Phù Vân

Chương 3:

Tôi thích em là thật, muốn em hạnh phúc cũng là thật, nhưng ở bên tôi làm sao em có được hạnh phúc. “Tôi thích cô, nhưng chúng ta không thể...”

“Hoàn toàn có thể, chỉ cần chị cũng thích em thì chuyện gì em cũng có thể làm.”

Lời nói đó của cô, tôi hoàn toàn tin tưởng, chỉ có điều làm sao có thể, hai người con gái thì làm sao có thể bên nhau.

“Chị muốn em hạnh phúc mà, không có chị thì em hạnh phúc kiểu gì chứ?”

Hai mắt tôi mở to ra, gương mặt cũng vô cùng bàng hoàng, đúng là tôi muốn cô ấy hạnh phúc, nhưng nếu bị phát hiện không phải là rất khó khăn hay sao.

Tôi còn chưa kịp trả lời thì cô ấy đã chồm lên hôn vào môi tôi, thời gian lúc đó như ngưng lại, tôi có thể nghe thấy nhịp đập từ trái tim cô, môi cô rất mềm và ấm áp, một nụ hôn nhẹ cũng đủ khiến tôi như điên đảo thần hồn.

Cô ấy lùi lại, tôi mới ngắm nghía rõ hơn vẻ đẹp của cô, rồi lại chồm đến ôm chầm lấy cô, bây giờ dù cho trời đất có sập xuống thì tôi vẫn chỉ muốn ở bên cô.

Tôi có thể cảm nhận được, cô ấy đang cười, ở trong lòng cô rất ấm áp, tôi thật sự không muốn rời ra chút nào, tôi khẽ lùi lại, nhìn thật kĩ người con gái trước mắt. Cô ấy thay đổi rất nhiều, tôi đã luôn chăm sóc cho cô từ nhỏ đến giờ, nhưng cho đến giờ vẫn không chán cái vẻ đẹp đến động lòng người đó, tôi trước giờ chưa hề gọi cô là em lần nào, nhưng lần này ở trước mặt em, tôi không còn có thể giữ vững tâm trí được, hình bóng em luôn hiện trong đầu óc tôi, khiến tôi không thể ngừng nghĩ đến.

“Em... Đã thích tôi từ bao giờ?”

“Từ rất lâu rồi.” Em trả lời tôi mà không hề suy nghĩ gì, tôi vừa dứt câu hỏi thì em cũng trả lời ngay lập tức.

“Tôi cũng thích em, thật sự rất thích.” Tôi lấy hết can đảm trong người, hít thở một hơi thật sâu rồi mới dám nói cho em biết.

Khi nghe tôi nói, em đã cười rất tươi, tôi có thể thấy được hai tai em đã đỏ ửng, tay em cũng nắm lấy tay tôi không buông, hơi ấm từ bàn tay như đang sưởi ấm lòng tôi.

Đến lúc trên đường về, tay em vẫn nắm rất chặt không muốn buông, tôi cũng không còn cự tuyệt nữa, tôi cũng dần dần nắm chặt lấy tay em hơn. Em cứ đi phía trước cười thầm, khiến tôi càng thấy em đáng yêu hơn.

Bỗng nhiên em dừng lại, quay sang nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt như đang rực lửa nhìn tôi, rồi lại nói.

“Chị có thể nhắc lại lời nói lúc nãy không?”.

“Là lời nào?”

“Là câu thích em.”

Ánh mắt em lúc đó rất háo hức mong chờ, cũng rất giống một đứa trẻ.

“Chị thích em.”

Khi nghe thấy lời đó, em lại kéo tôi đến gần em hơn, ánh mắt cũng dần thay đổi, cứ chăm chú nhìn tôi không chớp mắt, em rất cao, khiến tôi phải ngước lên mới nhìn thấy mặt em, tôi còn chưa kịp suy nghĩ gì, em đã lại hôn tôi, nụ hôn lần này hoàn toàn khác trước, em ấy chưa từng yêu ai, nhưng lại rất biết cách hôn, nụ hôn đó lại là nụ hôn đầu của cả hai, khiến cho lòng tôi không ngừng căng thẳng.

Đến lúc em buông ra, tôi vẫn chưa kịp hoàn hồn, tay chân cũng bủn rủn cả ra.

“Em làm vậy nhỡ có ai thấy thì sao?”

Em cười rất tự tin và trả lời tôi.

“Có ai thấy thì cũng có làm sao, chúng ta thích nhau là thật, chỉ cần yêu thương nhau thì sẽ ổn cả thôi.”

Tôi thấy em nói vậy cũng không nói gì thêm, chỉ cười thầm và cùng em đi về.

...

Kể từ khi chúng tôi biết được tình cảm của nhau, khoảng cách càng được kéo gần lại, em rất thích ở bên tôi, tôi cũng không muốn em xa rời, cứ như vậy hằng ngày cứ dính lấy nhau không rời. Nhưng chúng tôi vẫn giữ kín mối liên hệ giữa hai người không để ai biết được.

Với nhan sắc của em, những nam nhân vẫn cứ đổ xô đến để ngỏ lời hỏi cưới, em không hề quan tâm đến, chỉ lạnh lùng bỏ qua những lời nói bên ngoài tai, hoàn toàn không nghe lọt chữ nào, ông bà Hoàng thì vẫn mong cô sớm chấp nhận một ai đó.

Ngày hôm đó, gia đình một người bạn của ông Hoàng đến có ý muốn hỏi cưới cô cho con trai họ, ông bà hoàng cũng rất vừa ý, chỉ có cô là chẳng mảy may gì đến, tuy ngồi trên bàn nhưng ánh mắt vẫn rất thâm tình mà nhìn tôi, lúc đó tôi đã biết được, tình cảm mà cô trao đi rất lớn.

“Chị thấy anh ta có hợp với em không?”

“Chị không biết.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt em, ánh mắt của em rất đẹp và dịu dàng, cũng vô cùng thơ mộng, nó thêu dệt trong tâm trí tôi một màn kịch vô cùng hạnh phúc của cả hai qua ánh nhìn đó của em. Em khẽ cười rồi cất lên tiếng nói.

“Đương nhiên là không, chỉ có chị mới hợp với em thôi.” Ngồi trong căn phòng kín, em ngồi sát lại tôi rồi thì thầm bên tai tôi một lời nói, gương mặt tôi bỗng chốc đỏ bừng lên, không kiềm chế nổi bản thân mà gục mặt xuống.

“Em đừng nói mấy lời đó nữa.”

“Em thích chị, rất thích.” Tôi càng nhích ra thì em lại càng tiến tới gần hơn, rồi vòng tay qua eo mà ôm tôi vào lòng. Tôi cũng không phản kháng gì, đầu tựa vào vai em mà hít thở, rất thơm, cũng rất ấm áp, hoàn toàn khiến tôi mê mẩn, hơi thở và nhịp đập của em cũng bắt đầu rối loạn.

Đêm đến, tôi không tài nào ngủ được, đến tận khuya mà hình bóng và giọng nói của em vẫn còn như in trong đầu tôi.

Thời gian thấm thoắt trôi qua, em cũng đã 20 tuổi, cậu 2 là anh ruột của em, đi học xa nhà đã mấy năm mới về, cậu đã có một người vợ. Gia đình lại càng thêm rộn ràng, hằng ngày tôi và em vẫn như vậy, dính lấy nhau không rời, cậu 2 cũng rất quý tôi.

Cậu lần này về cùng người vợ, nhưng lại ngõ ý muốn lấy thêm một người làm thϊếp, cả gia đình xum họp nói chuyện từ trưa đến tận xế chiều, người ở bọn tôi cũng không thể hiểu chuyện gì, chỉ biết họ đang bàn một chuyện rất quan trọng.

“Có chuyện gì vậy, khiến em tức giận đến như vậy?” em không nhìn tôi, mặt chỉ cuối xuống nhưng tôi cũng đã nhìn thấy sự u buồn trong đôi mắt đó.

Em lắc đầu không trả lời, tôi cũng không biết em có chuyện gì.

Em ngước lên nhìn tôi đang đứng đó, rồi ngắm nghía rất lâu, sau đó lại nắm lấy tay tôi mà xoa nhẹ.

“Anh em nói muốn lấy thêm một vợ.” Lúc đó tôi không hiểu sao cậu muốn lấy vợ mà em lại buồn, rồi lại cười lên mà chọc em.

“Cậu lấy vợ thì em phải vui chứ.”

Em ngập ngừng rất lâu rồi mới lên tiếng, giọng nói của em man mác nỗi buồn.

“Anh ấy nói muốn lấy chị.” Khi nghe thấy lời đó, trong lòng tôi cũng phần nào hiểu cảm giác của em khi nghe tôi đi lấy chồng, tôi không biết phải làm gì, cũng không biết phải từ chối như thế nào, tâm trí cũng rối tung rối mù.

Tôi thấy được mắt em rưng rưng lên như sắp khóc, lòng em như thế nào tôi lại càng rõ hơn. Hai tay tôi chạm vào mặt em rồi nâng lên, tôi hôn nhẹ lên tráng em rồi nói tiếp.

“Chị thích em mà, không lấy ai khác ngoài em đâu.”

...

Hằng ngày khi gặp cậu 2, tôi cũng tránh né khi có có thể, hoàn toàn không để cho cả hai phải chạm mặt nhau. Nhưng mọi chuyện không thể cứ thế mà trôi qua, căn nhà tuy lớn nhưng không thể cứ mãi trốn tránh, cậu 2 rồi cũng tìm đến gặp tôi để nói chuyện, nhưng tôi không muốn phải để cả hai vào tình huống khó xử, chỉ có thể nói bản thân đã thích người khác rồi rời đi.

Mọi gia đinh trong nhà không biết chuyện của tôi và cô, khi gặp mặt thường hay trêu chọc chuyện của tôi và cậu 2 khiến trong lòng tôi luôn khó chịu nhưng lại chẳng thể nói nên lời, cứ giữ mãi trong lòng không thể giải tỏa. Hễ có ai nhắc đến tôi và cậu trước mặt cô, sắc mặt cô liền thay đổi, từ một gương mặt vui vẻ cũng có thể giận dữ ngay lập tức.

Trong buổi tiệc mừng thọ của ông Hoàng, cô uống rất nhiều rượu, gương mặt cũng đỏ ửng lên, loạn choạng mà đi đến bên tôi, nắm lấy tay mà dắt tôi về phòng, cô dựa vào lòng tôi mà hít thở, giọng nói cũng ngập ngừng không thành tiếng. Tôi nghe thấy tiếng khóc của em đang hòa cùng hơi men, lòng tôi cũng có chút đau đớn khi thấy em buồn.

Tiếng thở của em ngày một lớn, cứ rì rào bên tai tôi, hơi thở ấm áp phà vào vành tai khiến cho tôi không muốn cũng phải nấc lên một tiếng.

Em liền đứng dậy nhìn vào tôi, tình huống xấu hổ đó khiến tôi ngại ngùng quay đi chổ khác, em lại cười rất thích thú, rồi nắm lấy tay tôi mà kéo mạnh vào lòng em. Trong căn phòng đó, em đứng ôm tôi rất lâu, rồi lại nâng cằm tôi lên mà hôn tới tắp.