Giang Lưu Khiểm ăn mặc quần áo không quá vừa người của Lê Triêu Tuế trở về, áo bó sát người, quần cũng ngắn củn lộ ra bắp chân của anh, trông có hơi buồn cười, nhưng anh thoả mãn nheo đôi mắt hẹp dài của mình lại, tựa như một con sư tử đang no nê.
Tâm trạng vui vẻ của anh đã lan đến Lê Lý, người vẫn luôn chờ anh trở lại ở nhà chính, cô tựa người bên cửa sổ ngóng nhìn, xa xa đã thấy Giang Lưu Khiểm tươi cười trở về, vội vàng quay người xông ra khỏi phòng chạy xuống lầu, xán lạn nghênh đón: “Anh ơi, anh trở về rồi à?”
Nhà họ Giang và nhà họ Lê đã có quen biết từ thời tổ tông, từ nhỏ Lê Lý đã gọi anh như thế, Giang Lưu Khiểm nhàn nhạt ừ một tiếng, ngược lại nghĩ rằng mình lớn tuổi hơn Tuế Tuế, đến khi nào Tuế Tuế mới có thể ngọt ngào gọi anh một tiếng anh ơi như thế này?
Lê Lý thấy mặt mày của anh dịu dàng hơn so với thường ngày rất nhiều, mới lớn gan đi theo anh lên lầu, miệng còn tò mò hỏi: “Anh ơi, quần áo của anh ở đâu ra thế ạ?”
Nói xong, cô còn định giơ tay vuốt một cái, nhưng đã bị Giang Lưu Khiểm lập tức phủi đi.
Mặc dù chỉ là một động tác nhẹ nhàng, nhưng cũng đủ để cô câm như hến, cơ thể không khỏi run lên một cái.
“Không được làm dơ.”
Giọng nói lạnh lùng như băng mỏng trên mặt hồ, không biết sẽ nứt ra lúc nào, Giang Lưu Khiểm người này lúc bình thường trông tản mạn hiền hòa, nhưng nếu hơi tiếp xúc gần với anh một chút thì lập tức có thể cảm nhận được ngay sự kiêu ngạo, không quan tâm đến tình nghĩa gì của anh.
Lê Lý rất sợ anh, nhưng lại nghĩ người này sẽ là chồng của mình sau này thì lại nhịn không được nảy sinh chờ mong, khát vọng đạt được sự dịu dàng của anh.
Cô miễn cưỡng nặn ra nụ cười, thử thăm dò hỏi: “Là quần áo của anh hai em sao?”
Trong sơn trang này căn bản toàn là đồ cũ của ông nội để lại, đều đã rất lâu năm rồi, người sẽ mặc loại quần áo trẻ trung này, hình như cũng chỉ có một người - người anh hai ‘trong suốt’ đến nỗi có thể tùy tiện bị người khác quên đi kia.
Nhưng sao Giang Lưu Khiểm lại có thể có quan hệ gì với người kia chứ!
Lê Lý cắn cắn môi dưới, ám chỉ mình đừng suy nghĩ nhiều, ánh mặt chạm tới bóng lưng đang rời đi của Giang Lưu Khiểm, căm giận đập tay lên lan can, ghê tởm!
Giang Lưu Khiểm hỏi thăm được từ chỗ của quản gia rằng trước đó Tuế Tuế ở trong nhà chính, căn phòng gần chỗ ngoặc ở hành lang kia chính là phòng của cậu, anh vừa mở cửa ra, lập tức ngửi được mùi thơm chỉ có trên người cậu.
Ánh mắt của anh tối sầm, hô hấp dần dần nặng nhọc hơn, kích động đến nổi lòng ngực phập phồng, trong cổ họng truyền ra tiếng rêи ɾỉ khàn khàn gợi cảm.
Nơi mà Tuế Tuế từng ở, ngay cả không khí cũng trở nên ngọt ngào, anh như một tên cuồng theo dõi, vuốt ve mỗi một vật bên trong căn phòng, tưởng tượng ra cảnh Tuế Tuế đã từng vuốt ve chúng nó, anh càng trầm mê hơn.
Cuối cùng anh dừng lại trước một tủ quần áo lớn, hai mắt đầy vẻ si mê, không nhịn được thở dốc mấy lần, cuối cùng lòng ôm mong đợi cực lớn kéo cửa tủ quần áo ra.
Quả nhiên bên trong treo đầy quần áo mùa đông mà bây giờ không mặc được, mùi thơm mê người tràn ngập khắp không gian nhỏ hẹp này.
Ngay khi mở cửa, Giang Lưu Khiểm cũng đã không kiềm chế được chui cả người vào, vùi vào đống quần áo của Tuế Tuế, cây gậy đã sớm sưng lên đau nhức ở nửa người dưới căng phồng lên một cục to tướng, lỗ sáo không ngừng phun ra dịch nhờn làm ướt đũng quần.
Trước đó ở chỗ Tuế Tuế, Giang Lưu Khiểm không dám làm càn quá mức, hiện tại đóng cửa tủ lại, bóng tối bao trùm, mùi hương chỉ thuộc về Tuế Tuế lập tức bao vây lấy anh, tựa như bản thân cậu đang trần trụi ôm lấy anh, triền miên cỡ nào, thế này thì làm sao anh có thể nhịn được!