"Ăn chậm thôi, coi chừng nghẹn!"
"Bánh nướng và thịt khô còn rất nhiều, không cần gấp."
"Đạo Hoa, nhanh, đem bình nước đưa cho Tiêu Diệp Dương cùng Nhị Cẩu."
Trong xe ngựa, Nhan lão thái thái đau lòng nhìn Tiêu Diệp Dương cùng Triệu Nhị Cẩu vội vàng nhét đồ ăn vào miệng, thỉnh thoảng còn phân phó Đào Hoa lấy thêm chút đồ ăn.
"Trời đánh bọn buôn người, tâm địa đen tối, bỏ đói con người ta."
"Nếu như người nhà bọn chúng nhìn thấy cảnh này, đau lòng biết bao!"
"Chờ sau khi trở về nhà, các con cũng đừng chạy loạn nữa, nhìn xem, một chuyến này có bao nhiêu khổ sở a."
Người tuổi tác càng lớn, càng dễ mềm lòng, Nhan lão thái thái cũng không ngoại lệ, sau khi tiêu cục đuổi bọn buôn người đi, an toàn được đảm bảo, nhìn thấy bộ dạng chật vật của Tiểu Diệp Dương cùng Triệu Nhị Cẩu, liền đau lòng thương tiếc.
Đối với lời nói quan tâm của lão thái thái, Tiêu Diệp Dương cùng với Triệu Nhị Cẩu trái lại thừa nhận, về phần nghe lọt tai nhiều hay ít, cũng chỉ có chính bọn họ biết.
Dù sao, một bên Đào Hoa cùng Nhan Văn Đào đều đang phân tâm.
"Phanh, phanh!"
"Còn hai người các ngươi, ngày sau nếu còn dám xằng bậy, xem lão bà tử ta như thế nào trừng trị các ngươi!"
Nhan lão thái thái gõ vào trán Đạo Hoa cùng Nhan Văn Đào, mỗi đứa một gậy.
Nhan Văn Đào khiêm tốn chịu đựng.
Mà Đạo Hoa còn lại thì ngao ngao gào khóc, sau đó bổ nhào vào trong lòng ngực của Nhan lão thái thái: "Tổ mẫu, chúng cháu sai rồi, làm người lo lắng, về sau cũng không dám nữa ."
Nhan lão thái thái trắng mắt liếc nhìn tôn nữ nhà mình.
Gia hỏa này là bà một tay phân một tay nướ© ŧıểυ nuôi lớn, trong bụng có bao nhiêu xiêu xiêu vẹo vẹo, bà có thể không biết sao?
Đừng nhìn nàng bây giờ thành thành thật thật nhận lỗi, bà dám cam đoan, nếu lần sau gặp chuyện như vậy, nên làm như thế nào nàng vẫn làm như thế ấy.
"Ta quản không được ngươi rồi, nhưng cũng may qua hai ngày sẽ tiến vào địa giới Trung Châu phủ, ngày sau nha, chờ cha nương ngươi tự dạy dỗ ngươi đi."
Nghe vậy, Đạo Hoa vẻ mặt liền suy sụp xuống, cả người co quắp lại như một quả bóng dựa vào vai Nhan Văn Đào.
Thấy vậy, Nhan lão thái thái vừa lòng nở nụ cười.
Một bên, Tiêu Diệp Dương vừa ăn thịt khô, một bên lặng lẽ đánh giá Nhan lão thái thái cùng Đạo Hoa nói chuyện cùng nhau.
Tiểu bạch kiểm này ở nhà rất được sủng ái.
Lúc trước cậu còn muốn, mặc dù người này bộ dáng không phải rất vừa ý cậu (quá nữ khí), bất quá lá gan rất lớn, người cũng thông minh, cậu cũng có thể miễn cưỡng thu làm gã sai vặt, ở thư phòng hầu hạ bút mực.
Nhưng hiện tại nhìn đến thái độ này của Nhan lão thái thái, biện pháp này phỏng chừng không thể thực hiện được.
Tuy cậu gia đình quyền quý, nhưng nhân gia cũng không nhất định nguyện ý để bảo bối trong nhà chịu khổ đi làm người hầu cho cậu.
Haiz, cũng chỉ có thể tìm biện pháp khác trả lại ơn cứu mạng.
Ý nghĩ này của hắn, Đạo Hoa không biết, nếu cô biết, khẳng định phun nước bọt vào mặt hắn.
Cô không màn nguy hiểm cứu người, người này không định hồi báo còn chưa tính, lại còn muốn nô dịch cô, thể diện lớn như vậy sao? Muốn ăn đấm à!
Sẩm tối, đội nhân mã dừng lại ở ven đường.
"Nạn dân nhiều lắm, huyện lị bên đường đều đóng chặt cổng thành, đêm nay chúng ta lại phải ăn ngủ nơi hoang dã." Nhan lão thái thái xốc lên màn xe, nhìn thoáng qua tình huống bên ngoài, vừa than vừa nói.
"Lão thái thái, lửa đã đốt xong, ngài xuống xe hít thở không khí đi."
Giọng của Tôn bá vang lên.
Nhan lão thái thái nhìn về phía Tiêu Diệp Dương cùng Triệu Nhị Cẩu: "Ở trong xe nghẹn hai ngày, các cháu cũng xuống xe hít thở không khí đi."
Tiêu Diệp Dương chưa nói gì, gật đầu, Triệu Nhị Cẩu nhưng lại có chút lo lắng: "Chúng cháu có thể đi xuống sao?"
Đạo Hoa: "Hẳn là có thể, hai ngày này cũng không nhìn thấy bọn buôn người, hẳn là đã rời đi."
Năm người xuống xe, cùng Tôn bá và má Tôn ngồi quay quanh trước đống lửa.
Cách đó không xa, người tiêu cục nhìn thoáng qua bọn họ bên này.
"Ai yoo, thật đúng là che dấu hai người."
"Tiểu tử kia quả thật to gan, dám cướp người từ trong tay bọn buôn người."
"Ta hỏi thăm một chút, bọn buôn người kia lần này tổn thất khá lớn, không chỉ có lão bản nương bị đánh đầu nở hoa, tiểu hài tử bị bắt chạy thoát 5, 6 đứa, chỉ bắt về được 3 đứa."
Tần Tiểu Lục lập tức nói tiếp: "Đáng đời, ta đã sớm muốn đấm bọn kia một trận, hai tiểu tử kia làm tốt lắm."
"Phanh!"
Tần Ngũ chụp một chưởng lên đầu Tần Tiểu Lục: "Tốt cái gì mà tốt, bọn chúng đây không bị bọn buôn người tóm được, nếu như bị bắt, ngươi có thể tưởng tượng ra bọn chúng sẽ có kết cục gì không?"
"Không chỉ hai tiểu tử kia, chính là tổ mẫu, lão bộc đều phải chết."
"Chúng ta làm nghề áp tải, xuất môn ra ngoài, tối kị xen vào việc của người khác, các ngươi nhớ kỹ cho ta, đừng bận tâm việc riêng, đừng ngồi lê đôi mắt, còn sống về đến nhà, mới là chuyện quan trọng nhất."
Tần Tiểu Lục lại nhìn nhìn Tần Ngũ, hỏi thầm: "Vậy Ngũ Ca, vì sao huynh lại giúp bọn hắn?"
Tần Ngũ trừng mắt liếc nhìn Tần Tiểu Lục một cái: "Còn không phải vì mấy người lão Tam bị thương." Hắn là dùng thuốc bột Đạo Hoa đưa, cảm thấy hiệu quả thật tốt, lúc đó mới đồng ý che chở bọn họ.
Bằng không, nếu cho không đủ lợi ích, hắn như thế nào lại lôi kéo một đám huynh đệ tùy tiện đắc tội hạng người tâm địa độc ác như bọn buôn người.
Người xưa nói rất đúng, không sự tặc trộm, chỉ sợ tặc nhớ thương.
Đừng nhìn bọn họ người đông, nhưng bọn họ muốn làm bảo tiêu, phải chạy tới chạy lui, nếu như bọn buôn người kia khăng khăng phân cao thấp với bọn họ, thường thường tìm bọn họ gây phiền toái, bọn họ chưa chắc có thể ứng phó.
Tần Tiểu Lục vẻ mặt có chút không phục: "Ngũ Ca, ta cảm thấy ngươi nói không đến nỗi, xuất môn bên ngoài, không phải nên giúp đỡ lẫn nhau sao?"
Tần Ngũ lạnh lùng trừng mắt nhìn qua: "Ngươi cảm thấy được là ngươi giúp người, nhưng có chắc là giúp người không. Hai tiểu tử kia nhìn như là cứu những đứa nhỏ này, có thật sự cứu được không? Bọn chúng thật sự có thể trở về bên cạnh cha nương chúng không? Có thể bị bắt đem bán lần nữa không? Có lẽ kết cục không chừng so với với rơi vào tay bọn buôn người còn thảm hơn."
"Được rồi, đều yên tĩnh hết cho ta, nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai đẩy nhanh tốc độ lên đường."
Tần Ngũ ngồi lên bên cạnh xe ngựa, quay đầu lại nhìn đám người Đạo Hoa đang chuẩn bị bữa ăn, trong lòng thở dài.
Không phải hắn nhẫn tâm, thật sự là phía sau hắn có cả một đại gia đình.
Hắn một khi đem người đi theo, thì sẽ đem người an toàn trở về, nếu không, như thế nào không làm nhóm hương thân phụ lão tin tưởng hắn thất vọng.
Một đường này, hắn đối với bọn họ cũng là chiếu cố ít nhiều, ngày mốt, vào địa giới Trung Châu phủ, cũng là điểm đến của lần áp tải này, hy vọng bọn họ sau đó có thể lên đường bình an.
Trước đống lửa.
Tiêu Diệp Dương cùng Triệu Nhị Cẩu đều vặn vẹo thân mình, mấy ngày nay vẫn trốn trong xe ngựa, bọn hắn vô cùng ngột ngạt, đã sớm muốn ra ngoài hoạt động thân mình nhiều một chút..
"Đến đây, đem mặt lau đi, nhìn các ngươi bẩn chưa kìa."
Má Tôn đem khăn đưa cho hai người Tiêu Diệp Dương.
Hai người nhận lấy khăn bắt đầu chà sát, có điều kiện sạch sẽ, ai nguyện ý ở bẩn?
Tuy rằng đã sớm biết Tiêu Diệp Dương không phải con nhà bình dân, nhưng đến lúc hắn lau sạch hai má, Đạo Hoa vẫn là kinh ngạc một phen.
Người này cũng quá đẹp đi.
Cho dù là ăn mặc lôi thôi, cũng không che được quý khí trên người.
Triệu Nhị Cẩu thì bình thường hơn, bất quá ánh mắt thực chính trực, cũng mang theo một tia kiên nghị, khiến cho người ta có cảm giác tin cậy được.
Nhan lão thái thái yên lặng nhìn thoáng qua Tiêu Diệp Dương, đột nhiên mở miệng: "Sau này, các cháu vẫn là ít xuống xe thôi!" Nói xong lại nhìn về phía Đạo Hoa: "Còn có ngươi, ngươi cũng yên tĩnh cho ta chút."
Đạo Hoa cùng Tiêu Diệp Dương liếc mắt nhìn nhau một cái, im lặng không lên tiếng.
Đầu năm nay, bộ dáng đẹp cũng thực phiền toái.
"Trước ăn chút ít đồ, sau đó tranh thủ nghỉ ngơi."
Nhan lão thái thái đem đồ ăn phân phát xong, Đạo Hoa liền cầm lấy ăn, cô trước giờ tính tình hào phóng, cho nên một chút hình tượng đều không chú ý đến, đều là thoải mái như thế này.
Mà Tiêu Diệp Dương thì khác, đầu tiên là dùng khăn lau tay, lúc này mới cầm lấy đồ ăn, chậm rãi nhấm nuốt, động tác nhẹ nhàng tao nhã.
Dẫn tới Nhan lão thái thái mấy người liên tiếp hướng về hắn nhìn chăm chú.
Trong lúc đó, Đạo Hoa ăn chút nhanh, khó tránh khỏi chẹp miệng.
Nghe được âm thanh, Tiêu Diệp Dương nhíu đầu lông mày, nhịn xuống một chút, dùng cánh tay huých khuỷu tay Đạo Hoa, ý bảo nàng nhỏ tiếng chút.
Đáng tiếc, Đạo Hoa căn bản không hiểu ý của cậu, còn tưởng là cô chắn phải hắn, vội vàng ngồi dịch ra bên cạnh một ít.
Thấy vậy, Tiêu Diệp Dương có chút cạn lời, thấp giọng nói thầm một câu: "Đồ nhà quê!"
Đạo Hoa thính lực tốt, lúc này nhìn qua: "Ngươi nói cái gì?"
Tiêu Diệp Dương cao thấp đánh giá Đạo Hoa một chút, ánh mắt có chút ghét bỏ: "Uổng phí cái tướng mạo này." Bộ dáng đoan chính, nhưng cử chỉ lại không có một chút lễ nghi.
Đạo Hoa ngừng ăn: "Ngươi có ý gì hả?" Thằng nhóc này là muốn ăn đòn!
Tiêu Diệp Dương cố nhịn xuống tính tình, nghĩ đến người nọ là ân nhân cứu mạng của cậu, dằn lòng nói: "Ngươi nên chú ý tác phong của mình một chút." Cậu hiện tại đang gặp khốn khó, nếu không, người như vậy căn bản không thể đến gần cậu được.
Đạo Hoa nhất thời mở to hai mắt nhìn, lại nhìn lại trên người chính mình.
Không có gì không ổn nha!
Một bên, Nhan lão thái thái cũng nở nụ cười: "Diệp Dương nói như vậy rất đúng, cháu cũng nên chú ý nhiều hơn một chút."
Đạo Hoa không vui nói: "Chính là cháu trước giờ vẫn đều như vậy mà."
Nhan lão thái thái: Ở Nhan gia thôn thì có thể, đến huyện Lâm Nghi thì không được." Ở Nhan gia thôn dân dã chân chất không sao, đến huyện lị chính là thiên kim Huyện lệnh, cử chỉ lễ nghi đều phải học được.
"Cái gì chứ!" Đạo Hoa mang vẻ mặt không tình nguyện, trừng mắt nhìn về phía Tiêu Diệp Dương: "Ta là đồ nhà quê? Vậy ngươi là cái gì? Quỷ xui xẻo?"
--------------
Chú thích
* xiêu xiêu vẹo vẹo: mưu mô, giảo hoạt