Đã thành niên mà còn yêu cầu chuyện như vậy, Phương Tầm thật sự cảm thấy thẹn thùng, nhưng nàng vẫn muốn có một cái ôm ấm áp trong buổi tối khổ sở này.
Sau khi nói xong lời này, Minh Tố Dao thấy tai của Phương Tầm thoáng chốc đỏ lên. Đương nhiên cô không đành lòng từ chối yêu cầu của một cô bé con mềm mại mất mẹ từ sớm.
Minh Tố Dao để mặc Phương Tầm gối lên cánh tay cô, cô kéo tấm lưng mảnh khảnh của nàng đến sát l*иg ngực mình, ôm nàng vào lòng.
Tư thế này làm Phương Tầm cảm thấy rất an toàn.
Nhưng Minh Tố Dao lại có chút khó chịu. Bởi vì đi ngủ nên Minh Tố Dao không mặc nội y.
Hai thân thể ấm áp kề sát nhau, vải áo mỏng manh trên người cô và Phương Tầm căn bản chẳng ngăn cách được gì. Bộ ngực mềm mại mẫn cảm của cô có thể rõ ràng cảm nhận được da thịt bóng loáng phía sau lưng của cô bé. Cái cô bé đang dán sát vào l*иg ngực nàng này còn rất hay cựa, lớp vải mang theo độ ấm của cô bé tùy ý cọ xát lên đầṳ ѵú cô. Đầṳ ѵú đã lâu chưa được sủng hạnh có xu thế dựng đứng lên.
Minh Tố Dao không dấu vết dịch về phía sau một chút, nhưng Phương Tầm lập tức lại dính sát vào.
Minh Tố Dao căng chặt thân mình, ôm eo của Phương Tầm, chủ động dán sát vào lưng nàng, ngẩng đầu nói bên tai của Phương Tầm: “Làm sao vậy? Không ngủ được sao?”
Giọng nói mềm nhẹ và hơi thở ấm áp của Minh Tố Dao thổi vào tai, nửa người của Phương Tầm nháy mắt tê tê dại dại. Nàng căng thẳng nuốt nước miếng nói: “Ừm, hơi khó ngủ.”
Vốn dĩ nàng chỉ muốn tìm một cái ôm ấm áp trong đêm thất tình, nhưng cái ôm này thật sự quá mềm. Lưng không nhịn được truy tìm đôi gò bồng mềm mại ấm nóng kia, muốn dính sát vào nó.
Khi nàng và Hàn Lôi Nhã yêu đương cuồng nhiệt được hai tháng, hai thân thể nhiệt huyết dâng trào thu hút lẫn nhau, từng ân ái thân mật. Nàng không phải một cô gái chưa trải sự đời, sau lưng đột nhiên lại có một đôi gò bồng mềm mại cọ xát làm toàn thân nàng nóng lên, hồi hộp vô cùng.
Minh Tố Dao là mẹ kế của nàng đấy, là vợ của cha nàng, dù nàng có thích con gái thì cũng không nên có tâm tư bất chính gì với mẹ kế.
Dù đã vạch rõ mối quan hệ này trong lòng, nhưng thân thể nàng lại vẫn thành thật mà sát lại gần Minh Tố Dao. Phương Tầm có thể cảm giác được thân thể phía sau lưng mình lùi lại, nàng lại ôm tâm lý may mắn, cho rằng Minh Tố Dao chỉ là vô tình lùi về phía sau mà thôi.
Mà lúc này Minh Tố Dao cũng ôm tâm lý may mắn như thế, cho rằng Phương Tầm sẽ không để ý đến điều này, dán ngực và môi lên da thịt của Phương Tầm.
Minh Tố Dao hôn lên sườn mặt mềm mịn của Phương Tầm một cái, lại thở dài, sau đó nằm lại xuống gối, thân mình dính sát vào Phương Tầm: “Ngủ đi, dì vỗ cho con ngủ.”
Minh Tố Dao nhẹ nhàng như đang dỗ em bé, vỗ vỗ theo nhịp lên eo Phương Tầm.
Yết hầu của Phương Tầm trở nên khô nóng, nàng quay người lại, ôm lấy Minh Tố Dao, vùi mặt vào cổ của cô.
Hơi thở cực nóng của Phương Tầm từng chút từng chút phả lên da thịt mẫn cảm trên cổ của Minh Tố Dao, cánh môi hơi ướt cũng ngẫu nhiên cọ cọ. Hô hấp của Minh Tố Dao càng ngày càng nặng, xao động cố nén lại trong cơ thể bắt đầu sôi lên.
Hai người nhẫn nại không cất tiếng, không khí mập mờ bất tri bất giác lên men.
Minh Tố Dao năm nay 30 tuổi, trước khi gả cho cha Phương Tầm, cô vẫn là người đồng tính. Cô vốn định đời này nhất định phải gả cho tình yêu, bất luận áp lực lớn thế nào, cô cũng muốn vì chính mình mà sống.
Nhưng trời không chiều lòng người, mẹ cô bị bệnh nan y, cần một số tiền lớn để chữa trị, việc làm ăn của cô lại thất bại, cô lấy hết tiền để trả nợ, cuối cùng không còn tiền để chữa bệnh cho mẹ.
Lúc này, Phương Văn Hà từng là bạn làm ăn và cũng là người theo đuổi cô tìm tới cửa, khẳng khái vì cô mà ứng ra tiền viện phí cho mẹ cô, sau đó cầu hôn cô trước mặt mẹ cô.
Mẹ cô bảo cưới đi.
Đó là ân nhân cứu mạng của hai mẹ con Minh Tố Dao, giúp cô khi cô khó khăn nhất, nói không cảm động là giả. Minh Tố Dao dao động, có lẽ gả cho ông* cũng là một lựa chọn không tệ. Tình yêu đồng tính khó tìm, càng khó duy trì. Huống hồ, cô cũng không thể gánh vác được những chi phí điều trị sau đó của mẹ cô, chuyện làm ăn cũng không phải ngày một ngày hai.
*Mối quan hệ này hơi phức tạp nên không biết nên gọi cha của Phương Tầm là “ông” hay “anh”. Mọi người hãy bình luận cho ý kiến nhé ạ!
Cô đúng là gả cho Phương Văn Hà vì tiền. Điều này làm cô rất áy náy mỗi khi đối mặt với Phương Tầm, cô bé không thích cô là đúng. Cô cầm tiền của cha cô bé, thì phải chấp nhận sự khinh thường của cô bé dành cho mình.
Nhưng nếu đã gả cho Phương Văn Hà, thì cô liền làm tốt vai trò người vợ, người mẹ kế.
Tuy Phương Tầm thường xuyên lạnh lùng với cô, nhưng Minh Tố Dao có thể nhìn ra nàng là một cô bé đáng yêu. Chỉ là nàng thiếu cảm giác an toàn, nàng đang bảo vệ lãnh địa của mình mà thôi.
Minh Tố Dao biết, từ nhỏ Phương Tầm đã không có mẹ, cô không thể toàn tâm toàn ý yêu Phương Văn Hà, nhưng cô sẽ cố hết sức tốt với cô bé.
Phương Văn Hà giống như đại đa số đàn ông nhiều tiền khác, kết hôn chưa được bao lâu đã đánh mất tình cảm mãnh liệt đối với Minh Tố Dao, tần suất về nhà càng ngày càng ít, ngẫu nhiên về nhà cũng chỉ để thăm con gái ông.
Có lẽ là sự chân thành của cô đã cảm hóa được cô bé, có lẽ là cô bé này quá thiếu tình thương, không bao lâu sau, Phương Tầm không đối chọi gay gắt với Minh Tố Dao nữa. Nàng sẽ khóc với cô, cười với cô, sẽ quan tâm cô, còn sẽ thay cô oán giận người cha không chịu về nhà của mình.
Dần dần, Minh Tố Dao phát hiện mình đã thích cô bé nhỏ hơn nàng mười một tuổi này.
Không, không thể, đây là con chồng của cô đấy.
Cô tự trách, ẩn nhẫn, nhưng tình cảm dành cho cô bé vẫn không phai nhạt đi. Vào giây phút nàng nói với cô rằng nàng thích con gái, Minh Tố Dao rất vui, đồng thời lại thêm một tầng thương cảm. Bất luận xu hướng tính dục của cô bé là gì đi chẳng nữa, thì hai người cũng không thể đến với nhau.
Nhưng từ đó về sau, cô lại mang một phần mong chờ ích kỷ đối với nàng, cô không khống chế được sự ích kỷ này.
Cô mong chờ một ngày nào đó cô bé sẽ thích cô, rồi lại sợ hãi ngày đó sẽ đến.
Tuy rằng không có nhiều kinh nghiệm tình trường nhưng Minh Tố Dao vẫn có thể nhận ra, lúc này Phương Tầm đang có hành động quá giới hạn với mình. Hôn cổ và cọ xát như vậy là việc không nên có giữa mẹ kế và con chồng.
Năm nay Phương Tầm mười chín tuổi, mặc dù đã thành niên, nhưng thật ra tuổi này vẫn chưa thành thục với hành vi và tình cảm của bản thân lắm. Có lẽ nàng cũng không rõ lúc này nàng đang làm cái gì, sẽ gây ra hậu quả thế nào, chỉ biết làm như vậy rất thoải mái.
Nhưng hành động của nàng làm Minh Tố Dao vừa bước sang tuổi 30 không tài nào chịu được. Cô lý trí nhắc nhở mình lúc này nên đẩy Phương Tầm ra, sau đó nói với Phương Tầm rằng nàng làm như vậy là sai. Nhưng cái phần lý trí cố duy trì luân thường đạo lý này lại làm thân thể của cô càng thêm hưng phấn, cô sắp không khống chế nổi dã thú trong mình rồi.