Phù Vân

Chương 5:

Chương 5:

Vài ngày trôi qua, mọi chuyện vẫn đâu vào đấy, không có gì thay đổi, nhưng sự thân mật của tôi và cô cũng quá lộ liễu, khiến mọi người trong nhà không khỏi bàn tán, nhưng tôi cố vờ như không nghe, cũng chẳng muốn để tâm đến những lời nói đó.

“Bạch Vân, lên đây bà biểu.”

Tôi nghe thấy bà gọi thì cũng vội vàng gác lại công việc, nhanh chóng đến chổ bà.

“Mày cũng đã 22 tuổi, định bao giờ mới lấy chồng, đây cậu 2 cũng thích mày, mày cũng được người được nết, nếu chịu thì tao cho cậu 2 cưới mày, đàn ông tam thê tứ thϊếp cũng là bình thường.

Ánh mắt bà nhìn tôi rất lạ, lại như lo lắng điều gì đó mà cố không nhìn vào mắt tôi, trong chốc lát, tôi lại nghĩ đến chuyện của mình và cô rồi điếng người chết lặng. Tôi đang lo sợ điều gì, có lẽ chuyện của tôi và cô đã bị bà biết, trong buổi nói chuyện tôi cũng không dám nhìn bà lần nào nữa,.

“Con chưa muốn lấy chồng, con chỉ muốn ở vậy để lo cho bà và cô 3.” Ánh mắt tôi run lên vì lo sợ, lại khẽ liếc lên nhìn xem sắc mặt của bà, nhưng cũng không dám nhìn lâu, chỉ liếc nhẹ rồi lại thôi.

Gương mặt bà sắc lạnh không biến sắc, rất nghiêm trang ngồi trên ghế, tôi cúi đầu mà lòng run cầm cập, sự lạnh lẽo toát lên bao trùm căn phòng, tôi lại cảm thấy ánh mắt đó như một chiếc kim cứ đâm vào lòng tôi.

“Mày muốn ở vậy cho đến già à, lấy một tấm chồng mà còn có con cái, cậu 2 cũng rất thích mày, nó cứ theo tao xin được cưới mày miết.” Nói rồi bà lại bật lên cười, trên tay cầm miếng trầu cau mà quết vôi đưa vào miệng.”

“Sao? Có suy nghĩ được chưa?”

“Con không biết, con sẽ trả lời bà sau.” vốn dĩ lòng tôi đã rất khó xử, chuyện tôi thích cô vốn đã không đúng, lại còn đứng trước bà khiến tôi càng lo lắng hơn, không thể trả lời mà chỉ có thể ấp a ấp úng.

“Vậy mày ra ngoài mà suy nghĩ đi.”

Tôi rời khỏi căn phòng với vẻ mặt tái nhợt, hơi thở dồn dập, bước đi cũng chập chững không vững.

“Có chuyện gì vậy chị?” giọng cô cất lên trên sân, vả mặt vô cùng lo lắng khi thấy tôi với thần sắc thất thường.

“Không có gì.” Tôi lắc nhẹ đầu rồi bước qua nơi cô đứng, tôi sợ cô lại lo lắng, lại vì tôi mà khóc nên không hề muốn nói ra.

Cô đứng trước sân nhìn theo bóng dáng tôi, ánh mắt vô cùng lo lắng.

Tôi đi một mình đến trước bờ sông, ngồi trên bờ nhìn xuống bóng dáng do mặt nước chiếu lên, ủ rũ mà ngồi thẫn thờ rất lâu, mặt nước chập chờn từng cơn sóng.

Bỗng một tiếng động van lên, mặt nước sóng đập rất nhanh, là một viên đá đã rơi xuống nước, tôi nhìn quanh thì mới thấy, là cậu 2, cậu ấy đã đi theo tôi từ lúc tôi rời khỏi phòng.

“Cậu 2.” Tôi liền đứng lên chào, đến mặt cũng không dám ngước lên mà nhìn.

“Bạch Vân, em...” cậu 2 vừa nói vừa bước đến chạm vào vai tôi, sự phản ứng của cơ thể đã khiến tôi lùi lại một bước, cắt nang lời nói của cậu.”

“A anh xin lỗi vì đã chạm vào em.”

Tôi ngước lên nhìn chàng trai đang ngại ngùng mà gãi đầu trước mắt, cậu cũng rất điển trai, không phải tôi cố khen nhưng đó hoàn toàn là sự thật. Nhưng trong lòng tôi vốn không còn vị trí cho cậu, hoàn toàn chỉ toàn hình bóng của cô.

Tôi rất ít khi gặp cậu, kể từ khi cậu đi học xa nhà lại càng ít gặp hơn nên lại càng ngượng ngùng hơn, cũng không dám nhìn cậu mà nói chuyện, chỉ có thể im lặng đứng đó.

“Anh rất thích em, em thật sự rất tốt, em có thể lấy anh không?”

“Tôi xin lỗi, tôi không thích cậu.”

“Em cho anh chút cơ hội để được bên em cũng được, không cần vội vàng đâu.”

Cậu bước đến nắm lấy tay tôi, tôi cố buông ra nhưng cậu lại nắm chặt hơn, cho đến khi tôi dùng chút sức để dứt tay ra cậu mới chịu buông.

“Tôi xin lỗi.” vừa dứt lời thì tôi cũng vội bước đi, không hề muốn ở lại đó thêm phút giây nào.

Những ngày sau đó, lúc nào cậu 2 cũng cố nói chuyện với tôi, mặc dù khi ở bên cô 3 cũng không thể khiến cậu lùi bước, cứ dần dần cậu lại cố gắng hỏi tôi nhiều hơn, bắt chuyện nhiều hơn.

Cô 3 thì chỉ cần cậu xuất hiện cũng đủ khiến cô nổi nóng, cũng không thèm để ý mà nắm tay tôi kéo đi mất.

Có những ngày, mẹ tôi bệnh nặng ở nhà, tôi xin về để chăm sóc cho mẹ, cô 3 cũng đến để phụ giúp rất nhiều, mẹ tôi lại không hề nhìn ra đoạn tình cảm đó, hai chúng tôi cũng không hề nói ra. Hằng ngày chăm sóc bà, trải qua cũng mấy ngày thì bệnh của bà cũng dần dần giảm đi. Cả hai ngồi bên bờ đê, không gian trước mắt vô cùng trống trãi, cô ngồi sát bên tôi, lại ôm lấy rất thấm thiết.

“Chị Bạch Vân, nói yêu em đi.” Ngồi trên bờ đê, em cứ nhắc đi nhắc lại muốn tôi nói yêu em, tôi cũng chiều theo, luôn nói theo lời mà em muốn. Em lại cứ lấn tới mà hôn gò má tôi, tôi và em lại không hề biết được cả hai đã bị cậu 2 đang ở gần bắt gặp, cậu đang trên đường đến nhà thăm mẹ tôi, khi thấy tôi và em thân mật, cậu cũng không can ngăn, liền quay về nhay lập tức.

Cả hai đều không biết chuyện gì, quay về nhà trong khi căn nhà đang xào xáo, gương mặt tôi lúc đó rất ngơ ngác, nhìn thấy vẻ mặt ai cũng lo sợ khiến trong lòng nổi lên một loạt bất an.

“Có chuyện gì vậy cô 10?” (Cô mười là người làm lâu năm nhất ở nhà họ Hoàng.)

“Mày đã làm gì khiến bà chủ tức giận phải không, bà ấy đang ở trong nhà chờ mày.”

Tôi và em vốn không hiểu chuyện gì, lại càng thêm sốt sắng, bước vào trong nhà, không khí vô cùng căng thẳng. Tôi thấy ông bà Hoàng đang ngồi trên ghế lớn, cậu mợ hai cũng ngồi bên cạnh nhìn tôi và em.

“Tụi mày đã đi đâu?”

“Tụi con đã đến chăm sóc cho mẹ chị ấy, tụi con đã xin mẹ rồi mà?” Em ngăn cản tôi lại, rồi lại bước lên phía trước mà trả lời, giọng điệu không hề lo lắng vả lại còn rất cứng rắn.

“Vậy sao anh mày lại thấy mày và nó hôn nhau? Không phải tụi mày đều là con gái à? Tao có nghe gia đinh trong nhà đồn là tụi bây rất thân nhau, nhưng không ngờ lại thân đếm mức độ đó.” Tôi thấy được ánh mắt tức giận của bà, bà nhìn thẳng vào mặt tôi như đang cố kéo tôi về cái thực tại của bà.

“Bạch Vân, tao không ngờ là mày lại dụ dỗ con gái tao như vậy.”

“Chị ấy không dụ dỗ con, là do tụi con thật lòng yêu thương nhau...” em đứng phía trước, cố che đậy tôi ở phía sau, tay vẫn nắm chặt lấy tay tôi.

Còn bản thân tôi lại đứng im tại chổ, cơ thể đơ ra như bị đứng hình, còn chẳng thể mở lời, cổ họng có chút đau nhói, lại càng không thể biện hộ cho bản thân, càng không có tiếng nói để lên tiếng.

Trước mắt tôi bây giờ giống như một màu đen bao phủ, cái tưởng lai mà bản thân rất sợ thì lại xuất hiện ngay trước mắt, còn em lại đang đứng ra bảo vệ tôi, tôi lại chẳng thể làm được gì.”

“Thằng Tí, Thằng Tèo đâu, đưa cô 3 về phòng.” giọng nói xuat ông bắt đầu vang lên, tim tôi đang đập nhanh lại càng như loạn nhịp, tôi không nói gì cả, cổ họng cũng như mắc phải gì đó, muốn lên tiếng nhưng lại chẳng thành lời. Cô cũng bị đưa đi khỏi gian phòng, chỉ còn mình tôi ở đó với gia đình họ.

“Mày định im lặng đến bao giờ?” Mợ 2, vợ xủa cậu 2 Tuấn liền bước đến đánh vào mặt tôi một cái, rất đau, cơn đau ập đến ngay tức khắc, gương mặt tôi đỏ lên, in hằng 5 ngón tay trên đó.

Những giọt nước mắt bất lực rơi xuống, ướt hết hai bờ mi.

“Con...thật sự... rất yêu...cô 3.” giọng nói của tôi run rẩy vang lên, ánh mắt mơ hồ nhìn đến ông bà Hoàng, rồi quỳ xuống trước nhà tạ lỗi.

Ông bà cũng không nói gì, im lặng một hồi, lại lên tiếng.

“Đưa nó ra khỏi nhà, từ giờ không cần theo hầu gia đình này nữa.” Bà vẫy vẫy tay đuổi tôi ra khỏi nhà, ánh mắt cũng câm giận nhìn tôi.

“Kìa mẹ...” Tiếng của cậu 2 vang lên.

Nhưng bà đã rất dứt khoát đuổi tôi khỏi đó, cũng không thèm nhìn đến tôi dù chỉ là một lần, cậu 2 lại luyến tiếc mà nhìn theo hướng tôi rời đi.