Rừng Cây Lộng Gió

Chương 3: Anh nhất định phải đợi em

Còn 30 phút nữa mới đến giờ vào học, sau khi Mộc Lâm vào giảng đường đặt cặp sách xuống hàng ghế đầu thì quyết định ra ngoài hít thở một chút. Thực ra, cô hoàn toàn không cần làm như vậy, bởi vì đã bước chân vào thế giới đại học, tất cả sinh viên đều có tâm lý muốn thoát khỏi sự trói buộc khuôn phép của quãng đời học sinh trước đó, mà tiêu biểu nhất chính là ngay cả chỗ ngồi cũng bị sắp đặt. Sinh viên thì khác, muốn ngồi chỗ nào thì ngồi, vào học giờ nào cũng được, nửa chừng muốn trốn ra cũng không bị ai mắng. Thật là một thế giới tự do mà! Thế nên, chẳng ai muốn giành bàn đầu với cô cả, chỗ ấy là chỗ chỉ dành cho bọn mọt sách đeo đít chai mà thôi. Nói theo ngôn ngữ của các bàn phía sau chính là chỗ - không – dành- cho –người!

Thế nhưng, trong cái nhóm bị kỳ thị ấy, Mộc Lâm chính là ngoại lệ. Cô rất xinh xắn, tuy không được xếp vào nhóm chân dài nhưng lại có ngoại hình cực kỳ cân đối. Chiều cao vừa phải, số đo ba vòng tuy không phải là chuẩn hoa hậu nhưng tuyệt đối đủ dùng, thậm chí là đáng mơ ước. Ấn tượng Mộc Lâm để lại cho người đối diện mạnh nhất chính là sự trong sáng và thanh cao phát ra từ trong cốt tủy. Khó trách lại có nhiều nam sinh tự nguyện làm vệ tinh xoay quanh cô mọi lúc mọi nơi như vậy.

Nhưng thích cũng chỉ là thích thôi, không ai dám quá trớn hay càn rỡ với Mộc Lâm cả, không chỉ vì tính cách khó gần của cô, mà còn bởi vì cô là học trò cưng của rất nhiều giảng viên. Thành tích học tập của cô khó có ai bì kịp. Cứ nghĩ, sẽ không ai dám động vào cô, vậy mà sự cố hôm qua vẫn xảy ra. Cũng may, từ nhỏ Mộc Lâm được mẹ đưa đi học võ, một phần vì truyền thống gia đình, một phần vì để cô có thể tự bảo vệ mình. Và cũng may, hôm qua còn có…anh ấy.

Quả nhiên, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo điểm danh. Cô vừa bước ra cửa, động tác vươn vai duỗi người vừa mới thực hiện được một nửa thì vì người nào đó mà hoàn toàn bất động! Phong Đại đang bước lên bậc thềm, vai khoác balo, tay đút túi quần. Thật sự…quá ngầu! Trong một giây anh ngước lên, bước chân liền khựng lại, ánh mắt anh nhìn cô chỉ một khắc rồi lập tức dời xuống và dừng lại ngay giữa thân hình của Mộc Lâm. Cô ngẩn người không hiểu, chậm chạp nhìn theo ánh mắt anh thì phát hiện, động tác vươn vai của mình mới làm được một nửa, tay vẫn đang ở trên không trung, kéo theo cái áo croptop cũng lên cao một khúc. Và chỗ mà anh đang nhìn chính là…cái bụng trắng nõn bằng phẳng không tì vết của cô!

Sao lần nào gặp cũng rơi vào tình huống quái dị thế này? Mộc Lâm lập tức thả tay xuống rồi choàng ngang bụng để che lại. Nhưng mà cô hai à, cái gì cần thấy thì người ta cũng thấy rồi. Cô che lại như vậy còn ý nghĩa gì nữa đâu. Mộc Lâm cảm thấy mặt mình nóng bừng, chỉ hận không tìm được cái lỗ nào để chui xuống ngay lập tức!

Phong Đại nhìn thấy vậy cũng không nói gì, đột nhiên cúi người xuống buộc lại dây giày. Mộc Lâm liếc nhìn, dây giày có tuột ra đâu nhỉ?

Sau sự kiện ngày hôm qua, cô còn chưa biết phải đối mặt với anh thế nào thì đã gặp phải tình huống như thế này. Nhưng một lúc lâu cũng không thấy Phong Đại có hành động gì tiếp theo, chỉ thấy anh tiếp tục bước về phía cô mà không có ý định dừng lại. Hôm nay anh mặc một chiếc áo phông xám đã hơi bạc màu và một chiếc quần jean rách gối. Tuy chẳng có gì đặc biệt nhưng lại tạo cho anh một vẻ ngông nghênh mà thoải mái. Mộc Lâm cứ đứng chôn chân một chỗ chăm chăm nhìn anh như vậy, cũng quên mất phải dời tầm mắt đi. Phong Đại nhìn biểu cảm của cô gái nhỏ trước mặt, bên ngoài thì vờ như không nhìn thấy nhưng trong lòng thì như có một bầy ngựa đang chạy qua. Trong khoảnh khắc lướt qua nhau như trong truyền thuyết, anh không nhanh không chậm thả lại một câu chỉ đủ cho hai người nghe:

- Lần sau, em mặc áo… dài một chút!

Nói xong, cúi đầu đi thẳng, bỏ lại Mộc Lâm đang giận tím mặt! Anh là cái gì? Là cái gì mà đòi quản chuyện ăn mặc của cô?

Phong Đại bước vào giảng đường, nhưng không về chỗ ngay, vẫn đứng sau cánh cửa nhìn Mộc Lâm giậm chân bình bịch, liếc xéo về phía này cho hả giận rồi mới quay người bỏ đi. Anh bất đắc dĩ đưa tay xoa xoa trán, cô nhóc này hôm qua bị mình dọa thật rồi. Mắt thâm quầng thế kia chắc là không ngủ được. Thật là ngốc mà! Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng khóe môi vẫn cong lên một nụ cười khó nhận thấy. Ngốc, nhưng mà rất đáng yêu!

…….

Cuối cùng, một ngày học tập chăm chỉ lại trôi qua, Mộc Lâm tự cảm thán trong lòng. Quả nhiên chỉ có việc học mới có thể khiến cô quên hết mọi thứ. Học bổng kỳ này, chắc cũng sẽ không thoát khỏi tay mình đâu. Nghĩ vậy, Mộc Lâm không kiềm chế được lấy cuốn tập trước mặt che miệng lại cười khúc khích. Đến khi buông cuốn tập xuống thì trong lớp chẳng còn ai, cô vội vàng thu dọn sách vở rồi đứng dậy ra về. Lúc ra khỏi cửa, lại vô thức nhìn về phía đối diện, nhưng giảng đường bên ấy, đóng cửa rồi.

Các buổi chiều, sau giờ học Mộc Lâm thường đến trung tâm thể thao cách trường khoảng 20 phút đi bộ. Cô không để bác Vương đưa đi một phần là vì quá gần, nhưng phần nhiều là cô thích cảm giác thư thái này. Chỉ là một quãng đường ngắn, nhưng mỗi ngày cô đi qua đều có những cảm xúc khác nhau. Hôm nay cũng vậy, con đường không sầm uất lắm, cũng có khá nhiều cửa hàng. Vỉa hè rất rộng, nhưng đã bị chiếm gần hết, cho nên chỉ còn một lối đi rất hẹp dành cho người đi bộ. Mộc Lâm đi dọc theo vỉa hè, thỉnh thoảng phải tránh một gánh hàng rong, hoặc một chiếc xe đẩy bán đồ ăn nào đó. Nhưng cô không bao giờ thấy phiền vì điều này, bởi vì cô biết không ai muốn mình có hoàn cảnh buôn gánh bán bưng dãi dầu mưa nắng như vậy cả. Tất cả chỉ vì mưu sinh mà thôi. Cho nên, Mộc Lâm luôn cảm ơn cuộc đời đã ưu ái mình, cho mình những gì tốt đẹp nhất. Nghĩ đến đây, cô lại thấy phấn chấn hẳn lên, mặc dù trải qua tâm trạng rối bời từ tối qua, nhưng bây giờ Mộc Lâm cũng không còn quá để ý đến nữa. Chỉ mải ngắm nhìn các cửa hàng đầy màu sắc, Mộc Lâm không hề hay biết bản thân mình đang lọt vào tầm ngắm của hai “kẻ bám đuôi”. Mà hai lực lượng này, hoàn toàn tương phản.

Người đầu tiên, đi theo Mộc Lâm từ lúc cô rời cổng trường, phương tiện theo dõi là …xe đạp. Khoảng cách áng chừng là 50 mét. Chính là anh chàng Phong Đại mặt lạnh như tiền, sau tối hôm qua đã chủ động xin phép bác chủ quán mỗi ngày đến làm muộn 30 phút. Cũng không phải có ý đồ gì, chỉ là anh không yên tâm về bọn lưu manh kia. Vì anh biết, mỗi ngày cô sẽ đi trên con đường này, nhưng không biết cụ thể là đi đâu, chỉ đoán là gần nên cô mới đi bộ. Nên anh cứ như vậy, lặng lẽ dắt xe đạp, một tay đút túi quần, hiên ngang làm …kẻ bám đuôi!

Lực lượng thứ hai, là một cặp vợ chồng trung niên. Cũng bắt đầu đi theo từ lúc ở cổng trường. Hai người đều đeo kính đen, người vợ còn quấn thêm một cái khăn choàng trên đầu, trông không khác gì bà ngoại của cô bé quàng khăn đỏ. Mặt hai người rất căng thẳng, cố làm ra vẻ tự nhiên, nắm tay nhau đi tản bộ, nhưng thực chất là đi theo đôi trẻ. Hai người này, không cần đoán cũng biết là ba Lâm và mẹ Lâm. Trước khi đến đây, ba Lâm y hẹn về nhà sớm một tiếng đón mẹ Lâm. Trên đường đi, bà cũng không tiết lộ gì, chỉ nói cứ đi rồi sẽ rõ. Hai người gửi xe xong đâu đấy thì đến trước trường Mộc Lâm ngồi chờ. Lúc vừa nhìn thấy con gái đi ra, ba Lâm đã đứng lên định đi theo, nhưng bị mẹ Lâm ngăn lại. Ông thầm cảm thán trong lòng, đúng là vợ mình có dòng máu chiến sĩ, bảo vệ con gái mà cũng suy nghĩ cẩn thận như vậy. Hôm qua bọn kia bị dần cho một trận, tất nhiên sẽ ghi thù. Nếu bây giờ xông ra, có thể đánh rắn động cỏ, khiến bọn nó thấy nguy mà trốn, nhưng chưa chắc sẽ không chờ cơ hội báo thù lần sau. Còn nếu kiên nhẫn một chút, đợi bọn nó ra tay, có thể một lưới bắt trọn, con gái sau này cũng không cần sợ nữa. Sau khi Ba Lâm tự biên tự diễn xong, còn đang gật gù khoái chí với suy đoán của mình, thì bị mẹ Lâm huých một cái.

- Ba Lâm, ông nhìn kìa!

Nói rồi bà chỉ tay vào Phong Đại đang lặng lẽ dắt xe đạp theo sau Mộc Lâm, luôn giữ khoảng cách cố định và an toàn. Trong lòng bà hiển nhiên cũng đã có suy đoán, chỉ có điều cần phải xác minh lại một chút nữa. Và thế là cục diện đột nhiên bị chuyển thành: Phong Đại đi theo Mộc Lâm, còn ba mẹ Lâm thì theo dõi …Phong Đại.

Trong lúc đó, Mộc Lâm không hề hay biết, đi một mạch đến trung tâm thể thao rồi bước thẳng vào trong. Một lát sau Phong Đại cũng đến, nhưng anh không vào. Chỉ đứng trước cổng nhìn bóng người vừa bước qua cửa, mỉm cười thở phào một cái rồi lên xe chạy đi. Ba mẹ Lâm đứng cách đó không xa, vừa kịp nhìn thấy tất cả. Hai ông bà cũng không nói không rằng, quay về lại chỗ cũ, lên xe về nhà.

Suốt trên đường về, tuy ba Lâm có phỏng đoán nhưng cũng không chắc chắn, mới lên tiếng hỏi mẹ Lâm:

- Bà nó à, thằng nhóc lúc nãy…

- Là Phong Đại!

- Ừ, tôi cũng nghĩ vậy. Nếu đúng là nó, thì cũng rất được đấy.

- Vâng, rất có trách nhiệm. Hơn nữa, cũng rất quan tâm con bé.

Nghe mẹ Lâm nói vậy, ba Lâm không khỏi chột dạ một cái. Không phải chứ?

- Nhưng mà như thế thì sớm quá, con mình mới có 20…

- Ông nghĩ đi đâu thế, ba Lâm?

- Ơ? Thế không phải bà đang đi kiểm tra đối tượng của con gái mình à?

- Tất nhiên là không phải, chưa đủ cơ sở.

Ba Lâm thầm thở phào gật gù, ra vẻ đã hiểu. Trước giờ mẹ Lâm làm việc, ba đều rất yên tâm. Nhưng mà, đột nhiên nhớ tới điều gì đó, ba Lâm lại quay sang nhìn mẹ Lâm một cái, rồi hắng giọng:

- À, bà…lúc nãy bà có nhìn thấy cái xe đạp của thằng nhóc đó không?

- Tôi thấy, sao thế?

E hèm, lại hắng giọng lần nữa:

- Hôm qua nó đưa con gái mình về. Vậy con bé…ngồi chỗ nào?

- …

Ai đó trong sân đang luyện võ, ắt xì liền ba cái!

………………

Những ngày tiếp theo, mọi việc vẫn diễn ra bình thường, việc bám đuôi vẫn được thực hiện một cách nghiêm túc. Chỉ có một chút thay đổi về nhân sự, Chiều chiều Phong Đại vẫn dắt xe lặng lẽ theo Mộc Lâm đến trung tâm, còn người đi theo Phong Đại đổi thành bác Vương. Sau khi nhìn thấy cô chủ vào bên trong, Phong Đại lên xe đạp đi mất, bác Vương lập tức gọi điện thoại báo cáo tình hình cho hai vị đại nhân đang ngồi chờ ở nhà. Đại ý thì là như vậy.

Về phần Mộc Lâm, kể từ sau khi gặp sự cố tối hôm ấy, cô cũng có để ý động tĩnh của bọn nhà giàu hư hỏng kia, nhưng đã qua nhiều ngày như vậy, vẫn không thấy gì. Thậm chí không thấy bóng dáng của bọn chúng xuất hiện trong trường. Không lẽ hôm ấy mình ra tay nặng quá nên đến giờ bọn chúng vẫn còn trọng thương? Hay bọn chúng sợ quá nên nghỉ học luôn rồi? Chắc không thể nào đâu nhỉ?

Tuy có chút thắc mắc, nhưng Mộc Lâm cũng chỉ nghĩ đến đó thôi, không quan tâm nữa. Cô có nhiều việc phải làm, phải nghĩ lắm. Ví dụ như, nghĩ xem làm sao để giành suất học bổng nước ngoài kỳ này này, nghĩ xem làm thế nào thuyết phục ba mẹ mua cho cô một chiếc xe đạp này,…Bởi vì trải nghiệm tối hôm đó, đã chứng thực những điều trước đây cô tưởng tượng là hoàn toàn chính xác, cảm giác đi xe đạp thật sự quá tuyệt! Mộc Lâm còn nhớ rất rõ cảm giác từng làn gió mát rượi lướt qua mặt mình, đùa với mái tóc của mình, còn có thể ngửi được mùi thơm ngai ngái của cây cỏ mới được cắt tỉa nằm dọc theo chính giữa con đường. Những cảm giác mộc mạc ấy không thể nào có được khi ngồi trên xe ô tô máy lạnh kín như bưng! Cho nên, nếu ba mẹ vẫn không mua xe cho cô, thì hôm nào đó, cô nhất định phải mượn xe Phong Đại chạy một vòng mới được.

À, nhắc tới Phong Đại, dạo gần đây Mộc Lâm cũng không nhìn thấy người nào đó, kể từ lần chạm mặt nhau trước cửa giảng đường hôm nọ. Cũng không phải cố ý, nhưng mỗi lần đi vào giảng đường ngang qua bãi đỗ xe, ánh mắt của cô vẫn thường dừng lại ở gốc cây nơi anh vẫn luôn dựng xe ở đó. Lần nào cũng vậy, buổi sáng khi cô đến và buổi chiều khi cô tan học, đều nhìn thấy nó. Đột nhiên Mộc Lâm có cảm giác giống như nó đang đợi cô vậy. Nhưng chỉ có xe thôi, người thì chẳng thấy đâu, không biết đang bận cái gì nhỉ? Suy nghĩ miên man, cô đã vô thức đi đến gần chiếc xe lúc nào không hay. A, thật trùng hợp nha, đây cũng chính là cái cây mà cô đã “làm quen” vào ngày đầu tiên nhập học. Cô nở nụ cười, vỗ vỗ vào thân cây và nói nhỏ: bạn với anh ấy cũng thật có duyên đó. Mộc Lâm vừa dứt lời, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân lạo xạo vang lên gần đâu đây. Giờ này cũng đã xế chiều, nhưng bầu trời tháng 12 sụp tối rất nhanh, nên bây giờ mặt trời đã tắt, chỉ còn vệt sáng mờ mờ ở phía xa xa. Sân trường vắng lặng, Mộc Lâm lùi một bước đứng khuất sau thân cây, nhìn ra phía ngoài. Đám người đang đi tới có một số hơi quen mặt, còn một số thì xăm trổ đầy mình trông rất dữ tợn. Mộc Lâm nhìn kỹ lần nữa, phát hiện mấy người quen mặt kia chính là bọn lưu manh chặn đường cô tối hôm nọ. Không phải xui xẻo vậy chứ? Cô nuốt nước bọt một cái, may quá bọn chúng chưa nhìn thấy cô. Mộc Lâm vô thức thở hắt ra, lại lùi vào trong thêm một bước. Nhưng khi đám người đó đi ngang qua chỗ cô đang đứng, cô chợt giật mình. Ở chính giữa đám người có một bóng dáng rất quen thuộc, nhìn cách anh bị đẩy đi thì hoàn toàn không có vẻ gì là tự nguyện. Đầu óc Mộc Lâm xoay chuyển rất nhanh, với lực lượng này thì Phong Đại tuyệt đối không phải là đối thủ của bọn chúng, cho dù cộng thêm cả cô. Còn hướng mà đám người đang di chuyển là ra phía sau tòa nhà chính. Mộc Lâm biết rõ chỗ này. Tòa nhà chính là tòa nhà lớn nhất trong trường, nằm ngay vị trí chính giữa, xung quanh là các tòa nhà phụ chạy dọc hai bên. Quan trọng nhất, sau tòa nhà chính là một giảng đường đang bỏ trống. Nhà trường có kế hoạch dỡ bỏ để xây lại thành vườn dược liệu. Cho nên lúc này, ở đó tuyệt đối không có ai, rất vắng và cũng rất …nguy hiểm!

Mộc Lâm nhìn khắp một lượt trên người Phong Đại, anh chưa bị thương. Như vậy có thể cầm cự khoảng 15 phút. Nếu bây giờ gọi điện báo công an, chưa chắc họ có thể đến ngay, chưa kể với với thân thế của đám con ông cháu cha này, bị bắt đi cũng sẽ không nhận hình phạt gì đáng kể. Công an không được thì bác bảo vệ lại càng không. Vậy, phải làm sao đây? Làm sao đây?

Sau một phút, nhìn đồng hồ đeo tay, mắt Mộc Lâm lóe lên. Cô mở điện thoại ra, cẩn thận nhìn một lần nữa để chắc chắn bọn chúng đi xa rồi, lật danh bạ và bấm vào một dãy số.

Sau ba hồi chuông, một giọng khàn khàn của thiếu niên đang dậy thì vang lên:

- Alo chị Lâm? Sao chị còn chưa đến? Mọi người tập trung đông đủ rồi, đợi mỗi chị đấy.

Mộc Lâm thở phào một tiếng, tranh thủ nói thật nhanh:

- Khoa Cát, em nghe kỹ chị nói đây. Bây giờ em dẫn các bạn đến trường của chị ngay, xin phép với thầy là chị mời tụi em đi ăn. Đừng hỏi nhiều, gặp rồi chị sẽ giải thích. Chị chỉ còn có khoảng 15 phút thôi, tụi em đến nhanh lên.

- Vâng, em biết rồi!

Nói xong, Khoa Cát định ngắt máy thì chợt nghe tiếng Mộc Lâm dặn với thêm một câu:

- Tụi em nhớ mang theo “dụng cụ”.

Khoa Cát nghe xong không nói không rằng, lập tức thông báo với các bạn. Câu lạc bộ võ thuật mà Mộc Lâm và Khoa Cát đang tham gia, có đầy đủ các thể loại, “dụng cụ” mà Mộc Lâm nhắc đến chính là dụng cụ trong lúc luyện tập của bọn họ, chính là côn và nhị khúc. Phải sử dụng đến chúng, cũng có nghĩa là, chị Mộc Lâm đang thực sự gặp nguy hiểm. Khoa Cát không thể đến muộn.

Ở đầu dây bên kia, sau khi ngắt máy, Mộc Lâm lập tức chạy ra cổng đứng đợi. Trong lòng như lửa đốt, liên tục thầm thì:

- Phong Đại, anh đợi em! Nhất định phải đợi em!

…..

(To be continued…)

- ---------------------------------

#ByLâmLâm