Hàn Môn Đích Nữ Hữu Không Gian

Chương 14: Đích trưởng nữ

"Con dâu xin thỉnh an nương, nương một đường vất vả rồi!"

Nhan lão thái thái sau khi đem Nhan Trí Cao nâng dậy, Lý phu nhân liền vội vàng buông Đạo Hoa ra, lau khô nước mắt trên mặt, "phù phù" một tiếng quỳ rạp xuống trước người Nhan lão thái thái, âm thanh kia so với lúc trước Nhan Trí Cao quỳ xuống cũng không thể thấp hơn một chút nào.

Nghe được, Đạo Hoa đôi mày hung hăng nhảy dựng lên.

"Tốt, tốt, tốt, mấy năm nay ít nhiều có con bên người Nhan Trí Cao, giúp đỡ hắn lo liệu xử lý việc nhà, khắp nơi đều chu toàn, vất vả cho con rồi." Nhan lão thái thái nắm lấy tay Lý phu nhân, rất nhanh liền đem nàng đỡ lên.

Đối với nàng dâu của đại nhi tử, bà thật sự vừa lòng.

Ôn nhu nhã nhặn lịch sự, đoan trang hào phòng, quan trọng nhất chính là, làm người hiền lành hiểu ý, rộng lượng khoan dung.

Tuy là nữ nhi thương gia, nhưng lại đem việc nhà quản lý chặt chẽ chu toàn, bà không có gì để chê trách.

Được Nhan lão thái thái thừa nhận, làm cho Lý phu nhân trong lòng rất cảm động, nước mắt vừa mới nhịn lại ẩn ẩn chực trào ra, nức nở nói: "Nương, những việc này đó đều là con dâu nên làm."

Nhan lão thái thái vốn còn muốn nói cái gì, một bên, lại thêm một phụ nhân quỳ xuống.

"Nương, lão Nhị tức phụ xin thỉnh an người!"

Nhan lão thái thái không có buông tay Lý phu nhân ra, nhìn về phía phụ nhân đang quỳ trên mặt đất, cười nói: "Là nàng dâu của lão Nhị à, mau đứng lên, đừng quỳ."

Tôn thị nhìn thấy Nhan lão thái thái đối xử với mình không giống như Lý thị, tận tay đem nàng ta nâng dậy, trong mắt rất nhanh xẹt ra một tia bất mãn, bất quá nhanh chóng giơ ra khuôn mặt tươi cười, tự mình đứng lên, đối với các thiếu nam thiếu nữ cách đó không xa ngoắc ngoắc: "Văn Kiệt, Di Hoan, Di Nhạc, các con còn sững sờ ở đó làm gì, còn không mau lại đây bái kiến tổ mẫu các con?"

Nhan Trí Cao đứng một bên lắc đầu, nói: "Trước không vội, nương vừa mới đi một đường thật xa, khẳng định mệt mỏi, trước liền vào hậu viện rửa mặt nghỉ ngơi một phen, sau đó lại gặp chúng tôn tử tôn nữ cũng không muộn."

Tôn thị sắc mặt ngưng lại một chút, lập tức nói: "Là muội lo lắng không chu toàn, đều do Văn Kiệt bọn chúng mấy ngày này đều nói muốn gặp tổ mẫu, muội đánh mất chừng mực, đúng là nên rửa mặt nghỉ ngơi trước.

Nhan lão thái thái khoát tay áo, cười bảo: "Lão bà tử cũng không phải mệt chết đi, mệt nhất là Văn Đào, ta chính là được nó một đường cõng tới đây." Nói xong, trái phải nhìn thoáng qua, quả nhiên thấy được Ngô thị đang đứng trong một góc hẻo lánh.

"Nàng dâu lão Tam, con đứng ở đó làm gì? Còn không mau lại đây nhìn xem nhi tử của con". Ngô thị này, hiền lương thì hiền lương, nhưng chỉ là quá thật thà, bà đến rồi, cũng không biết chạy lại đây gọi một tiếng.

Nhìn xem nàng dâu Lão nhị, biết nói chuyện nhiều như thế nào.

Ngô thị mang theo vẻ mặt ngượng ngùng cười đi tới: "Nương, con đây là nghĩ người thật lâu chưa có gặp đại ca đại tẩu bọn bọ, muốn để cho mọi người nói thêm nhiều một chút."

Nhan lão thái thái giả bộ tức giận nói: "Bọn họ muốn cùng ta nói chuyện, còn con thì không muốn?"

Ngô thị liên tục xua tay: "Không, con không có."

Nhìn thấy Tam thẩm có chút không biết làm sao, ở một bên làm nền Đạo Hoa trong lòng có chút bất đắc dĩ, cười cười đi qua đó, cũng không quản người ta có ghét bỏ mùi vị trên người cô hay không, liền ôm lấy cánh tay Ngô thị: "Tam thẩm, tổ mẫu là cùng thẩm nói đùa thôi!"

Nghe được Đạo Hoa nói như vậy, Ngô thị nhất thời thả lỏng xuống, từ ái nhìn Đạo Hoa, thấy nàng vẻ mặt dơ bẩn, liền lập tức lấy khăn tay lau cho nàng, đau lòng nói: "Đạo Hoa đáng thương của thẩm, một đường này phải chịu không ít khổ cực rồi?"

Đạo Hoa: "." Quay đầu nhìn về phía Nhan Văn Đào, trong lòng thở dài: "Tam ca đáng thương của cô, liền đứng ngay bên cạnh, lại bị chính mẹ ruột của mình bỏ quên, chắc phải thương tâm lắm nha?"

Trên thực tế, Nhan Văn Đào giờ phút này đang nhếch miệng cười ngây ngô đấy.

Nương thích Đạo Hoa, cậu cũng thích, đối với nàng tốt, không phải là nên làm sao?

Lúc này, Nhan Trí Cao liền đem tầm mắt hướng đến nhìn đích trưởng nữ của mình.

Ặc. Một tiểu thất cái.

9 tuổi, cái đầu lớn lên không tồi. Về phần những mặt khác, tạm thời nhìn không ra.

Lý phu nhân cũng đang nhìn Đạo Hoa, bất quá lực chú ý càng nhiều chính là Đạo Hoa đang lôi kéo cánh tay Ngô thị, nhìn con bé thân cận Ngô thị như vậy, trong lòng có chút chua sót.

Nữ nhi đối với nàng vẫn có chút xa lạ a!

Nhìn thấy Ngô thị thân thiết Đạo Hoa, Nhan lão thái thái cũng thật vui vẻ, bất quá lại trừng mắt nhìn Đạo Hoa: "Nha đầu nhà ngươi, mẹ ruột chính mình ngay bên cạnh, ngươi còn giống như lúc ở Nhan gia thôn, đi cướp mẹ của Tam ca ngươi, còn không mau đem người trả về."

Đạo Hoa dẩu mỏ nói: "Tổ mẫu, người này bất công rõ ràng a!"

Nhan lão thái thái cười ra vài tiếng, sau đó nhìn về phía Nhan Trí Cao cùng Lý phu nhân: "Nha đầu kia ta mang đến cho các con, ngày sau các con hãy quản giáo nàng cho tốt." Trên mặt tỏ vẻ ghét bỏ, nhưng ngữ khí lại khó nén nổi sủng nịch.

Nhan Trí Cao, Lý phu nhân liên tục nói đúng.

Mẫu thân yêu thương trưởng nữ, bọn họ trong lòng cũng vui mừng.

"Nương, chúng ta đi vào thôi!"

"Được!"

Nhan lão thái thái để phu phụ Nhan Trí Cao đỡ mình tiến vào hậu viện huyện nha.

Ở thời điểm còn đứng ở đại môn huyện nha, nhìn thấy Lâm di nương cùng hai người con của nàng, Nhan Trí Cao vốn định giới thiệu với Nhan lão thái thái, nhưng mà lão nhân gia người liếc mắt một cái cũng không thèm nhìn liền trực tiếp đi qua.

Rớt lại phía sau một bước, Đạo Hoa đem một màn này nhìn ở trong mắt, khóe miệng hơi hơi cong lên.

Tiến vào hậu viện huyện nha, Lý phu nhân một bên dìu Nhan lão thái thái đi vào trong, một bên quay đầu nhìn về phía Đạo Hoa: "Đạo Hoa, nương để cho nha hoàn đưa con đi chính viện rửa mặt, chờ rửa mặt xong, con lại đến viện của lão thái thái."

Theo lý mà nói, nữ nhi vừa mới gặp lại, nàng làm mẹ thời khắc này nên ở bên cạnh con mình, nhưng mà bà bà cũng là vừa mới đến, nàng phải tự mình hầu hạ, nếu không sẽ không làm tròn bổn phận của nàng dâu.

Nhan lão thái thái vốn định để nàng dâu đại nhi tử đi chiếu cố tôn nữ, nhưng vừa nhìn thấy theo sau là vợ chồng lão Nhị cùng vợ chồng lão Tam, nghĩ lại vẫn là không nên mở miệng.

Nơi này không phải Nhan gia thôn, làm việc không thể lại tùy tâm sở dục như trước, có một số việc cho dù không thích, cũng phải chịu đựng.

Đạo Hoa thật ra cũng không cảm thấy có cái gì, rất nhanh liền đến một nha hoàn tóc búi song nha kế, nhìn qua khoảng 17,18 tuổi, diện mạo thanh tú nhìn cô cười đi tới, đến trước mặt cô khụy gối hành lễ: "Bình Đồng bái kiến đại cô nương!"

Đạo Hoa cố gắng ưỡn ngực, bình tĩnh gật đầu: "Ừa."

Xuyên qua cổ đại 9 năm, cô lần đầu tiên được người ta hành lễ, mặc dù trên mặt không biểu hiện gì, nhưng trong lòng là có chút khẩn trương.

Cô rất rõ ràng, nơi này là cổ đại, cổ nhân càng coi trọng lễ nghi quy củ, cô cũng không muốn lại trở thành trò cười, bị người khác nhạo báng sau lưng.

Bình Đồng đứng dậy, mặc dù giờ phút này cái mùi trên người Đạo Hoa thập phần gay mũi, nhưng vẻ mặt của nàng cũng không có một chút thay đổi, cười nói: "Đại cô nương, nô tỳ đưa người đi chính viện."

Đạo Hoa nhìn về phía Nhan lão thái thái bọn họ: "Tổ mẫu, cha, nương, nhị thẩm, tam thẩm, Đạo Hoa trước đi rửa mặt, chờ một chút lại đến bái kiến các vị trưởng bối."

Nhan lão thái thái cười gật đầu, khoát tay áo, ý bảo cô có thể rời đi.

Nhìn Đạo Hoa đem hết thảy ứng đối thích đáng, Nhan Trí Cao cùng Lý phu nhân yên lặng trao đổi một ánh mắt, trong lòng đồng loạt thở phào nhẹ nhõm một cái.

Đối với trưởng nữ, bọn họ là có một phần áy náy.

Từ nhỏ được nuôi dưỡng ở quê nhà, không có chính thức học qua quy củ lễ nghi, huyện nha người đông, khó tránh khỏi có mấy người thích nói xuyên tạc, bọn họ cũng không muốn nữ nhi trở thành đề tài trong câu chuyện của người khác.

Đạo Hoa đi rồi, Nhan Văn Đào cũng được một gã sai vặt dẫn đi, những người còn lại cùng Nhan lão thái thái đi đến Tùng Hạc Viện trước đó chuẩn bị cho bà.

Lý phu nhân: "Nương, đây là viện lão gia cố ý chuẩn bị cho người, người trước đến ở thử xem, nếu thấy không quen, chúng ta lại đổi."

Nhan lão thái thái lắc đầu: "Không cần lãng phí như vậy, lão bà tử ta một người, ở chỗ nào không được? Không cần phải đổi đến đổi đi làm gì."

Nhan Trí Cao cười nói: "Nương, người mệt nhọc hơn nửa đời người, nhi tử cũng là muốn tẫn hiếu với người."

Nhan lão thái thái: "Các con cảm thấy tốt là được, nếu như là tẫn hiếu. Đúng rồi, Đạo Hoa bên kia các con nên để tâm một chút, nếu để cho ta biết các con ủy khuất con bé, ta sẽ là không bỏ qua đâu."

Nghe vậy, trên mặt Lý phu nhân tươi cười càng nhiều hơn.

Một bên Tôn thị cười chen vào nói: "Nương, Đạo Hoa là nữ nhi đại ca, đại tẩu, ai còn có thể ủy khuất con bé?"

Nhan lão thái thái: "Tốt nhất là như vậy." Nói xong, nhìn thoáng qua đại nhi tử, trong mắt có ý cảnh cáo.

Nhan Trí Cao bị nhìn không hiểu chuyện gì, hắn cũng rất muốn thương yêu trưởng nữ thật nhiều mà.

Tôn thị ở một bên nhìn thấy rõ ràng, trong lòng có chút kinh ngạc lão thái thái lại yêu thương Đạo Hoa đến như vậy, giả bộ ghen tị nói: "Nương thật đúng là yêu thương Đạo Hoa, ba câu có hai câu đều không rời khỏi con bé."

Nhan lão thái thái vẻ mặt đương nhiên: "Đạo hoa là Nhan gia đích trưởng nữ, ta tự nhiên phải thương yêu con bé thật nhiều."

Lần đầu tiên gặp mặt, Nhan lão thái thái liền không chút nào che dấu chính mình đối với Đạo Hoa có bao nhiêu thiên vị.

Đối với điều này, Nhan gia mọi người trong lòng đều có chút so đo.