Tình Yêu Công Sở

Chương 15: Sinh nhật

Trần An An và Tống Tiểu Vũ vây quanh ồn ào muốn tôi thử, cơ mà tôi mãi không chịu nên Tống Tiểu Vũ đành quay người tự chọn vài bộ váy cưới mặc thử.

Có lẽ, trong lòng mỗi một cô gái đều có khát khao được khoác trên mình bộ váy cưới. Sau như bị cảm hóa bởi sự nhiệt tình của Tống Tiểu Vũ, ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại đi thử bộ váy đó.

Thay đồ xong kéo rèm ra, nhìn bản thân trong gương, tôi giật mình nín thở.

Trong gương xuất hiện một bóng hình khác, tôi từ nín thở chuyển thành hít thở không thông.

Sao Cố Tiêu lại ở đây?

“Tống Thanh Như, hôn nhân thiêng liêng mà em nói là tìm bừa một người để kết hôn phải không?”

Cố Tiêu bước tới nắm lấy cổ tay tôi, ánh mắt như muốn ăn thịt người.

“Chú rể là ai?”

“Là người rất quan trọng với tôi.”

Sắc mặt Cố Tiêu càng khó coi hơn.

“Anh biết em không thể nói dối anh. Anh hỏi em một lần nữa. Tống Thanh Như, em thích anh ta không?”

Hỏi thừa, người đó là anh tôi, chẳng lẽ tôi không quý?

Tôi gật đầu, nói chắc như đinh đóng cột: “Thích vô cùng”

Cố Tiêu buông tay, ánh mắt đỏ ngầu: “Tống Thanh Như, cái thích này quá rẻ mạt rồi."

“Đúng, làm sao sánh bằng Cố tổng cao quý”

Tôi không cam lòng tỏ ra yếu thế. Mấy ngày nay ở nhà, trên bảng tin không ngừng cập nhật tiến độ hôn lễ thế kỷ của Cố Tiêu diễn ra vào tháng sau. Chiếc váy cưới của Đào Ninh có giá hàng triệu tệ, các hãng trang sức cũng thi nhau vươn cành oliu để có cơ hội góp mặt.

Tôi rất hâm mộ cô ấy. Vì tôi sẽ chẳng bao giờ được quang minh chính đại sánh đôi cùng Cổ Tiêu.

Cố Tiêu lảo đảo rời đi, hốc mắt tôi đỏ bừng.

Tống Tiểu Vũ ra khỏi thay đồ, thét lên một tiếng chạy về phía tôi.

“Woa! Tiên nữ hạ phàm nè! Đẹp ngất ngây luôn ấy! Ơ, chị, sao chị lại khóc?”

Tôi lau nước mắt, phối hợp đội vương miện lên đầu, hất hàm nói.

“Không có gì, đẹp quá nên chị hơi xúc động”

Trên đường về, Tống Tiểu Vũ ghé qua tiệm bánh gato mua một chiếc bánh gato, nịnh nọt giơ ra cho tôi xem.

“Chị, đẹp không? Bánh hai tầng đó, em phải bỏ số vốn lớn lắm đấy!”

Tôi gật đầu: “Giờ cảm giác nghi thức cũng phải làm tới mức ấy à? Đặt váy cưới xong phải mua bánh gato chúc mừng hả?”

“Gì cơ? Nay sinh nhật chị mà, chị quên rồi hả?”

Tôi giật mình? Nay sinh nhật tôi ư? Cố Tiêu tới đây, chẳng lẽ là để chúc mừng sinh nhật tôi?

Không thể nào! Đừng tự mình đa tình nữa.