Mỗi lần ghi hình cậu ấy tôi đều vô cùng nghiêm túc, từ tầm nhìn đến camera, tất cả đều tập trung lên người cậu ấy, không có cách nào phân tán sự tập trung lên những người khác.
Vừa quay tôi vừa cảm thán, “Nên mua một cái máy ảnh thôi.”
Thẩm Kiêu đẹp trai quá mức cho phép, dùng điện thoại quay cậu ấy, hình như có chút không xứng rồi.
Không biết có phải tưởng tượng hay không, tôi dường như cảm thấy, Thầm Kiểu cứ luôn nhìn về phía mình.
Mỗi lần ghi bàn cậu ấy sẽ đều quay đầu lại, tìm kiếm một lượt giữa đám đông rồi dùng ánh mắt trên người tôi, sau đó sẽ rất nhanh nhìn về hướng khác.
Trời càng lúc càng tối, vào lúc tôi sắp không trụ được nữa thi Thẩm Kiêu cuối cùng cũng kết thúc rồi. Nói với các đồng đội điều gì đó xong, Thẩm Kiêu quay người đi về phía chúng tôi.
Tôi không phản ứng gì cả, cứ đứng chôn chặn trên bậc thang, nhưng tim thi đập nhanh như muốn bay ra ngoài rồi.
Thẩm Kiều đi đến trước mặt tôi, khẽ khom người cầm lấy chai nước, ngẩng đầu, một lần uống hết gần một chai.
Có những lúc tôi thầm bội phục chính mình, thật đấy, bất kể là ngại ngùng đến mức nào tôi cũng vẫn có thể làm ra bộ mặt lạnh lùng, không cảm xúc.
May mà Tiểu Bạch kịp thời cất lười, “Đúng rồi, cậu có muốn xem video mà Sở Sở quay không?” Thẩm Kiêu nhanh nhẹn tiếp lời, vừa cười vừa gật đầu, “Có chứ.”
Tôi thở phào, lục tục lấy điện thoại ra, lướt đến đoạn video mới quay lúc nãy.
Thảm Kiều rất nghiêm túc, cậu ấy đứng bên cạnh tôi, khẽ nghiêng người, chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại.
Một bên, Tiểu Bạch vừa nhìn tôi vừa nháy mắt, đoạn lại dặm thêm một câu, “Nhìn xem, Sở Sở nhà chúng tôi quay cậu còn đẹp trai hơn ngoài đời biết bao nhiêu, không hổ là con người có đôi mắt của kẻ si tình mà.”
Tôi biết Tiểu Bạch đang muốn “thêm dầu vào lửa" đây mà, nhưng câu nói này đồng thời cũng khiến tôi chợt nảy ra một sự nghi hoặc lớn.
Thời gian Thẩm Kiêu add wechat của tôi chỉ cách khoảng thời gian đoạn video kia hot chưa đến một ngày, "Cậu ấy làm sao biết video đó là tôi quay vậy ???"
Kì lạ, đó chỉ là nick phụ của tôi, bên trong toàn bộ đều là video quay lén bóng lưng của cậu, trước giờ chưa từng có bất kỳ thông tin cá nhân nào liên quan tới tôi cả.
Rõ ràng là không ai biết tài khoản đó là của tôi cơ mà?
Cậu ấy làm sao biết được?
Đang suy nghĩ miên man thì Tiểu Bạch nhảy ra, con bé một tay lau mồ hôi, một tay vẫy vẫy liên hồi để tạo gió cho mình, “Tôi hơi đói rồi, hay là bọn mình đi ăn đi.”
Nói rồi, đánh mắt sang nhìn tôi.
Khi tôi còn đang do dự chưa dám cất lời thì Thẩm Kiêu đã giành trước, cậu vui vẻ đáp, “Đồng ý!”
Vừa dứt lời cậu quay lại nhìn tôi, không biết có phải là ảo giác không, nhưng tôi cảm giác ánh mắt của cậu rất dịu dàng, “Muốn ăn gì nào?”
Hai đứa ở gần bên nhau thế này, tôi lại bắt đầu căng thẳng, mãi mới rặn ra được ba chữ, “Đồ nướng
di."
Thẩm Kiêu cười tít, “Tôi biết có một cửa hàng không tệ ở gần trường mình, đi, tôi dẫn các cậu đi.” “Đột nhiên” Tiểu Bạch có một cuộc điện thoại, lúc ấn nút nghe, thần sắc con bé thật sự có chút khoa trương, “Cái gì? Mày nh.ập viện rồi á? Tao...tao đến ngay!!”
Cúp điện thoại thì liền quay sang nhìn chúng tôi với ánh mắt đầy tiếc nuối, “Tiểu Trạch tai nạn rồi, giờ chắc tôi phải chạy qua đó xem nó thế nào...”
“Hai người đi ăn cùng nhau nhé!”
Nói xong, không đợi Thẩm Kiêu kịp phản ứng, liền ba chân bốn cẳng chạy mất.
Tôi yên lặng nhìn về bóng lưng khuất dần của con bé, không khỏi cảm thán, có thể che cái đồng hồ báo thức đi được không “.
Chớp mắt chỉ còn lại tôi và Thẩm Kiêu.
Thẩm Kiêu nhìn tôi, nhẹ giọng hỏi, “Vậy, chúng mình đi ăn nhé?”
Tôi không dám nhìn vào mắt cậu, khẽ đáp, “Được.”
Và thế là chúng tôi sóng vai cùng đi đến một tiệm đồ nướng bên ngoài trường học.
Thẩm Kiêu hình như là khách quen của quán này, rất thân thuộc với bác chủ quán ở đây, lúc tôi còn chưa kịp định thần thì cậu đã bắt đầu gọi món rồi.
Thấy dáng điệu vẫn muốn gọi tiếp của cậu tôi vội lên tiếng ngăn cản, “Thôi, thôi, ăn không hết sẽ lãng phí lắm.”
Thẩm Kiêu không nói gì, bác gái chủ quán đứng bên cạnh ghi thực đơn thì lại cười tươi, ra chiều hài lòng nhìn về phía tôi.
Gọi món xong, tôi và Thẩm Kiêu mặc dù ngồi đối diện nhưng không ai nói với ai lời nào.
Tôi đang hồi hộp lắm, nhưng nghĩ đến việc chỉ trong thời gian ngắn như thế đã có thể ngồi ăn bên cạnh cậu, trong lòng có chút không khỏi nghi ngại, cuối cùng tôi cũng phải mở lời trước, “Cậu làm sao biết... video đó là do tôi quay thế?”
Nghe thấy câu hỏi này, Thẩm Kiêu dừng lại khoảng chừng là 2 giây, sau đó lấy điện thoại ra, mở một tài khoản rồi đưa đến trước mặt tôi.
Cậu bặm môi, âm thanh rất nhỏ, “Đây là tôi.”
Đến lượt tôi sững lại, thì ra là cậu ấy, vậy mà lại là cậu ấy.
Ba người theo dõi tài khoản của tôi, ngoài hai nick ảo không hoạt động kia, có một fan chân chính duy nhất, lại chính là Thẩm Kiêu.
À không, nói chính xác hơn thì, đó có lẽ là nick phụ của cậu ấy.
Tôi cũng đã thử ghé thăm tài khoản này rồi, nhưng trên đó chỉ có vài bức hình chụp phong cảnh của thành phố, không có một chút liên tưởng nào cả...
Ngàn tính vạn tính cũng không thể nghĩ được rằng, lại chính là của cậu ấy.
Vậy thì chẳng phải, cậu đã xem tất cả những video mà tôi đăng lên rồi hay sao?
Tôi vừa vui, vừa bất ngờ mà cũng lại xấu hổ, nhất thời không biết nói gì.
Tiếp xúc nhiều hơn một chút, tôi nhận ra Thẩm Kiêu hình như cũng giống như tôi, cũng là một quả hồ lô ít lời.
Hơn nữa, Tiểu Bạch hình như nói không sai...
Thẩm Kiêu cậu ấy hình như cũng thích tôi.
Bởi vì cậu chủ động cho tôi xem tài khoản chính thức của mình, không có nội dung gì đặc sắc cả, nhưng, ảnh đại diện kia sao mà quen mắt thế.
Tôi nghĩ nửa ngày, sau đó vội vàng lấy điện thoại ra, tìm lại đoạn video nổi tiếng về Thẩm Kiêu đó. Bấm vào phần bình luận, chiếc bình luận thu hút sự chú ý của tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên vẫn nằm yên ở đó.
“Tin tôi, từ ánh mắt đó có thể thấy được, anh bạn này thích cậu đấy.”
Chàng trai có mái tóc đen, tên là X, ID xxx.
Chính là Thẩm Kiêu.
*hà hà hà*
Tôi không khỏi kích động, bàn tay cứ run rẩy liên hồi.
Tôi đưa màn hình điện thoại đến trước mặt cậu, “Đây là cậu phải không?” Cậu vừa cười vừa gật đầu, “Cam kết chính hãng!”
Tôi hít một hơi thật sâu, cố bình ổn trái tim đang đập loạn xạ lên của mình.
“Thế nên cậu có tin vào bình luận đó không?”
Thẩm Kiêu vẫn cười, nhưng bàn tay bối rối của cậu lúc chạm lên mũi đã bán đứng tất cả, “Tin.”
Tôi chưa bao giờ tin rằng, những tình tiết chỉ xuất hiện trong các bộ phim thần tượng lại có ngày xảy
ra với chính mình.
Thẩm Kiêu nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng mà kiên định, “Tin tôi, cậu ấy thực sự thích cậu đó.”