Tình Yêu Công Sở

Chương 8: Bỏ chốn

Tôi về khách sạn thu dọn hành lý, vội đến độ không kịp thay cả quần áo, cứ thế mơ hồ lên đường về nước.

Tôi không dám tiếp tục ở thành phố A nên xách đồ về thẳng nhà, gửi đơn xin thôi việc cho Cố Tiêu qua wechat xong cũng tắt luôn di động.

Đời này tôi không còn mặt mũi nào gặp anh nữa. Hu hu, tạm biệt mức lương tiền triệu của tôi.

Tôi mở máy tính trên, tin tức về Giang San ngập các mặt báo.

“Nghi vấn xuất hiện người thứ ba? Giang San bị ông trùm Cố Tiêu vứt bỏ?”

“Cố Tiêu có niềm vui mới, mỹ nữ thần bí là ai?”

Trong hình là cảnh tôi nhấc váy lên chạy như điên, góc nghiêng khuôn mặt sắc sảo, mái tóc đen dài xõa tung, trên người khoác áo vest của Cố Tiêu còn anh thì cật lực đuổi theo phía sau. Bức hình vô cùng xinh đẹp, nhìn mà mường tượng tới khung cảnh cô bé lọ lem vội vàng chạy trốn khỏi cung điện lúc nửa đêm.

Đáng tiếc, hoàng tử đuổi theo cô bé lọ lem là vì tình yêu, còn Cố Tiêu đuổi theo là để phê bình tôi.

Nghĩ đến những thủ đoạn của anh trên thương trường, tôi không kìm lòng được khẽ run. Tính cách anh quá bá đạo, lạnh lùng, tôi lại làm cho anh mất hết mặt mũi như vậy. tuyệt đối không thể để anh tìm thấy.

“Chị, người này là chị đúng không? Chị đỉnh quá, dám tới đào góc tưởng của nữ minh tinh luôn”

“Người này có phải Cố tổng của chị không? Anh ấy đẹp trai thật đó. Thế mà em tưởng anh ấy là ông già gần 80 tuổi”

Cô em gái Tống Tiểu Vũ quá ồn ào khiến tôi phải gập máy tính lại: “Im miệng”

Vì né tránh sự truy hỏi của Tống Tiểu Vũ, tôi một lần nữa lôi vali hành lý ra, xách đồ đi du lịch.

Mấy năm nay tôi luôn chuyên tâm làm việc, tiền kiếm được nhiều nhưng lại chẳng có thời gian hưởng thụ. Giờ thì công việc mất, tình cũng vỡ, mặt mũi mất sạch, tôi nghèo đến mức chỉ còn mỗi tiền. Haiz!

Tôi cô đơn ngồi vào khoang hạng nhất trên máy bay, cạnh chân là chiếc túi xách Chanel trong bộ sưu tập mới nhất.

Con người luôn có một tật xấu, ấy là tới khi tình trạng của mình nát bét không đường cứu chữa, ngược lại còn sinh ra tâm lý phản nghịch, trơ ra đó muốn xem xem ông trời còn có thể làm gì nữa.

Nói trắng ra thì là vò đã mẻ lại sứt.

Tôi đã quá mất mặt rồi, chỉ còn cách bắt đầu từ đống đổ nát thôi. Tôi muốn giải phóng bản thân, theo đuổi sự bẩm sinh.

Tôi thay kính sát tròng, trang điểm xinh đẹp, mua một đống đồ gợi cảm như bikini hai mảnh nhìn thôi đã khiến người khác sôi sục, nhoài người hưởng thụ ánh nắng trên bãi cát trắng ở nước ngoài, đón nhận những cái nhìn chăm chú.