Thần Trượng Loạn Giang Hồ

Chương 45

Chương 45: Chiếc đuôi của chồn
Nhạc Quần hét vang, vội vận Thiên Cân Trụy, mũi chân vừa chấm đất lập tức lại sấn tới, song chưởng không ngừng vung vẩy khiến thiếu nữ nọ chẳng biết chàng định tấn công vào vị trí nào.

Nàng ta đành lách tránh hai bước, dường như không có lòng giao chiến mà chỉ muốn đào tẩu. Nhạc Quần đã hiểu tâm ý đối phương, song trong lòng hết sức căm hận, bởi lúc này có muốn quay lại đánh cắp kỳ thư thì cũng đã muộn.

Trong lòng đã bừng dậy sát cơ, chàng toàn sử dụng những chiêu thức hung hiểm, bức đối phương lùi lia lịa. Thiếu nữ nọ tuy thân thủ cũng khá cao cường, song vì sợ lộ diện nên đâm ra hết sức lúng túng.

Nhạc Quần bỗng quát lớn :

- Còn chưa chịu hiện nguyên hình...

Trong chớp nhoáng phóng ra mười bảy chưởng từ mười hai phương vị khác nhau, khiến thiếu nữ hoa cả mắt. Chỉ nghe “bình” một tiếng, nàng ta đã trúng đòn vào ngực trái, rú lên đau đớn, văng ra xa hơn một trượng.

Vậy mà nàng ta vẫn cố nén cơn đau, vùng dậy toan đào tẩu. Nhưng Nhạc Quần đã nhanh hơn một bước, tung cước đá vào lưng, thiếu nữ lại ngã chúi xuống đất.

Nhạc Quần vươn tay chộp, chiếc khăn đen bịt đầu của thiếu nữ lập tức rơi ra. Chàng thoáng ngẩn người, song chẳng lấy làm bất ngờ lắm, bởi chàng đã sớm nhận ra đối phương chính là Hắc Liên Hoa Lãnh Tình Như.

Lãnh Tình Như buông giọng lạnh lùng :

- Hãy gϊếŧ tôi đi, hà tất làm nhục tôi?

Nhạc Quần cười nhạt :

- Tại sao lại phải gϊếŧ cô nương chứ?

- Hà tất biết rồi còn hỏi!

- Xét về hành động phá hoại đại sự của tôi, cô nương quả rất đáng tội chết, nhưng trước hết hãy trả lời, cô nương đã làm gì ở trong nhà của lão già mặt rỗ?

Lãnh Tình Như thoáng ngạc nhiên, sắc mặt biến đổi liên hồi, buông tiếng hừ mũi rồi nói :

- Vì đại ca chứ còn làm gì nữa.

Nhạc Quần cười nhạt :

- Vì tôi? Chớ có nói càn, cô nương không phá quấy tôi thì tôi cảm kích lắm rồi, cô nương đã vì tôi làm gì nào?

Lãnh Tình Như nghiêm mặt :

- Lão già mặt rỗ rất là ghê gớm, nếu lão ta thức giấc, đại ca làm sao thoát khỏi được bàn tay của lão?

Nhạc Quần trừng mắt :

- Cô nương quan hệ thế nào với lão ta?

Lãnh Tình Như ngẩn người :

- Ai bảo tiểu muội có quan hệ với lão ta?

Nhạc Quần gằn giọng :

- Vậy chứ sao cô nương từ trong nhà lão ta đi mà không bị phát giác?

- Lão ta ngủ say, tất nhiên đâu thể phát giác được!

- Tôi hỏi cô nương vào trong nhà để làm gì?

- Tiểu muội biết Nhạc đại ca định đánh cắp quyển kỳ thư, nên mới đi trước một bước đánh thuốc mê lão ta, lục soát khắp nơi mà cũng không tìm thấy...

- Không tìm thấy ư?

- Vâng! Khi tiểu muội vừa bỏ đi ra mới phát hiện đại ca định vào nhà, vì sức thuốc mê chỉ có hiệu lực trong vòng một tuần trà, tiểu muội sợ đại ca gặp nguy hiểm nên mới ném lá dẫn dụ đại ca đến đây!

Nhạc Quần bán tín bán nghi :

- Sao sư muội biết ngu huynh định đánh cắp kỳ thư?

- Bởi tiểu muội phát hiện ra một điều lạ, là Thủy tỷ tỷ chưa chết, nên đoán biết đại ca sẽ đánh cắp kỳ thư để cứu Thủy tỷ tỷ...

- Sư muội cũng biết nơi cất giấu Thủy Linh Phụng ư?

Lãnh Tình Như ngạc nhiên :

- Chẳng phải nằm trong quan tài đặt tại sảnh đường hay sao?

Nhạc Quần thầm nhủ: “Ả nha đầu này có vẻ mờ ám lắm, mình không nên nói thật thì hơn!”

Chàng nghĩ vậy bèn nói :

- Không sai! Quả là đặt trong hoa sảnh, song sư muội đã làm hỏng hết đại sự rồi!

- Đại ca không tìm được kỳ thư, dẫu có mang thi thể đi cũng vô ích...

Nhạc Quần chau mày trầm ngâm :

- Chẳng rõ lão ma đầu kia định cải tạo Thủy Linh Phụng như thế nào đây?

- Nghe đâu sau khi thực hiện thủ thuật sẽ mất hẳn nhân tính, vĩnh viễn tuân theo sự chỉ huy của một người, không ai địch nổi...

Nhạc Quần giật nảy mình :

- Sao sư muội biết được?

Lãnh Tình Như chau mày dằn dỗi :

- Đại ca rõ là khó chịu, tiểu muội chẳng đã bảo là nghe người ta nói rồi hay sao?

Nhạc Quần cũng chẳng muốn lôi thôi với nàng, bỗng hỏi :

- Gia sư và mọi người trúng độc ở trên Thất Trùng Thiên, hiện nay ra sao rồi?

- Tiểu muội đâu có về đó, đại ca hỏi tiểu muội, tiểu muội biết hỏi ai đây?

Nhạc Quần rầu rỉ :

- Theo lời của lão già mặt rỗ, tất cả nhân vật trong giới bạch đạo tham dự đại hội Thất Trùng Thiên thảy đều đã...

Lãnh Tình Như giật nảy mình :

- Đều đã chết ư?

Nhạc Quần gật đầu :

- Phải! Nhưng ngu huynh cảm thấy loại nhện kia có độc đến đâu cũng không thể làm chết được những cao thủ như gia sư, huống hồ còn lệnh tôn hết lòng chăm sóc.

Lãnh Tình Như trầm ngâm :

- Tiểu muội cũng nghĩ như vậy, gia phụ hẳn có cách tạm kiềm chế cho độc chất khỏi phát tác mà tìm cách giải cứu, song chỉ e lâu quá...

Nhạc Quần bỗng hỏi :

- Giờ sư muội định đi đâu?

Lãnh Tình Như chợt buồn :

- Hẳn nhiên là đi với ca ca rồi!

Nhạc Quần lắc đầu :

- Không cần đâu, sư muội hãy quay trở lại thì hơn, quyển kỳ thư nhất định ở trên mình của lão già mặt rỗ.

Lãnh Tình Như xoe tròn mắt :

- Sư huynh định đi đâu?

- Sư muội đừng thắc mắc, có biết lão già mặt rỗ ấy là ai không?

Lãnh Tình Như ngoảnh mặt đi :

- Trong giới võ lâm hiện nay không người nào biết lão ta là ai cả!

Nhạc Quần lắc đầu :

- Vậy thì lạ thật! Trước đây chưa từng nghe nói đến nhân vật như vậy bao giờ. Vậy còn hai lão già đã tham dự đại hội Thất Trùng Thiên kia là ai?

- Nghe đâu lão già ngủ ngáy là cao thủ nước Bảo Tượng, lão già mặt đen là người Thiên Trúc.

Nhạc Quần chau mày :

- Thật không ngờ lão già mặt rỗ lại có thể sai khiến cả cao thủ nước ngoài, quả là chuyện lạ...

Lãnh Tình Như bỗng nói :

- Sư huynh, tiểu muội đi đây! Nếu tìm được quyển kỳ thư, tiểu muội sẽ chờ sư huynh ở đâu?

- Sư muội hãy cẩn thận, tốt hơn nên hành sự vào ban đêm, nếu không có gì trở ngại, trưa mai ngu huynh sẽ chờ sư muội ngay tại đây!

Sau khi Lãnh Tình Như đi khỏi, Nhạc Quần đi dọc theo bờ sông, tiến về phía sơn động nọ.

Lòng chàng vô cùng cảm khái. Sư phụ và mọi người chưa rõ sống chết, kỳ thư chưa lấy được, Thủy Linh Phụng dữ nhiều lành ít... Còn Linh Uyên thất tung nữa. Nàng đã sắp lâm bồn, vạn nhất gặp phải kẻ xấu thì hậu quả tại hại biết chừng nào.

Chàng chợt cảm thấy mình quá ư nhỏ bé và vô dụng, bao hùng tâm lúc mới xuất đạo giang hồ bỗng dưng tan biến.

Khi đến nơi thì nước thủy triều vừa vặn rút xuống. Bước vào trong sơn động, Nhạc Quần giật mình kinh hãi, đầu óc choáng váng, suýt nữa đã ngất xỉu.

Trên mặt đất là cổ quan tài vỡ nát, thi thể Thủy Linh Phụng đã biến mất. Vô Tâm cũng chẳng thấy bóng dáng đâu cả.

Chàng vội lao thẳng vào trong, bởi nhớ Vô Tâm có bảo là phía sau sơn động có lối ra. Ra đến cửa động phía sau, vẫn chẳng phát hiện được gì khác hơn, chàng cuống lên giậm chân than :

- Đại sự thế này sao mình lại có thể giao cho tên ngốc tiểu tử lo liệu chứ? Vậy cũng chỉ tại mình...

Giờ đây phải làm thế nào? Trở về Thất Trùng Thiên? Nhưng chàng chưa lấy được thuốc giải? Quay lại trang viện của lão già mặt rỗ? Dù lấy được kỳ thư thì có lợi ích gì, bởi thi thể của Thủy Linh Phụng đã mất tăm rồi?

Chàng vô cùng hoang mang, cảm thấy đầu óc nhức buốt...

Đột nhiên, một bóng người loạng choạng đi đến trong sương sớm mịt mờ, dường như là một nữ nhân, hình dáng rất quen thuộc.

Nhạc Quần vội lao tới, cất giọng gọi đau xót :

- Uyên muội...

Tiếng kêu nghẹn cổ họng, chàng bước tới bồng nàng lên.

Không sai, người ấy chính là Thủy Linh Uyên, đầu bù tóc rối, dáng vẻ tiều tụy, y phục tả tơi như vừa qua cơn bạo bệnh.

Nhạc Quần nghe lòng đau thắt, niềm ray rứt cơ hồ xé nát con tim chàng, ước gì có thể mang hết quãng đời còn lại đền bù cho nàng.

Chàng xót xa :

- Uyên muội... sao lại ra nông nỗi này?

Thủy Linh Uyển bá cổ chàng, nước mắt dàn dụa, nghẹn ngào nói :

- Tiểu muội thật xấu hổ, đến đâu cũng bị người hϊếp đáp...

Nhạc Quần tức giận :

- Ai đã hϊếp đáp Uyên muội?

Thủy Linh Uyên tức tưởi :

- Tiểu muội cũng chẳng rõ là ai? Chỉ biết là một thiếu nữ đã dịch dung, mặt mày xấu xí, xuất kỳ bất ý chế ngự tiểu muội, rồi trói lại, bỏ vào một sơn động...

Nhạc Quần hậm hực :

- Thật vậy ư? Hẳn là y thị có biết ngu huynh, bằng không thì đâu hãm hại hiền muội làm gì? Uyên muội có chú ý đến vóc dáng và giọng nói của y thị chăng?

Thủy Linh Uyên thoáng lưỡng lự :

- Dĩ nhiên là tiểu muội có chú ý...

- Y thị là ai?

Thủy Linh Uyên trầm ngâm :

- Tiểu muội không muốn đoán càn, vì nếu lỡ ra sai lầm thì sẽ làm tổn hại đến danh dự của một cá nhân!

Nhạc Quần thoáng chau mày :

- Không sao đâu, hiện ở đây chỉ có hai ta, Uyên muội hãy nói ra để ngu huynh...

Thủy Linh Uyên lắc đầu :

- Quần ca hiểu con người của tiểu muội mà. Nếu tiểu muội không chịu nói, Quần ca có trách tiểu muội chăng?

Nhạc Quần bùi ngùi :

- Uyên muội, trước kia chỉ trách ngu huynh đui mù đã không nhận thấy ưu điểm của hiền muội, hiền muội quả là cao cả...

Chàng hôn tới tấp lên má Thủy Linh Uyên :

- Uyên muội có thể lượng thứ cho ngu huynh chăng?

Thủy Linh Uyên xúc động :

- Tiểu muội chưa từng trách Quần ca bao giờ cả. Tất cả những gì Quần ca làm đều là đúng, tiểu muội biết bao hạnh phúc, ngay bây giờ dẫu có phải...

Nhạc Quần vội ngăn cản :

- Uyên muội không được nói...

- Hứ!

Bỗng một tiếng cười khẩy vang lên từ sau lưng, đoạn tiếp :

- Dẫu Uyên tỷ không nói thì Quần đại ca cũng đoán ra được...

Nhạc Quần quay phắt lại, ra là Hồ Tiểu Điệp, dáng vẻ thảm não không khác gì Thủy Linh Uyên.