Khi màn đêm buông xuống, Tiêu Thần đứng dưới gốc cây, một tay đút túi quần, tay kia lướt điện thoại.
Cậu không nhìn màn hình hồi lâu, liền nghe phía sau có người gọi: "Tiểu Thần!"
Tiêu Thần không nói nên lời xua tay, nhìn thiếu niên Beta cắt húi cua chạy tới, cười mắng: "Gia gia cho ngươi thêm một lần cơ hội, nói chuyện cho tốt."
Lạc Nhất Thủy là bạn học của cậu ở trường tiểu học và trung học cơ sở, là một người tốt, nhưng lại cố chấp, không đáng tin cậy lắm.
“Gặp mày không phải quá hưng phấn sao?” Lạc Nhất Thủy khoác cái túi lên vai, trên mặt mang theo nụ cười, “Nào, mấy ngày trước mới trở về không thể mời mày ăn cơm, không bằng hôm nay chúng ta đi ăn nướng BBQ. Có một nhà hàng thịt nướng mới mở bên hồ Thiên Mục, hương vị đủ ngon, đủ cay.”
Tiêu Thần bị cậu ta kéo mấy bước: "Mấy giờ rồi, không ăn đâu, về sớm một chút."
Lạc Nhất Thủy gật đầu: "Vậy cũng được, học bá tụi mày đều rất bận rộn với việc học, chúng ta hẹn nhau vào cuối tuần đi."
Tiêu Thần: "Có thời gian nói sau."
Lạc Nhất Thủy hỏi: "Nhân tiện, tao muốn hỏi mày chút, làm thế nào lại đến Nhất Trung a! Tao, lão Tiết cùng tiểu Mập đều học ở Tam Trung. Khi chúng ta sơ trung, chẳng phải đã đồng ý học cùng trường cao trung rồi sao?”
Tiêu Thần nói: "Mẹ đã sắp xếp cho tao."
Lạc Nhất Thủy sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên nhớ tới tình huống trong nhà đối phương, trầm giọng nói: “Dì dượng, hai người có khỏe không?”
Tiêu Thần liếc hắn một cái: "Không có việc gì, rất khỏe mạnh."
Lạc Nhất Thủy lại hỏi: "Vậy còn mày?"
Tiêu Thần dừng một chút, hơi híp mắt lại, con ngươi đen nhánh như màn đêm, mím môi nói: "Tao tựa hồ có vấn đề?"
Lạc Nhất Thủy vỗ vai cậu, "Được rồi, tao biết Tiêu ca mày rất tuyệt vời, tốt hơn bất kỳ ai khác, khi còn sơ trung, hệ thống lại dự đoán mày không phải Alpha, thật đúng là tiếc hận mà, nhìn mày mà xem, lớn lên đẹp trai, thành tích lại tốt, lúc ấy còn mê đảo các tiểu cô nương một mảnh...."
Tiêu Thần khóe miệng cứng đờ.
Mọi công dân trong Liên bang đều phải trải qua bài kiểm tra dự đoán thống nhất giới tính thứ hai ở tuổi 13 để tránh bối rối khó hiểu khi giai đoạn phân hóa giới tính thứ hai bộc lộ hết ở độ tuổi 16 đến 18. Tất cả các kết quả dự đoán đều chính xác trên 90% nên có độ tin cậy rất cao.
Dự đoán của Tiêu Thần khi đó là Beta, mọi người đều có định kiến, với ký ức này, sau khi Tiêu Thần phân hóa thành Omega hơn ba tháng trước, những người xung quanh cùng cha mẹ cậu đều không hề phát hiện cậu đang ngụy trang thành cái Beta.
Lạc Nhất Thủy lại nhớ ra: "Mẹ kiếp, tao nhớ là Hoắc Mân cũng học Nhất Trung. Tiêu ca, cẩn thận, đừng đυ.ng phải nha."
Tiêu Thần nhướng mày và hỏi: "Nếu gặp thì sao?"
Lạc Nhất Thủy nói: "Mày có còn nhớ quả bóng rổ mà mày đã để trong phòng chứa đồ trước khi rời đi không? Cái mà mày thường hay sử dụng ấy. Tao với lão Tiết muốn mượn nó dùng một chút, đi hỏi Hoắc Mân, bị hắn cự tuyệt. Lão Tiết liền tranh cãi hai câu, Hoắc Mân liền sinh khí. Mẹ nó vẻ mặt và giọng điệu của Alpha lúc đó cực kỳ hung hăng. Tiêu ca, mày có khả năng trước khi đi chọc đến người ta rồi không?
Tiêu Thần cảm thấy bị xúc phạm: "...Tao cảm thấy tao chẳng làm gì cả."
Lạc Nhất Thủy: "Cái biểu tình kia của Hoắc Mân gần giống như mẹ tôi phát hiện ra rằng cha tôi đã lấy đi một nghìn nhân dân tệ của bà ấy trước khi ông ấy đi công tác."
Tiêu Thần nhìn chằm chằm: "Mày mô tả cái quái gì vậy?"
Hai người nói chuyện không bao lâu, liền chia tay ở ngã tư đường.
Lớp 10 và 11, lớp tự học buổi tối kết thúc lúc 9:00, lớp 12 kết thúc lúc 9:30. Tiêu Thần trở lại căn nhà cho thuê, tắm rửa, nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ.
Cậu gửi tin nhắn cho bố mẹ, sau đó lấy sách giáo khoa ra, tiếp tục tự học.
Cậu có một đầu óc tốt, học lực cũng rất tốt, trước đây, giáo viên nói rằng cậu sinh ra để học.
Tiêu Thần lấy sách giáo khoa mới ra, đọc một bài, sau đó nhìn vào câu trả lời trong sách bài tập của Hoắc Mân.
Sách bài tập được cô giáo Nhất Trung biên soạn cẩn thận, cô đọng tất cả những gì tinh túy trong sách giáo khoa, tuy hơi khó nhìn nhưng khi đã hiểu thì khi gặp các bài toán tương tự sẽ dễ dàng làm được.
Sau khi Tiêu Thần đọc một bài, đầu óc cậu trống rỗng, liền nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc.
Vừa thư giãn, cậu đã cảm thấy mùi pheromone phảng phất trên giấy, mực in càng rõ hơn.
Trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, Hoắc Mân biết cậu phải học bù nội dung nên cố ý đưa quyển vở cho cậu sao.
Cậu nghĩ nghĩ sau đó lại tự cười mình.
Hoắc Mân đối với mọi người đều thờ ơ, ở cùng cậu lúc nào cũng vô cớ nổi giận, tính khí thiếu gia còn lớn hơn cậu.
Tiêu Thần khi đó tính tình không tốt, muốn giữ thể diện, hận không thể vội vàng bài đối phương mặt lạnh. Nhưng Hoắc Mân là một người chơi rất giỏi, ngoại trừ khuôn mặt xú ra thì tính cách rất tốt, chơi với hắn rất thoải mái.
Vừa đem người chọc giận, Tiêu Thần muốn làm một trò chơi lại muốn chơi bóng, không còn cách nào khác ngoài việc nói: "Hoắc Mân, chơi bóng không?"
Hoắc Mân mỗi lần đều rất giữ thể diện, nhướng mày đặt bài tập xuống: "Đi thôi."
Mặt xú thật sự, nhưng cơ thể trung thực.
--------------------------------------------
Sau ba hoặc bốn ngày học, Chu Lý Toàn gọi Tiêu Thần đến văn phòng, hỏi cậu đã học nội dung trước đó chưa.
Chu Lý Toàn nói: "Ừm, để thầy bảo vài giáo viên sắp xếp thời gian ở văn phòng trong buổi tự học buổi tối. Em có thể tự đọc sách, làm bài, nếu không biết thì đến hỏi. "
Tiêu Thần gật đầu đồng ý.
Chu Lý Toàn nói: "Đừng tạo áp lực quá lớn. Cứ từ từ làm bài kiểm tra. Giáo viên tin tưởng em. Nếu có việc gì không biết, em nhớ phải tìm giáo viên. Hiện tại là thời gian tập thể dục buổi sáng. Không cần đi. Thầy nói cho em những điểm chính của bài Ngữ Văn."
Bên ngoài đang phát bài tập thể dục buổi sáng, Tiêu Thần ở trong văn phòng đánh dấu xong những điểm mấu chốt, cầm sách giáo khoa trở về phòng học, mọi người đều ra ngoài, trong phòng học không có ai.
Cậu ngồi xuống uống một ngụm nước,cửa truyền đến động tĩnh.
Hoắc Mân từ cửa trước đi vào, trên cánh tay khoác một bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng, sợi tóc trên trán bị mồ hôi thấm ướt, hơi thở hổn hển.
Hôm nay là ngày đầu tập thể dục vào buổi sáng, Hoắc Mân dẫn đầu cuộc chạy, không ở trong lớp, chạy xong liền trở về.
Hắn vẫn đứng cách Tiêu Thần một mét, sắc mặt lạnh lùng nhìn qua: "Cậu làm sao lại trở về?"
Hoắc Mân xuất thân từ một gia đình giàu có, cho nên muốn biết những chuyện này, nhất định có thể biết, Tiêu Thần lúc đầu cũng không có ý định giấu diếm hắn, nói: “Trong nhà xảy ra chút chuyện, cho nên tôi đành phải trở lại."
Âm thanh nói chuyện phát ra từ hành lang, đó là một nhóm học sinh chạy về.
“Hoắc Mân.” Trước khi vào lớp, Tiêu Thần vội vàng nói: “Chiều nay có tiết thể dục, chúng ta cùng chơi bóng nhé?”
“Được.” Hoắc Mân ném đồng phục học sinh, vặn mở chai nước khoáng, “Đừng tùy tiện nói, cũng đừng gọi bậy.”
Sau hai buổi học, Tiêu Thần đã hiểu ý nghĩa sâu xa đằng sau những gì Chu Lý Toàn đã nói cho cậu vào buổi sáng, đừng quá căng thẳng.
Tưởng Trạch: "Cậu không biết sao? Cuối tuần này sẽ có một bài kiểm tra cơ bản, từ lớp 10 đến lớp 12 đều có, trong một ngày, từ sáng đến tối ... nội dung của kỳ thi? Không có phạm vi, kiến thức đều học qua... Cậu là chuyển trường học sinh, vẫn chưa hoc kiến thức lớp 10 của chúng ta?"
Tiêu Thần: "..."
Cuộc sống không chỉ cần đóng một cánh cửa, mà còn đóng một cánh cửa sổ khác.
Sau khi kết thúc buổi học một cách khó khăn, cuối cùng cũng bắt đầu tiết học thể dục mà các chàng trai thích.
Sau đó, trong cùng một tiết thể dục, hàng trăm người trên sân nhìn thấy lão đại lớp 11-5 cùng học sinh chuyển trường chơi bóng rổ, cạnh tranh rất khốc liệt.
Vì học cùng lớp nên hơn một nửa số nam sinh lớp 11-5 là năm chọi năm.
Từ Phi Chu vốn tưởng rằng đây chỉ là một trận giao hữu, nhẹ nhàng ra trận, nhưng lúc này hắn đã toát mồ hôi hột. Hoắc Mân tựa hồ cùng học sinh mới chuyển trường, hình như là lấy ra súng thật đạn thật, hoàn toàn không có ý định tùy tiện làm nóng người.
Tưởng Trạch đang xem trận đấu, mặc dù kỹ năng của ở mức trung bình, nhưng hiểu rất rõ, ngạc nhiên và nói: "Hoắc Mân chơi rất nghiêm túc. Tôi đã lâu không thấy cậu ấy chơi nghiêm túc như vậy."
Tɧẩʍ ɖυng nói: “Ngươi không cảm thấy Tiêu Thần lợi hại như vậy a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a , ngươi cho rằng Tiêu Thần lợi hại a!
Từ Phi Chu lau mồ hôi trên trán: "Này mẹ nó chính là cùng nhau thi đấu thật, các người mẹ nó đều không biết mệt, thật sự là một trận đấu chân chính."
Tiêu Thần nhìn qua: "Lớp trưởng mệt mỏi, đổi người đi."
Phạm Tư Tề cầm quả bóng nói với Hoắc Mân: "Hôm nay mày rất phấn khích a, chuyện gì đang xảy ra vậy, cậu thực sự không thích Tiêu Thần, nên muốn ra oai phủ đầu cậu ấy sao?"
Hoắc Mân lau mồ hôi nhìn hắn.
Phạm Tư Tề: "Không phải mày đã chặn tất cả bóng mà cậu ấy vừa đoạt được sao?"
"Đó là bởi vì mày không chặn." Hoắc Mân nói, "Cậu ta không chặn bóng của tao sao? Hơn nữa, thể hiện sức mạnh của bản thân là tôn trọng đối thủ."
Phạm Tư Tề: "... đó không phải là điều mày đã nói trong trận bóng giao hữu năm ngoái."
Từ Phi Chu mang theo một bạn học bên cạnh thay thế, sau khi nghỉ ngơi, kinh ngạc nói: “Sao lại có nhiều người như vậy ở đây?”
Tưởng Trạch đưa cho cậu ta một chai nước: "Tất cả đều đến để xem Hoắc Mân." Bây giờ một số người trong số họ đã trèo tường.
Anh nhìn xung quanh, các cô gái và một số Omega nam, tất cả đều cầm nước khoáng trên tay.
Từ Phi Châu nói: "Tiêu Thần thực sự rất giỏi. Tôi chưa thấy ai có thể chơi bóng rổ ngang sức với Hoắc Mân như vậy. Nhìn vào chiều cao, tốc độ và phản xạ của cậu ấy, ngay cả một sinh viên thể thao cũng bằng. Kể từ khi Hoắc Mân xuất hiện ở Nhất Trung, cậu đã từng thấy hắn dẫn đầu đội bị truy sát như vậy bao giờ chưa?"
Tưởng Trạch trầm tư: "Thật sự không có."
Tiêu Thần không biết điều này, luôn cảm thấy rằng kỹ năng chơi của Hoắc Mân đã không thay đổi nhiều trong năm qua, vẫn như cũ. Hắn có sức mạnh mạnh mẽ, cơ thể linh hoạt cao, nhảy rất giỏi, hai phút trước khi tan học, hắn đã kéo lại điểm số bằng một cú ba điểm.
Thắng với tỷ số sít sao.
Tiêu Thần đứng dưới khung bóng, l*иg ngực phập phồng rõ ràng do thở gấp, tóc mai lấm tấm mồ hôi, trên đầu là bầu trời xanh trắng, l*иg ngực u uất cùng uất ức. Ba tháng qua dường như bị cuốn trôi, toàn thân cậu đều cảm thấy sảng khoái cùng vui vẻ.
Còn gì tuyệt vời hơn lúc này, khi mọi người cảm thấy thoải mái toàn thân, tự do và vô tư, dù mệt mỏi nhưng vẫn có niềm vui chiến thắng, muốn chia sẻ với mọi người.
Dưới rổ, thanh niên tuấn mỹ như nắng với đôi mày cong và nụ cười đẹp trai giơ tay chào các bạn học từ xa, điều này lập tức khơi dậy một nhóm nhỏ cảm thán.
Lão đại trong lớp quá lạnh lùng, khó hòa đồng, nhưng học sinh chuyển trường này luôn nở nụ cười trên miệng, cậu trông giống như một nam sinh ôn hoà, tỏa nắng bên cạnh, tính tình dễ gần, rất dễ lấy lòng người .
Ngay lập tức thu hút sự chú ý của một nhóm nhỏ nam, nữ. Tuổi trẻ luôn bị thu hút, say sưa bởi những thứ đẹp đẽ.
Kha Hiên từ lớp bên cạnh đến, đập tay với Tiêu Thần, nói với một nụ cười: "Tiêu ca thật tuyệt vời! Cậu giỏi quá đi! Hôm nay tôi chơi bóng đánh thắng được lão đại, có thể khoe khoang về nó trong một năm!"
Tiêu Thần thở hồng hộc, lấy tay lau mồ hôi trên trán, cậu nghĩ Kha Hiên là một năm sinh khá thú vị, thành thực, chơi bóng đáng tin cậy, cậu nói: "Đó là sự thật, sự thật, không cần thiết khoe khoang về nó."
Khả Hiên: "Lần sau rảnh, tôi còn muốn cùng đội với Tiêu ca!"
Phạm Tư Tề đang tìm ai đó: "Hoắc Mân đâu? Người đâu? Sao lại biến mất trong nháy mắt? Đồng phục học sinh vẫn còn ở đây ... Quên đi, tôi cầm giúp cậu ấy vậy."
Tiêu Thần mặc đồng phục học sinh, lấy một chai nước từ Tưởng Trạch uyển chuyển từ chối một số cô gái muốn mang nước cho cậu dọc đường.
Cậu đặc biệt hỏi, ở sân đằng sau nơi treo quốc kỳ có cái phòng vệ sinh, cậu muốn đi rửa cái mặt.
Cậu quay lại, vừa lúc đυ.ng phải Hoắc Mân ở cửa.
Tiêu Thần ngạc nhiên: "Sao cậu lại ở đây?"
Bởi vì chơi bóng ra mồ hôi, Hoắc Mân chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay, Tiêu Thần có thể ngửi thấy mùi pheromone trên cơ thể của người kia một cách rõ ràng.
Trong hương tuyết tùng lạnh có vị bạc hà sảng khoái đến không ngờ. Hương vị rõ ràng, không nồng, lại rất dễ ngửi.
Sát.
Cậu bị ngu sao? Vì cái gì lại cảm thấy được pheromone của cái Alpha rất dễ ngửi?
Nhưng Omega rất nhạy cảm với pheromone Alpha. Có lẽ là bởi vì vừa phân hoá liền dùng ngụy trang, Tiêu Thần vẫn là không kịp tiếp nhận chính mình là cái Omega .
Hoắc Mân lui sang một bên: "Rửa tay, sao cậu lại tới đây?"
Tiêu Thần hoàn hồn: "Rửa mặt. Đúng rồi, lúc tôi đến đây, thấy Phạm Tư Tề đã lấy đồng phục học sinh cho cậu rồi đấy."
Vì vận động vất vả mà gò má ửng đỏ, đồng thời cũng có chút nóng, sau khi rửa tay xong, Tiêu Thần cảm thấy sạch sẽ hơn rất nhiều, "Hơn một năm rồi cậu không chơi sao? Tôi không nghĩ là cậu chơi cũng như trước."
"Có lẽ là bởi vì cậu đã trở nên mạnh hơn."
Hoắc Mân thản nhiên nói, bình tĩnh quay người lại, giống như đang đợi ai đó, nhưng ánh mắt lại rơi vào đôi mắt đang nhắm nghiền của nam sinh, hàng mi cong vυ't ướt đẫm những giọt nước.
Tác giả có lời muốn nói: Chỉ vì làm vợ ta vui vẻ.