Trên con đường giữa tầng tầng núi non trùng điệp, hơn trăm binh lính đang bảo vệ vài chiếc xe ngựa chậm rãi tiến về phía trước. Chỉ có toa xe rộng rãi nhất ở giữa có người ngồi, những xe còn lại đều chở hành lý.
Tiêu Kiều bừng tỉnh trong cỗ xe ngựa xóc nảy, trán cô lấm tấm mồ hôi lạnh.
"Tiểu thư, uống chút nước đi."
"Không cần."
Tiêu Kiều từ chối đề nghị của thị nữ, nhìn hoàn cảnh xung quanh một cách kinh hoàng.
Nàng vẫn còn ngồi trên xe ngựa trở về Kinh.
Những chuyện trong giấc mơ vẫn chưa xảy ra.
Nhưng Tiêu Kiều không thể coi đó chỉ là một giấc mơ được!
Con đường trở về kinh đã đi được nửa chặng đường và không có chuyện gì xảy ra.
Mười lăm phút trước, nàng vừa chợp mắt thì đã mơ thấy một giấc mơ .
Trong giấc mơ, sau khi đi được nửa ngày, đội ngũ hộ tống nàng sẽ gặp phải bọn cướp.
Hơn một trăm hộ vệ này đều là binh lính tinh nhuệ do phụ thân phái tới, được trang bị đầy đủ vũ khí và ngựa tốt, nhưng lại chạy trốn dưới sự tấn công của một đám ô hợp.
Cứ như vậy, Tiêu Kiều bị bỏ lại phía sau.
Thủ lĩnh của nhóm sơn tặc bắt được nàng, định xé quần áo của nàng trước mặt mọi người.
Nàng phản kháng quá quyết liệt, vô tình va phải lưỡi kiếm rơi, tuy bảo vệ được sự trong sạch của mình nhưng lại mất đi tính mạng.
Sau khi Tiêu Kiều chết, nàng hóa thành một hồn ma và bay đến kinh thành.
Tin tức về cái chết của nàng đã đến tai phụ thân, nhưng với một phiên bản khác, đội trưởng của nhóm hộ vệ chạy trốn trở về đã đặt điều dối trá, nói rằng nàng lần lượt bị bọn cướp làm ô uế, và cuối cùng chết vì bị ngược đãi.
Nhìn thấy thi thể con gái không còn nguyên vẹn, người cha già nôn ra máu rồi hôn mê tại chỗ, qua đời trong đêm.
Giấc mơ vẫn tiếp tục.
Tiêu Kiều lại trôi dạt đến nhà vị hôn phu của mình.
Chàng trai ôn nhu tuấn mỹ đang nói cười với những thủ hạ tâm phúc dưới trướng, khuôn mặt hắn tràn đầy sự đắc ý.
"Ta còn tưởng rằng phái thổ phỉ đi hủy hoại nữ nhi của lão ta, sau đó bản vương lại bất chấp tất cả tiếp nhận nàng, lão thất phu kia nhất định sẽ hết lòng giúp đỡ ta."
"Ai có thể nghĩ tới nữ nhi của lão ta lại bạc mệnh như vậy, chết quá thê thảm, làm lão thất phu tức giận mà chết!"
"Lão đã chết, phó tướng mà bổn vương xếp vào sẽ tiếp quản mười vạn tướng sĩ của lão. Cứ như vậy, việc lớn chắc chắn sẽ thành công!"
Trong mộng, Tiêu Kiều tức giận đến muốn cắn người, vừa định nhào tới thì thức chợt tỉnh giấc, nàng lại trở về trên chiếc xe ngựa trở về kinh thành.
"Tiểu thư, người không sao chứ?"
Giọng nói của thị nữ đã cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng.
"Không có gì.
Tiêu Kiều tâm trạng rối bời vén tấm rèm bên cạnh cửa sổ xe ngựa, nhìn trộm ra ngoài qua khe hẹp.
Thị vệ trưởng cưỡi ngựa, mắt nhìn thẳng, canh giữ bên cạnh xe ngựa.
Ánh mắt nàng khẽ dời xuống, thấy chỗ hổ khẩu trên bàn tay trái đang nắm bảo kiếm của hắn có một nốt ruồi đen.
Sắc mặt của Tiêu Kiều đột nhiên tái nhợt.
Suốt dọc đường, nàng chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi với thị vệ trưởng, chứ đừng nói đến việc nhìn thấy nốt ruồi trên tay hắn; và trong giấc mơ, khi thị vệ trưởng rút kiếm nhận lỗi trước mặt cha nàng, trên hổ khẩu cũng có một nốt ruồi đen!
Chẳng lẽ giấc mơ đó là thật?!
Nếu đó là thật, nửa ngày nữa nàng sẽ gặp phải thổ phỉ, cuối cùng không thể chạy thoát.
Tiêu Kiều siết chặt chiếc khăn trong tay, hít một hơi thật sâu, trực tiếp vén rèm lên: “Niên hộ vệ, hôm qua khi nghỉ ngơi ở trên trấn, ta nghe nói ở gần đây có một ngôi chùa, ta muốn đến đó để cầu phúc cho phụ thân."
Niên hộ vệ quay đầu lại, lộ ra một khuôn mặt bình thường, thoạt nhìn vô cùng trung hậu thành thật.
Chính là khuôn mặt này đã khiến nàng chết dưới tay bọn cướp.
Tiêu Kiều phải cố hết sức mới có thể khống chế ngón tay không run rẩy, không để cho hắn phát hiện điều khác thường.
Đối phương trầm tư một lát, khó xử nói: "Tiểu thư, chúng ta đi đường đã lãng phí quá nhiều thời gian, tốt nhất là mau chóng trở về kinh, tránh cho sảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Điều này nghe có vẻ rất hợp lý.
Nhưng Tiêu Kiều lại lộ ra vẻ tức giận: “Lời nói của bản tiểu thư không có tác dụng gì sao?”
"Bảo hộ ta lên núi cầu phúc, những người khác trông giữ ở dưới chân núi."
Nói xong, nàng liền kéo rèm xe xuống, không cho Niên hộ vệ có cơ hội phản bác.
Mặc dù toàn bộ đội ngũ được dẫn dắt bởi trưởng hộ vệ, nhưng người có địa vị cao nhất vẫn là tiểu thư nhà tướng quân Tiêu Kiều.
Nàng kiên quyết muốn vào chùa cầu phúc, mọi người không còn cách nào khác đành phải ngừng lại bước chân, Niên hộ vệ tuyển ra hơn 60 người bảo vệ tiểu thư lên núi, số còn lại ở dưới chân núi trông coi hành lý.
Trong số cùng đi với nàng có cả Niên hộ vệ.
Trên đường lên núi, đầu óc Tiêu Kiều rối bời.
Niên hộ vệ đã có thể mang theo nhiều người của hắn chạy thoát như vậy, rõ ràng là đội hộ vệ này đã không còn trung thành với phủ tướng quân nữa.
Trốn trong chùa chỉ có thể kéo dài thời gian, một khi muốn đi tiếp nhất định sẽ gặp phải thổ phỉ.
Đây là một ngõ cụt.
Trời vốn đã sắp tối, khi đoàn người của Tiêu Kiều đến cổng chùa thì trời đã tối hẳn."
Trời tối rồi, hay là chúng ta ở lại đây nghỉ lại một đêm, ngày mai lại lên đường."
Tiêu Kiều nói xong làm như vô tình mà liếc mắt nhìn Niên hộ vệ bên cạnh, đối phương có chút do dự, ngẩng đầu nhìn sắc trời, cuối cùng cũng đồng ý.
Nàng nhìn chăm chú, thậm chí còn bắt gặp sự nôn nóng trong mắt hắn.
Đúng là có vấn đề!
Tuy những chiếc móng tay ngày thường vẫn được chăm sóc cẩn thận đã cắm chặt vào lòng bàn tay, nhưng khuôn mặt của Tiêu Kiều không hề mảy may lộ ra chút khác thường nào, nàng bình tĩnh sai người đi xin phép các nhà sư trong chùa thu nhận mọi người dừng chân.
Người được phái đi rất nhanh đã trở lại, đồng thời mang về một tin tức kỳ lạ - trong chùa đầy đủ tiện nghi, nhưng lại không có một bóng người.
Một ý nghĩ đột nhiên hiện lên trong đầu Tiêu Kiều.
Có lẽ là vì hại nàng, có người đã sắp xếp bọn cướp đến rừng cây trước, khiến cho mọi người trong chùa đều bỏ chạy ra ngoài tị nạn!
"Nếu đã không có ai, chúng ta chỉ có thể tự tiện ở lại qua đêm."
Không đợi Niên hộ vệ mở miệng, Tiêu Kiều đã bước vào chùa trước, sắc trời quá tối, nàng không thể nhìn rõ kiến trúc xung quanh, nhưng vẫn mơ hồ cảm thấy nó khác với những ngôi chùa mà nàng thường tới thắp hương cầu phúc .
Nhưng nàng không có thời gian để nghĩ nhiều, cả trái tim nàng đang lo lắng chuyện sinh tử của mình vào ngày mai.
Những thị nữ và hộ vệ xung quanh rất nhanh nhẹn, rất nhanh chóng đã dọn dẹp xong một phòng dành cho khách ở sân sau.
"Tiểu thư, ngày mai chúng ta còn phải tiếp tục lên đường, người hãy nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Tiêu Kiều lấy lại tinh thần, nhìn lướt qua hai thị nữ đang đi theo bên mình.
Hai người này được nàng nhận làm thị nữ khi đang chịu tang ở quê, hiện tại hồi tưởng lại giấc mộng, chỉ nhớ mình là người duy nhất bị thổ phỉ bắt.
Còn hai người họ thì sao?
Họ đã ở đâu?
Tiêu Kiều chợt nhận ra xung quanh mình chẳng có ai đáng tin cả.
Sự hoảng loạn cùng tiếng tim đập nhanh thay phiên tra tấn thần kinh của nàng, mãi cho đến khi đã nằm trên giường, nàng vẫn không thể dễ dàng chìm vào giấc ngủ.
KHÔNG!
Nàng không thể ngồi yên chờ chết như thế này được!
Đêm nay là cơ hội duy nhất, nếu bỏ lỡ, nàng sẽ không thể tránh khỏi con đường vào ngày mai.
Nàng không thể mang theo ô danh mà chết, cha nàng cũng không thể phun máu chết, và vị hôn phu của nàng... Cái tên hoàng tử ra vẻ đạo mạo đó, càng không thể đạt được như ước nguyện!
Tiêu Kiều mở mắt trong bóng tối, những thị nữ đi theo nàng đã ngủ ở phòng ngoài, để cho nàng một mình có không gian riêng.
Cửa sổ có thể được mở.
Tiêu Kiều chỉ kịp khoác thêm chiếc áo ngoài, lặng lẽ đẩy cánh cửa sổ bằng gỗ, cố sức từ cửa sổ trèo ra ngoài.
Nếu không thấy nàng, những người này nhất định sẽ đi tìm, nếu không tìm được nàng trong chùa, bọn họ sẽ tìm khắp các đỉnh núi xung quanh.
Cho dù là thiên kim của phủ tướng quân, cũng chỉ là một cô gái yếu đuối chỉ biết khoa tay múa chân, không thể chạy xa ở trong núi, khả năng bị bắt là rất cao.
Nhưng nếu nàng trốn trong chùa... chỉ cần không bị phát hiện, chờ các nhà sư ở đây quay lại, nàng vẫn có thể cầu xin họ bảo vệ và liên lạc với phụ thân bằng lệnh bài ở thắt lưng!
Sau khi đã ra quyết định, Tiêu Kiều bắt đầu tìm kiếm một nơi ẩn náu.
Nàng vừa bước vào đại sảnh ở sân trước thì sân sau đã vang lên tiếng ồn ào náo động.
Tiêu Kiều đứng trên bậc thang của đại sảnh, hốt hoảng quay đầu lại, chỉ thấy một loạt những ánh đuốc cùng bóng người đi lại.
Chẳng lẽ nhanh như vậy đã bị phát hiện sao?
Nhịp tim của nàng bắt đầu đập nhanh hơn, còn chưa kịp chạy trốn, nàng đã nghe thấy những tiếng la hét thảm thiết và tiếng vũ khí và chạm vào nhau.
Động tĩnh này không giống như đang tìm người!
Chẳng mấy chốc, tiếng hét từ sân sau theo gió bay đến tai của Tiêu Kiều, giúp nàng nghe được rõ ràng họ đang là hét những gì.
"Có Sơn tặc tấn công! Bảo vệ tiểu thư!"
"Mau đi bảo vệ tiểu thư!"
Sơn tặc?
Tại sao bọn chúng lại tìm đến đây? Không phải bọn chúng đang chờ ở cách đây mười km hay sao?
Không lẽ đã có người báo tin bảo bọn chúng tới sớm!
Trái tim Tiêu Kiều như rơi vào hầm băng, nghĩ đến kết cục của mình trong mộng, cơ thể nàng không nhịn được bắt đầu run rẩy .
Trốn đi, mau trốn đi, đừng để bọn chúng tìm được!
Nàng quay người chạy về phía trước.
Nhưng số lượng thổ phỉ quá nhiều, tiếng kêu la ở sân sau dần nhỏ lại, rất nhanh đã có người tìm đến sân trước.
Đường đi của Tiêu Kiều bị chặn bởi một tên cướp cầm đuốc và đao, kẻ này đã nhìn thấy nàng ngay lập tức.
"Đứng lại! Không được chạy!"
Sao có thể không chạy!
Nếu không chạy, nàng sẽ gặp phải bi kịch giống như trong giấc mộng kia!
Tiêu Kiều vô cùng sợ hãi, hoảng sợ bỏ chạy vào sảnh chính. Đây là nơi duy nhất có ánh nến trong toàn bộ ngôi chùa.
Ngay khi bước qua ngưỡng cửa, nàng đã hối hận.
Quá lộ liễu, nơi này rất dễ bị phát hiện, nàng hẳn là không nên trốn ở chỗ này!
Nhưng giờ có nghĩ nữa thì cũng đã quá muộn, Tiêu Kiều còn chưa kịp quay đầu lại, tên cầm đuốc đã đuổi đến cách đó không xa.
Chỉ có thể đi vào.
Tiêu Kiều chạy vào chính điện, vừa hoang mang vừa sợ hãi ngẩng đầu lên, sự tuyệt vọng vừa dâng lên trong lòng lập tức bị dọa sợ biến mất.
Thay vào đó là một nỗi sợ hãi khác
Ngay trước mặt nàng, không có một bức tượng Phật bằng vàng nào mà đáng lẽ nên đặt trên kim đài để tôn thờ, những vị bồ tát mà nàng biết đến cũng không có!
Thay vào đó, chỉ có một bức tượng bằng đá đen cực lớn, trên đó khắc nửa con mãng xà khổng lồ đáng sợ!
Đầu rắn hung ác sinh động như còn sống, con ngươi đen thẳng đứng sâu kín nhìn về phía cửa đại điện, miệng rắn há ra một cách kinh khủng, lộ ra răng nanh sắc nhọn. Còn có thân thể của con rắn, cho dù chỉ có một nửa, cũng điêu khắc tỉ mỉ những hoa văn màu đen cùng vết sưng nhỏ li ti, giống như một mảnh da rắn cực độc.
Chính điện nơi thờ Phật và cầu nguyện cao tám mét, bệ vàng chỉ cao hai mét, tượng rắn này đã chiếm trọn sáu mét, đỉnh đầu cao ngang với xà nhà!
Nó từ trên cao nhìn chằm chằm xuống Tiêu Kiều, như thể trong giây lát nó sẽ sống lại và nuốt sống nàng!
Hai chân nàng mền nhũn.
Tiêu Kiều cứ quỳ trên mặt đất như vậy, cho dù bọn cướp đã đuổi tới cửa, cơ thể nàng còn chẳng có chút sức lực chứ đừng nói là đứng dậy bỏ chạy.
Đây không phải là một ngôi chùa đứng đắn, đây là một ngôi chùa yêu quái!