Phù Vân

Chương 1: Bắt Đầu

Trong khung cảnh làng quê Miền Nam Việt Nam xưa, thứ tình yêu của hai người con gái vốn không được chấp nhận, chỉ được xem là thứ tình cảm bệnh hoạn, người đời đều xỉa xói đến không ngừng, nhưng ai lại có thể buông bỏ tình cảm của mình, không phải chỉ cần tình yêu là đủ, nhưng ai lại chẳng muốn ở bên người mình yêu, ai lại không muốn có được hạnh phúc.

“Bạch Vân, chị có thích em không?” câu hỏi đó tôi đã nghe suốt 5 năm nay, Hoàng Phương Anh chính là cô gái đã hỏi tôi suốt ngày câu hỏi đó, nhưng tôi lại hoàn toàn không để tâm, chỉ trả lời qua loa cho qua chuyện.

Khi cô 12 tuổi đã luôn đeo bám theo tôi không rời, tôi thì lại lớn hơn cô 2 tuổi nên cô thường hay gọi tôi là chị.

Và cô chủ nhỏ nhà họ Hoàng chính là cô, Hoàng Phương Anh, năm nay đã tròn 16 tuổi, rất xinh đẹp và đáng yêu, nhưng tính cách lại rất khó lường.

Tên tôi là Bạch Vân, được sinh ra và lớn lên ở một ngôi làng ở đất miền nam này, tôi vẫn sinh sống cùng một người mẹ ở nhà, cha tôi đã mất sớm từ khi tôi còn rất nhỏ, mẹ cũng cực khổ lắm mới nuôi tôi lớn lên, khi đã đủ suy nghĩ, tôi đã được nhà họ Hoàng nhận vào làm, hằng ngày luôn chăm sóc cho cô 3 của nhà họ Hoàng cũng đã được hơn 10 năm nay, vì độ tuổi gần bằng nhau nên chúng tôi rất dễ làm quen.

Cô 3 rất xinh đẹp, là người mà con trai trong làng đều muốn cưới làm vợ, do đã được cưng chiều từ nhỏ nên tính tình cô cũng rất ngang bướng, ông bà Hoàng thì lại rất thương nên thường hay dung túng cho cô.

Chỉ cần bước đi ra đường thì mọi người đều phải lùi về một bước mà ngước lên nhìn cô, sự cao sang và quyền quý được toát lên khiến cho mọi người say mê cô, tôi cũng là một trong số đó, tôi rất ngưỡng mộ cô ấy.

Cô 3 học rất giỏi, lại có tiền nên thường muốn gì được nấy, tuy vậy nhưng cô vẫn có rất nhiều mặt tốt. Cô không hề gây khó dễ cho người ở chúng tôi, rất biết lắng nghe và luôn nghe lời của tôi.

Buổi tối ngày trung thu, trăng rất sáng, cô 3 dẫn tôi đi khắp đường làng, cũng có rất nhiều người ở đó, họ cùng nhau thả đèn và cầu nguyện. Cô không nói gì cả, chỉ đứng đó im lặng mà nhìn mọi người vui đùa, tôi cũng chẳng dám mở lời.

Rất lâu sau, cô mới lên tiếng hỏi tôi.

“Chị có thích không, đêm nay trăng rất đẹp nhỉ?” cô 3 lên tiếng trước, vừa nói cô vừa nhìn về hướng tôi, tôi cũng nhìn về cô.

“Dạ, rất đẹp.”

Khi nghe tôi nói ra, bỗng dưng cô ấy lại cười lên thành tiếng.

“Chị thích là được rồi.”

Tôi không hề hiểu được tại sao cô ấy phải hỏi ý tôi.

Cô ấy nhìn tôi hồi lâu, rồi lại xoay đi khi tôi vừa ngước lên nhìn cô, hành động của cô như đang che giấu gì đó, nhưng tôi cũng không dám hỏi thêm.

Trong đêm trăng sáng, cô ấy đi phía trước, tôi ở sát phía sau nhưng không lâu thì cô lại lên tiếng hỏi giống như để đảm bảo tôi vẫn ở bên cô ấy.

Một buổi sáng khi cô 3 đang ngồi học tập trên chiếc bàn lớn giữa nhà, con gái ở thời đại này không được học tập nhiều, nhưng do thương con nên ông bà Hoàng đã cho các thầy lại tận nhà để giảng bài cho cô ấy. Tôi đứng bên cạnh cũng lén nhìn ít nhiều, nhưng lại chẳng hiểu nổi được.

Đến lúc kết thúc buổi học, cô 3 đã đi đến trước mặt tôi.

“Chị rất thích học chữ hả, hay em dạy lại chọ những chữ mà em đã học nha.”

Lúc cô nói ra, bản thân tôi có chút lo lắng, quay sang nhìn ông bà chủ đang ngồi bên cạnh, ánh mắt tôi run run lên, mặt tôi cúi thấp xuống chẳng dám ngước lên.

“Tôi chỉ là kẻ ăn người ở, không dám học chữ đâu thưa cô.” Lời tôi nói có chút run, nhưng tôi đã cố trấn an bản thân rồi mới dám lên tiếng trả lời..

Cô ấy nhìn tôi có chút thất vọng, rồi lại bĩu môi quay đi hướng khác, giọng nói có chút giận dỗi mà nói lên.

“Vậy thôi, chị không học thì thôi.”

Thấy con gái mình có chút buồn nên ông Hoàng cũng lên tiếng.

“Bạch Vân, con cứ chiều theo ý cô 3 đi.”

Khi nghe được lời đó tôi mới dám nghe theo, cô ấy cũng rất vui vẻ rồi lại kéo lấy tay tôi đi chổ khác.

Ngồi ở dưới một gốc cây sau vườn, cô ấy đã đọc hết các chữ mà mình đã học cho tôi nghe, nhưng tôi cũng chẳng hiểu được gì cả. Nhưng cô ấy không hề có vẻ gì là giận dữ, vả lại còn rất vui vẻ mà chỉ dạy tôi.

Cô ấy dạy tôi cách đọc, cách viết từng chữ, mặt dù rất lâu tôi mới học xong một chữ nhưng lại rất bình thản chấp nhận kết quả, thậm chí còn vui vẻ mà cười lên.

Tôi cũng suy nghĩ về người mà cô ấy sẽ chấp nhận lấy, có lẽ sẽ là một người rất khác, người có thể chấp nhận tính cách trẻ con của cô, người có thể yêu thương cô cả đời, còn tôi chắc sẽ dành cuộc đời này để phục vụ cho cô.

Cô ấy rất lo lắng cho tôi, thường hay tặng tôi nhiều món đồ của cô, tôi thì lại chẳng dám nhận, cũng có nhiều lúc cô ấy giận tôi vì tôi từ chối rất nhiều đồ từ cô.

Mùa xuân năm nay, tôi không có gì thay đổi, vẫn bộ quần áo cũ, dáng vẻ cũng vô cùng đơn sơ. Còn cô ấy lại rất đẹp, những thước vải do cô mặc lên luôn rất đẹp, chỉ cần cô ấy mặc lên thì mọi loại đồ đều trở nên đẹp đẽ. Cũng có rất nhiều cô gái trong làng ganh tị với vẻ đẹp của cô, nhưng cô không hề quan tâm tới.

Suốt cả ngày cô ấy luôn bám theo tôi không rời, tôi đi nấu cơm cô ấy sẽ vào bếp, tôi đi giặt giũ cô ấy cũng sẽ ngồi bên cạnh tôi. Không những đeo bám theo tôi mà cô ấy còn rất nghe theo lời tôi nói, vì vậy ông bà chủ cũng rất thích tôi.

Suốt mười mấy năm chăm sóc chô cô ấy, cho đến tuổi trưởng thành, tôi cũng rất mong sẽ có một người tốt đến và yêu thương cô ấy thật lòng, cho đến khi những người đó xuất hiện và đeo bám theo cô, trong lòng tôi lại cảm thấy bứt rứt không ngừng, trong lòng luôn cảm thấy khó chịu vì có người cứ tiếp cận cô, thì tôi mới từ từ nhận ra, thật ra bản thân tôi cũng đã thích cô ấy từ lúc nào không hay.

Tôi rất muốn ở bên cạnh chăm sóc cô, chỉ cần cảm thấy cô bị bệnh thì trong lòng tôi đã sốt sắng không ngưng, và tôi cũng chầm chậm nhận ra, nụ cười của cô rất tốt cho tôi, nó dường như đã xóa tan mọi muộn phiền của cuộc đời tôi. Chỉ cần cô bị một vết thương nhỏ, lòng tôi cũng như bị kim đâm vào, sự đau đớn không thể bộc lộ ra, chỉ có thể giấu nhẹm đi không để ai biết.

Tôi vẫn như vậy, hằng ngày ở bên cạnh cô cũng đủ khiến tôi cảm thấy vui lòng.

Rồi tôi cũng đã lớn, đến tuổi để gả chồng, tôi không muốn và không hề thích việc đó, nhưng ông bà Hoàng thì lại rất thương tôi nên mới giúp tôi tìm kiếm một người hoàn hảo.

“Bạch Vân, con theo hầu hạ cô 3 cũng lâu, đến tuổi phải lấy chồng nên bà đã chọn được một người rất phù hợp, là thằng Tân đang làm ở kho lúa chung với ông.”

Khi nghe bà chủ nói ra câu đó, đầu óc tôi dường như trống rỗng, trời đất cũng như sập xuống trên đầu tôi, không thể nghĩ được gì nữa cả, tôi đứng chết trân giữa nhà, cuống họng cứng nhắc không nói thành lời, tôi không muốn, hoàn toàn không muốn phải lấy ai cả, chỉ muốn dành cả đời này để hầu hạ cho cô.

Tôi còn chưa kịp lên tiếng trả lời thì đã có tiếng nói vang lên, tiếng nói quen thuộc vang trong đầu tôi, rồi lại vang lên khắp phòng.

“Không được.”

Là cô 3 đã lên tiếng, lời nói dứt khoát đó khiến cho lòng tôi như được cứu thoát khỏi cái sự khó khăn này.

“Con sao vậy Phương Anh, gả Bạch Vân đi thì con bé vẫn hầu hạ con được mà?” Bà chủ có chút không hiểu tại sao cô ấy lại phản đối ngay như vậy, gương mặt ngơ ngác mà hỏi cô.

“Con không biết, chỉ là không được gả chị ấy đi.”

Vừa nói xong, cô đứng dậy ngay lập tức, bước đến nắm chặt lấy cánh tay tôi mà kéo đi, lập tức trong lòng tôi cảm thấy cảm kích vô cùng, cũng không kìm được cảm xúc mà khóc òa lên khiến cho cô 3 không hiểu chuyện gì mà phải lên tiếng trước.

“Em xin lỗi, chị đừng khóc, em không cố ý khiến chị khó xử, chỉ là em không chịu được nên mới hành động như vậy.”

Tôi khóc, cô ấy cũng khóc theo, chỉ là tôi khóc do đã được cô ấy giải thoát khỏi sự khó xử, còn cô lại khóc vì nhìn thấy tôi đang khóc sướt mướt.

Hai tay cô chạm lên mặt tôi, lau đi những giọt nước mắt, rồi lại âu yếm mà kéo tôi vào lòng. Bất giác, tôi cảm thấy vô cùng khó thở, sự lo lắng của tôi cũng chẳng thể so được với cô, cô ấy ôm chặt lấy tôi bảo tôi đừng khóc, còn bản thân lại đang òa lên khóc.

Tôi lúc này không thể nghĩ gì cả, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, chỉ có gương mặt đang giàn giụa nước mắt và người con gái mà tôi thích đang ôm chặt lấy tôi.

Tiếng khóc của cô cứ thút thít bên tai tôi, khiến tôi không thể chịu đựng nổi. Có lẽ cô ấy đang sợ, sợ tôi sẽ không ở bên cô ấy như mọi ngày, càng lúc sẽ càng xa cách cô hơn.

“Phương Anh, cô đừng khóc nữa, tôi sẽ không lấy ai đâu, sẽ ở bên chăm sóc cho cô.”

“Chị nói thật chứ?”

Tôi không thể trả lời gì thêm, vì lòng ngực và cổ họng như đau nhói, ánh mắt của cô nhìn tôi lại rất thâm tình, cũng rất buồn bã. Cho đến khi tôi dỗ dành lại thì cô mới dần nguôi ngoai.

Lúc đó tôi không hề nghĩ gì nhiều, chỉ nghĩ là cô ấy xem tôi như một người bạn thân, nếu tôi đi lấy chồng sẽ bỏ cô ấy một mình nên cô ấy mới đau buồn mà bật khóc.