuyện cháu giúp con bé chúng tôi đã biết. Hơn nữa, cũng vì chuyện đó mà liên lụy cháu không được nhận học bổng. Vì vậy, chúng tôi mới tài trợ cho cháu lần này. Tuy nhiên, chúng tôi có một điều kiện.

Phong Đại ngước lên, trong ánh mắt thoáng hiện lên nét phức tạp, có lẽ những gì anh lo sợ đã đến.

Lúc này ba Lâm mới lên tiếng, giải đáp thắc mắc đang bủa vây Phong Đại:

- Chắc cháu cũng đã biết, học bổng năm nào cũng chỉ có một suất. Lẽ ra năm nay học bổng này là của cháu, nhưng vì sự cố hôm trước nên con bé mới được nhận. Chúng tôi cảm thấy cũng có một phần lỗi, hơn nữa cũng không muốn để con bé phải đi học xa nhà một mình, nên lần này hai đứa sẽ cùng đi. Học bổng chỉ cần tài trợ học phí, nhưng chúng tôi cũng sẽ chi trả mọi chi phí sinh hoạt để cháu có thể yên tâm học tập bên đó. Mục đích chúng tôi chọn cháu cũng là vì ngoài năng lực học tập, nhân cách và phẩm chất của cháu cũng đã được kiểm chứng, có cháu coi chừng con bé, chúng tôi cũng yên tâm.

Ba Lâm nhấp một ngụm trà, lại nhìn mẹ Lâm một cái đầy ẩn ý:

- Giao con bé cho cháu, cũng có nghĩa là cháu sẽ phải có trách nhiệm đảm bảo an toàn cho con bé, cho đến khi cả hai đứa tốt nghiệp. Nhưng hai đứa ở khoảng cách gần như vậy, chúng tôi làm cha mẹ đương nhiên có điều phải lo lắng.

Ba Lâm lại ngưng lại một chút, liếc nhìn Phong Đại đang căng thẳng ở phía đối diện, sau khi đảm bảo cậu nhóc trước mặt sẽ nghe rõ ràng những gì mình sắp nói, mới chậm rãi lên tiếng:

- Vì vậy, điều kiện của chúng tôi chính là, trong vòng năm năm hai đứa học ở bên đó, cháu và con bé không được phát sinh bất cứ mối quan hệ nào khác, ngoài bạn bè. Cháu có làm được không?

Thật ra, ngay từ tối hôm qua, khi chứng kiến hình ảnh của Phong Đại và Mộc Lâm trước cổng tiểu khu, ba mẹ Lâm đã gần như chắc chắn về cảm nhận của hai đứa trẻ này dành với đối phương, trong khi có lẽ ngay cả bản thân chúng chưa chắc đã nhận ra. Cũng từ lúc nghe Mộc Lâm kể chuyện gặp Phong Đại và những chuyện xảy ra tiếp theo, ông bà đã nhận thấy tình cảm của Phong Đại dành cho con bé là thật lòng, nhưng tấm lòng của người làm cha mẹ vẫn khiến hai người đặt ra một điều kiện mà ngay cả người không hề có tình cảm còn khó có thể thực hiện, huống chi đây lại là đôi bên có tình. Nhưng biết làm sao được, hai người chỉ có mỗi một đứa con gái là Mộc Lâm mà thôi.

Đợi cho ba Lâm nói xong, mẹ Lâm biết có lẽ trong lòng Phong Đại đã có chút ít hiểu lầm, cho nên sắc mặt mới cứng đờ như vậy. Nhưng bà tin, với con mắt nhìn người của họ, Phong Đại chắc chắn sẽ đồng ý. Quả nhiên, sau giây phút bàng hoàng, vẻ mặt phức tạp của Phong Đại hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một nụ cười bình thản, nhưng có chút khổ sở:

- Vâng, cháu hiểu rồi ạ.

Ba mẹ Lâm nhìn nhau, cho dù kết cục như thế này nằm trong dự đoán, nhưng thái độ của Phong Đại vẫn khiến cho họ có chút ngạc nhiên. Với năng lực của thằng nhóc này, đương nhiên việc đi du học là chuyện sớm muộn. Tuy ông bà có lòng riêng, tài trợ cho Phong Đại là muốn có người bảo vệ con gái mình ở nơi đất khách quê người, nhưng ông bà vẫn thống nhất sẽ không mang chuyện học bổng ra uy hϊếp Phong Đại phải chấp nhận. Trong trường hợp thằng nhóc không đồng ý, ông bà vẫn có thể sẽ suy nghĩ lại, nhưng mà, Phong Đại không chút do dự, cũng không hỏi lý do đã đồng ý rồi.

Mẹ Lâm quả thật không muốn Phong Đại hiểu sai ý của mình, nên quyết định “thổ lộ” một chút:

- Phong Đại à, cháu có muốn nghe thử lý do của chúng ta một chút không?

Phong Đại ngạc nhiên, anh… được phép sao?

Mẹ Lâm nhìn biểu hiện của Phong Đại, mỉm cười, đúng là thằng nhóc hiểu lầm rồi.

- Chúng tôi biết tình cảm của cháu dành cho Mộc Lâm, cũng biết con bé có cảm tình với cháu. Bởi vì con bé chưa từng quan tâm đến ai như vậy. Chính con bé đã nhờ chúng tôi giải quyết vụ kiện của cháu.

Phong Đại ngẩn người, vụ kiện nào cơ?

- Cháu là một lựa chọn tốt, nhưng không phải duy nhất. Chúng tôi chỉ có một đứa con gái này thôi, nên chúng tôi muốn con bé có được sự chọn lựa tốt nhất. Trước giờ Mộc Lâm chưa từng tiếp xúc nhiều với bên ngoài, nên lần này sẽ là một cơ hội. Chúng tôi không có ý ngăn cản tình cảm của con bé dành cho cháu. Nếu cháu lên tiếng, chắc chắn con bé sẽ đồng ý. Nhưng con bé có quyền được nhiều người theo đuổi mà, có phải không?

Phong Đại nhìn ánh mắt tràn ngập yêu thương của người mẹ trước mặt, trong lòng hiểu rõ. Tuy cha mẹ anh mất sớm, nhưng anh vẫn hiểu sự quan tâm đối với một người chính là phải dành những điều tốt nhất cho người đó.

Phong Đại gật đầu.

Mẹ Lâm không quay sang, nhưng lại đặt tay lên tay của ba Lâm, hàm ý sâu xa:

- Sau năm năm, nếu như người con bé chọn vẫn là cháu, thì chúng tôi cũng rất vui lòng.

Phong Đại lắng nghe tất cả, cũng đã thấu hiểu tất cả, nhưng không nói một lời nào. Cả căn phòng bỗng chốc trở nên yên tĩnh một cách lạ lùng. Đến khi anh lên tiếng, giọng đã khàn đi rất nhiều, chỉ là hỏi một câu:

- Có thể cho cháu hỏi, lúc nãy hai bác có nhắc đến vụ kiện… là vụ kiện thế nào vậy ạ?

Ba mẹ Lâm ngơ ngác nhìn nhau, hóa ra thằng nhóc không biết gì cả sao?

Mẹ Lâm nhìn ánh mắt nghi vấn của Phong Đại, biết chắc anh không phải giả vờ, lúc này mới đem tất cả mọi chuyện, từ đoạn clip Mộc Lâm quay được, cho đến việc gặp mặt với các vị phụ huynh kia để thương lượng, từ từ kể lại hết cho Phong Đại nghe.

Hình như sau khi kể xong, ba mẹ Lâm còn nói thêm một số điều gì đó nữa, nhưng Phong Đại đâu còn tâm trí để lắng nghe. Ngay khi vừa ra khỏi phòng hiệu trưởng, anh chào tạm biệt hai người rồi chạy như bay đi tìm Mộc Lâm. Người con gái ấy, đã vì anh mà làm nhiều chuyện như vậy, anh làm sao có thể không đồng ý? Đừng nói là năm năm, cho dù có lâu hơn nữa, anh cũng sẽ chứng minh cho ba mẹ cô ấy thấy, anh không chỉ là một lựa chọn tốt. Chỉ cần Mộc Lâm chọn anh, chỉ cần cô ấy chọn anh, anh tin chắc mình sẽ là lựa chọn tốt nhất.

Nhìn bóng lưng Phong Đại vội vã chạy đi, ba Lâm ghé sát vào mẹ Lâm, thì thầm một câu hỏi mà chính ông cũng không nắm chắc đáp án:

- Bà nghĩ, thằng bé có thể làm được không?

- Chắc chắn là được.

Ba Lâm nghe ra sự tin tưởng trong câu trả lời của vợ mình, không khỏi thắc mắc:

- Sao bà lại tin chắc như vậy?

- Bởi vì… tôi nhìn thấy hình ảnh thời trẻ của ông trong con người thằng bé ấy.

Ba Lâm nghe vợ nói vậy, không khỏi thẹn thùng, vẻ mặt chuẩn bị tự đắc, lại nghe mẹ Lâm bồi thêm một câu:

- Nhưng còn con gái chúng ta… thì tôi không chắc đâu.

Ba Lâm lập tức đưa tay đỡ trán, sao mình không nghĩ ra kìa, đúng là thiếu sót quá.

…..

Không biết đã qua bao lâu, Phong Đại vẫn đứng chờ dưới gốc cây điệp trước cổng tiểu khu. Thật ra hôm nay anh đã chạy đi tìm Mộc Lâm, nhưng đang giờ cô ấy lên lớp, sau đó thì anh phải đến chỗ làm thêm, nên không tìm nữa. Chỉ có điều, Phong Đại thực sự không còn đầu óc để tập trung làm gì cả. Ghi thực đơn sai món, bưng thức ăn nhầm bàn, rửa bát thì làm vỡ mất hai cái. Thấy vậy, bác chủ quán lập tức cho Phong Đại nghỉ sớm, để giảm thiểu tổn thất cho cửa hàng. Thế là Phong Đại chạy ngay đến đây, cứ đứng chờ như vậy, cho đến bây giờ.

Sau khi Mộc Lâm tập võ xong được bác Vương đưa về. Hôm nay cô không đi làm ở quán ăn nữa, nên cứ cảm thấy hình như thời gian dư ra nhiều quá. Thế là cô tập nhiều hơn mọi ngày một chút, bây giờ toàn thân mỏi nhừ, chỉ muốn chạy ngay vào phòng ngâm nước nóng. Vậy mà, vừa mới gần tới cổng tiểu khu, lại ngoài ý muốn nhận ra một bóng dáng quen thuộc cùng với chiếc xe đạp cũ. Mộc Lâm đầu óc quay cuồng, không phải lại đến đòi nợ đấy chứ?????

Bác Vương cũng vừa lúc nhìn thấy Phong Đại, nên cực kỳ tâm lý dừng xe ngay gần đó, thả Mộc Lâm xuống rồi chạy đi. Mộc Lâm hít sâu một hơi, trong lòng đã có quyết định. Cô vừa đi đến vừa lấy ví ra. Lúc đến trước mặt Phong Đại, cô đưa lại xấp tiền của anh hôm qua và nói:

- Trả anh này, em không lấy nữa. Chúng ta không ai nợ….

Chữ “ai” còn lại chưa kịp ra khỏi miệng đã phải nuốt xuống. Phong Đại không nói một lời kéo Mộc Lâm vào lòng, ôm thật chặt. Không ai biết, anh đã phải chờ đợi bao lâu, nhẫn nhịn bao lâu, chịu đựng bao lâu. Chỉ hận không thể mãi mãi ôm cô như vậy, bao bọc cô như vậy.

Mộc Lâm bị tập kích bất ngờ, tay cầm tiền vẫn đang lơ lửng giữa không trung, khuôn mặt bị ép vào l*иg ngực Phong Đại chặt đến mức không thể thở nổi. Cô cố gắng vùng vẫy nhưng không thoát được, đành ngửa mặt lên thở lấy hơi rồi nói:

- Phong Đại, anh buông ra. Em không thở được này.

Nhưng Phong Đại đâu có nghe, anh càng ôm Mộc Lâm chặt hơn, mặt cũng vùi sâu vào hõm cổ Mộc Lâm, hơi thở phả ra nặng nề mà nóng hổi. Anh cất giọng khàn khàn:

- Em đứng yên cho tôi, lộn xộn nữa là tôi đòi nợ đấy.

Mộc Lâm ngay lập tức dừng mọi động tác, nhưng đồng thời cũng nhận ra sự khác lạ của Phong Đại. Cô cố gắng điều hòa hơi thở của mình, lúc lên tiếng không nhận ra giọng của mình đã dịu dàng đi rất nhiều:

- Anh làm sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi?

Mộc Lâm vừa nghĩ đến đã hốt hoảng, không lẽ bọn kia….

Nhưng Phong Đại đã buông Mộc Lâm ra, ngắt ngang dòng suy nghĩ của cô, cất giọng:

- Không có chuyện gì cả, chỉ đến để báo tin, chúng ta sẽ cùng đi du học.

- Thật ạ? Anh không bị cắt học bổng nữa sao?

Nhìn vẻ vui mừng trên khuôn mặt xinh xắn của cô gái nhỏ, Phong Đại bất giác thở dài. Tận năm năm, bên nhau mỗi ngày mà em cứ đáng yêu như thế, anh phải làm sao đây?

Nhưng mà Mộc Lâm, vì người con gái ấy là em, nên anh sẽ làm được, nhất định sẽ làm được.

(to be continued…)

- --------------------------------

#ByLâmLâm