Edit: Đảo Nhỏ
Đồng phục của “Có ánh sáng” là áo sơ mi trắng và quần quần đen, áo không có cổ và tạp dề làm việc màu xám đen. Cô gái ngày hôm qua mặc vào trông thật tuyệt.Người đàn ông cởi hai cúc áo trên cùng và xắn tay áo lên, rất tùy tiện. Anh ta cao, chiếc tạp dề trên người anh ta dường như ngắn hơn một chút.
Đêm đó trong phòng tắm, nếu anh không cong lưng, Khương Lâm Tinh nhất định phải ngẩng đầu nhìn anh.
Anh nhìn cô với nụ cười thân thiết trên môi.
Cô trực tiếp đặt chiếc túi lên quầy bar: “Cái này trả lại cho anh.”
Người đàn ông liếc nhìn chiếc túi: “Tôi nói rồi, tôi không cần nữa.”
“Đồ của anh, cho dù anh muốn vứt đi thì anh hãy tự mình vứt.”
Anh dùng ngón trỏ móc chiếc túi ra. Giữ sợi dây ở miệng túi, anh nhấc nó lên: "Lại đây."
"Cái gì?" Nhưng bước chân của Khương Lâm Tinh đã đi theo anh ta.
Người đàn ông ném thẳng chiếc túi vào thùng rác mà không cần động tác gì thêm. Là anh nói không cần nhưng khi anh ném nó đi trước mặt cô, cô cảm thấy mình đang bị giễu cợt: “Anh có bệnh thích sạch sẽ sao?”
“Không có.”
Đây khả năng lớn nhất cho sự đoán mò của cô. “Ồ.”
Anh sửa lại lời cô: “Tôi là quý trọng.”
“Ồ.”
“Tôi “quý trọng” đồ vật của tôi.”
“Ồ.” Cô nghe ra hàm ý của anh — bộ quần áo đều bị cô vấy bẩn, không đáng quý trọng.
Cô nhận thấy rằng khi anh nói về đồ vật "của anh ấy", nụ cười của anh trở nên sắc bén hơn.
“Nói đến, cô đã làm cho tôi vô cớ mất đi một chỗ ở tốt.” Người đàn ông nhướng mắt, “Tôi không thể ở nơi đó nữa.”
Khương Lâm Tinh nhìn chằm chằm vào những chiếc cốc cà phê được vẽ phong cảnh đầy màu sắc trên tủ, cô thay đổi chủ đề: "Khi nào ông chủ của anh đến?"
Người đàn ông nhướng mày: "Có việc gì sao?"
"Vâng."
"Việc gì?"
"Tôi có thể liên lạc với ông chủ của anh không?"
Người đàn ông cầm lấy một chiếc cốc cà phê bằng sứ, xoay xoay bức tranh trên cốc rồi đặt trước mặt cô. Đó là một bức ảnh chụp phong cảnh nước ngoài, hình như là Mont Saint-Michel ở Pháp.
Người đàn ông: “Ông chủ đã ra nước ngoài, tạm thời tôi sẽ làm người đại diện cho ông ấy.”
“Thật sao?” Người đàn ông này nói thật giả khó phân biệt.
Anh đặt cốc xuống: “Cô thấy thế nào?”
“…”Khương Lâm Tinh không muốn cùng anh tranh luận, hỏi: “Ông chủ của anh khi nào về?”
“Có lẽ một tháng, có lẽ hai tháng. Chúng tôi không thể đoán được ông ấy đang nghĩ gì."
"Anh có phương thức liên lạc không?"
"Có. Điện thoại sẽ nói với cô rằng : ‘Tôi có việc quan trọng phải làm, vì vậy xin đừng làm phiền.""
“Anh phụ trách mọi việc ở đây sao?” Đừng để ông chủ đột nhiên trở về nắm được thóp anh.
“Ít nhất khi ông chủ đi công tác nước ngoài, tôi sẽ phụ trách.”
“Tại sao không phải là một nhân viên khác?”
“Đương nhiên.” Người đàn ông cười nửa miệng, “Tôi có thể khiến ông chủ hài lòng.”
“Ồ.” Nghe có vẻ như anh ta là kẻ nịnh bợ trước mặt ông chủ.
Người đàn ông búng tay: “Chúng ta bàn bạc chút đi.”
Khương Lâm Tinh tựa hồ nghe thấy tiếng búng tay trong phòng tắm, trên mặt tràn đầy cảnh giác: “Cái gì?”
“Ông chủ không có ở đây, địa điểm này coi như tôi với cô hợp tác."
Khương Lâm Tinh hiểu ra: "Ngộ nhở ông chủ của anh đột nhiên trở về, chẳng phải ông ấy sẽ biết anh trung gian kiếm tiền đút túi riêng sao?"
Người đàn ông không thèm đứng nữa trực tiếp ngồi xuống và nói: "Đây là điều kiện của tôi."
"Anh không phải ông chủ, sao anh lại nói đến điều kiện chứ?”
“Ông chủ không có ở đây, tôi sẽ là người quyết định. Với lại chỗ ở của tôi bị cô làm loạn, hiện giờ đông một chỗ, tây một chỗ.”
Người đàn ông nhìn cô và mỉm cười, "Tôi muốn kiếm tiền để mua một căn nhà."
"..." Khương Lâm Tinh nghiến răng và bước ra ngoài.
*
Sau giờ làm việc vào thứ Sáu, Khương Lâm Tinh bước ra khỏi tòa nhà văn phòng và nhận được điện thoại từ Ngu Tuyết Hủy: "Dương Phi Tiệp thuê một căn nhà, ngay đối diện công ty của cậu."
Khương Lâm Tinh bước chậm lại.
Dương Phi Tiệp tìm thấy ngôi nhà thông qua người bạn trung gian của Ngu Tuyết Hủy nên nói rằng muốn mời Ngu Tuyết Hủy và người bạn trung gian dùng bữa. Ngu Tuyết Hủy cảm thấy rằng sợi chỉ đỏ của Dương Phi Tiệp đang quấn quanh ngón tay của Khương Lâm Tinh.
Bất cứ khi nào có động thái của Dương Phi Tiệp, cô ấy biết gì nói nấy: "Thế nào? Tinh Tinh, bạn có muốn ăn tối cùng nhau không?"
"Tớ sẽ không đi. Tớ không giúp gì cho anh ấy trong việc thuê nhà cả."
"Chỉ coi như ăn tối với bạn bè, tớ không muốn ăn trước mặt hai tên con trai."
Khương Lâm Tinh nhìn đèn giao thông trong vài giây: "Tớ đi làm gì chứ? Tớ không đi đâu."
“Đúng rồi, lần trước gặp mặt, cậu và Dương Phi Tiệp đã nói gì?"
Trên vỉa hè Đèn xanh đã bật, nhưng Khương Lâm Tinh vẫn chưa rời đi: "Chúng tớ chúc nhau hạnh phúc."
"Vậy thôi à?"
"Chỉ như vậy.”
Ngu Tuyết Hủy không khỏi phàn nàn: "Chuyện gì đang xảy ra trong đầu tên đàn ông ngu ngốc này vậy? Để tớ đi hỏi hắn?"
"Tuyết Hủy, xin đừng.Tớ không có gì với anh ta cả."
"Anh ta gieo vào lòng cậu một hạt giống tình cảm rồi bỏ mặc nó, cậu tưới nước cho nó mỗi ngày và hạt giống đó đã phát triển mạnh mẽ, điều đó không phải là anh ta phụ tấm lòng của cậu sao?"
Khương Lâm Tinh bị người qua đường vội vã đυ.ng phải: "Tớ và anh ấy chỉ là bạn học.”
“Thực sự sẽ không đi?"
"Không đi."
"Được." Ngu Tuyết Hủy động viên "Tinh Tinh cố lên. Bất kể Dương Phi Tiệp nghĩ gì, chúng ta không thể để anh ấy coi thường cậu."
Đèn ở ngã tư lại thay đổi. Khương Lâm Tinh đứng ở ngã tư.
Đã từng ở bên kia bờ đại dương bỗng nhiên gần trong gang tấc.
*
Khương Lâm Tinh đã quá ảo tưởng. Từng có một sự kích động, cô muốn đi hỏi cho rõ và thú nhận. Cô đã viết một lá thư cho Dương Phi Tiệp. Sau khi anh ra nước ngoài, cô trằn trọc một đêm. Cô đã gửi nó đến hộp thư trường trung học của anh. Anh không bao giờ trả lời. Có thể anh không xem thư cũng có thể anh đã đổi hộp thư, có thể... anh đã đọc thư và giả vờ không biết. Đó là sự dũng cảm của cô. Khi anh quay lại, cô cảm thấy khó chịu.
Khương Lâm Tinh lại đến quán bar.
Cũng không biết bởi vì hai trăm tệ ban đầu quá hấp dẫn hay là bởi vì người pha rượu có trí nhớ đặc biệt tốt. Khi nhìn thấy cô, anh ta trực tiếp gọi: "Mojito!"
Khương Lâm Tinh gật đầu, ngoài rượu này ra, cô không nhớ có loại rượu nào ở đây.Tiếng nhạc đinh tai nhức óc nổ vang, thỉnh thoảng lại vang lên một âm thanh the thé chói tai, như kim đâm vào thính giác của con người.
Người phục vụ phải hét lên, "Lại đến chơi!"
"Ừ." Cô ngồi ở quầy bar.
Người pha chế rượu báo tin: "Người đàn ông đó đã lâu không đến đây."
Khương Lâm Tinh đến đây không phải vì Tống Khiên, cô chỉ muốn cảm nhận bầu không khí sôi động. Cảm xúc của cô trở nên hỗn loạn vì Dương Phi Tiệp.
Đàn ông trong quán bar say rượu là chuyện bình thường, có người say thật, có người giả vờ say. Người đàn ông lảo đảo, bỗng quay ngoắt lại như con rắn. Khuỷu tay của anh ta chạm vào mép của quầy bar, anh ta ngã vào người Khương Lâm Tinh .Góc độ ngã xuống bị lệch, cô tình cờ tránh được.
Người phục vụ liếc qua. Những cảnh như vậy ở quán bar không phải là hiếm, nhưng anh ta là nhân viên nên đương nhiên không can thiệp.
Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác màu nâu nhạt, phía trước áo khoác dính một chút rượu. Anh ta chống khuỷu tay lên quầy bar, hướng về phía cô: “Xin chào.”
Khương Lâm Tinh lên tiếng trước: “Tôi đến đây cùng bạn.”
Người đàn ông mặc áo khoác nhìn xung quanh: “Nhưng tôi không thấy bạn của em đâu cả. Họ ở đâu?"
Cô đứng dậy định đi.
Người đàn ông mặc áo khoác ngăn anh cô lại: "Người đẹp, là như thế này, tôi đã đánh cược với bạn của mình, nếu tôi có thể mời được em uống, tôi sẽ thắng, em nên giúp tôi." Anh ta búng tay với người phục vụ rượu.
Khương Lâm Tinh làm mặt lạnh: "Anh đánh cược với tôi làm gì?"
"Em xem ra là người tốt, người tốt sẽ không cự tuyệt người tốt đúng không?"
Cô lùi lại.
Người đàn ông mặc áo khoác tiến lại gần cô: “Anh nói với em đều là thật.” Anh ta chỉ tay về một phía.
Ngồi ở đó là những người trạc tuổi anh ta.Có đàn ông và phụ nữ, nói cười đùa giỡn.
Khương Lâm Tinh không muốn nói chuyện với người lạ: "Tôi đi trước."
"Đừng đi. Đây là một vụ cược nhỏ, đừng làm anh khó xử."
"Tôi không làm anh khó xử. Nếu anh không cá cược thì sẽ không sao."
Người đàn ông mặc áo khoác cười nói: "Miệng lưỡi sắc bén." Anh ta đang định vươn tay kéo cô lại.
Nhưng người chưa với tới, anh ta đã phát ra âm thanh "oạch" rồi quỳ xuống. Anh ta vội vàng đỡ quầy bar đứng dậy, trong nháy mắt liền nhìn thấy một người phụ nữ mặc đồ da màu đen. Cô ấy có mái tóc đỏ rực và thái độ khinh khỉnh. Lý do tại sao anh ta ngã là vì người phụ nữ đá anh ta. Những người thường đến quán bar đều là người tinh tường, ai có thể chọc đến ai không, mọi người đều biết.
“Đầu heo muối muốn làm gì?” Hướng Bội châm chọc nói.
Người đàn ông mặc áo khoác không dám làm bậy vội vàng bỏ đi.
Hướng Bội cũng không cười nhìn Khương Lâm Tinh: "Tớ không phải đã nói với cậu, không nên tới nơi như thế này."
"Tớ tới tham gia cuộc vui."
"Nếu như cậu muốn vui vẻ thì đi nhảy quảng trường. Đây không phải nơi cậu nên đến"
Hướng Bội cũng cảm thấy tiếng ồn trên sân khấu quá lớn, "Quên đi, tớ đưa cậu về."
"Cậu không cần biểu diễn sao?"
"Tớ không hợp với triết lý âm nhạc của hai người đó, đi thôi."
Người đàn ông trên sân khấu dường như đang nói gì đó.Khương Lâm Tinh chưa bao giờ có thể nghe rõ những gì anh ấy hát, và cô cũng không thể nghe thấy những gì anh ta đang nói.Hướng Bội nghe thấy, cô trợn tròn mắt, kéo Khương Lâm Tinh ra khỏi quán bar.
Hướng Bội sợ lạnh nên thường xuyên mặc áo khoác trong những ngày này. Nhưng hôm nay ấm áp hơn. Sau khi bước ra ngoài, cô mở khóa áo khoác da và theo thói quen chạm vào hộp thuốc lá.Chiếc túi trống rỗng.
Cô đã hút điếu thuốc cuối cùng: "Tớ sẽ tham gia cuộc thi, hai người họ không muốn đi."
"Kế hoạch của họ là gì?"
Hướng Bội nhún vai: "Họ tính ở đây cho đến hết đời, nghĩ rằng tất cả chúng ta đều là người dưới lòng đất vươn đến thế giới của bầu trời thì chắc chắn sẽ bị chê cười. Nói trắng ra, hai kẻ hèn nhát, tự ti."
“Đỉnh cao của nghệ thuật, khi có nhiều người ... nó đặc biệt hỗn loạn." Từ hỗn loạn vẫn còn nhẹ.
"Hỗn loạn, không liên quan đến tớ. Không phải chỉ nói suông thôi sao, tớ đã nghe từ khi còn là học sinh. Họ không nói trước mặt tớ nhưng nhất định họ đã nói vô số lần sau lưng."
“Hướng Bội, cậu phải cố gắng lên.” Khương Lâm Tinh kề vai sát cánh với Hướng Bội “Tớ chưa từng nói xấu cậu.”
“Tớ cũng không có nói cậu.” Hướng Bội chỉ vào mắt của mình
"Tớ có hỏa nhãn kim tinh. Ai tốt ai xấu, tớ rất rõ ràng. Đi thôi, về nhà."
"Có lúc tớ thực ghen tị với cậu."
"Cậu ghen tị với tớ cái gì chứ ? Hút thuốc, uống rượu, đánh nhau. " Hướng Bội cười nhạo chính mình.
“Cậu đặc biệt tự do.”
“Không tự do đâu, tớ muốn thành lập một ban nhạc khác.” Hướng Bội hướng về phía ánh trăng, “Một khi con người có lý tưởng, chạy theo lý tưởng thì thật phiền phức.”
Đi được vài bước, Hướng Bội quay đầu lại, "Đừng nói đến tớ, cậu đó. Hôm nay cậu nhìn thấy nơi này đáng sợ như thế nào, cậu căn bản không thể đối phó. Nếu không phải tớ đến, cậu đã bị thứ rác rưởi đó lợi dụng. Không có việc gì tại sao cậu lại đến quán bar?"
“Tớ lần trước gặp được một anh chàng đẹp trai. Không biết có thể gặp lại hay không. Có thể gặp nhưng không thể cầu.”