Dấu Vết Mặt Trời

Chương 3: Đề xuất(3)

Đó là một ngày đẹp trời.

Khi Yiseon thức dậy đã quá trưa. Trước đây cậu không có thói quen ngủ nhiều như thế, hơn nữa còn khó ngủ. Nhưng kể từ hôm đó, cậu dễ buồn ngủ và ngủ rất nhiều.

Yiseon trở nên như vậy vì mục đích trốn chạy thực tại. Nhưng dù đã ngủ suốt 12 tiếng đồng hồ, vẻ mệt mỏi vẫn thể hiện trên khuôn mặt. Như thường lệ, Yiseon ra khỏi phòng để kiểm tra tấm rèm ngoài hiên. Bức màn này dày và tối, che kín các cửa sổ để người ngoài không thể nhìn vào bên trong. Những xác sống đi lang thang trong nhà đôi khi va vào cửa sổ nên cậu phải liên tục kiểm tra. Đề phòng trường hợp một phần của rèm bị kéo hoặc hư hỏng.

Yiseon bước vào bếp: "Mọi người ngủ ngon chứ?" Hỏi một câu mà không ai trả lời lại.

Sau đó, bước chân dừng lại, chiếc bánh ngày hôm qua nằm ngổn ngang trên sàn nhà. Có thể một trong số họ đã vô tình va vào bàn và làm rơi nó.

Chiếc bánh vẫn còn nguyên chưa được ai ăn, Yiseon cũng chưa nếm thử nó. Nhưng trong mắt cậu không có chút tiếc nuối khi nhìn chiếc bánh vụn vỡ trên sàn. Chỉ có cảm xúc còn đang lẫn lộn sâu sắc. Thở dài một hơi rồi cúi xuống bắt đầu dọn dẹp đống lộn xộn và sàn nhà sính đầy kem.

"Này, các cậu không còn là trẻ con nữa. Tại sao lại lãng phí nó?"

Không ai đáp lại những lời trách móc và Yiseon cũng đã quen với việc tự nói chuyện một mình.

Sau khi lau sàn nhà bếp, Yiseon cho thức ăn thừa của đêm qua vào lò vi sóng. Đồ ăn nhanh hâm nóng có vị rất nhạt, nhưng Yiseon vẫn cho nó vào miệng. Nhưng chỉ sau một vài miếng, cậu liền ném phần còn lại vào thùng rác.

Yiseon quay lại với khuôn mặt trống rỗng và những cảm xúc lẫn lộn không thể phân biệt.

"Lại đây nào mọi người. Tớ đã mua lọ thuốc khác vào hôm qua, nhưng tớ nghĩ loại thuốc này có tác dụng chậm."

Yiseon ngồi trên ghế sofa trong phòng khác. Những sinh vật trong luẩn quẩn trong nhà chỉ phát ra tiếng gầm gừ và đến gần cậu. Yiseon nắm lấy cánh tay của một "người" và kéo cậu ta ngồi cạnh mình. Người nó lạnh và cứng nhắc như cây cổ thụ.

Sáu sinh vật này có ngoại hình của con người, nhưng họ quá khác lạ so với "con người". Ánh mắt họ mơ hồ, thân thể tái nhợt không huyết sắc. Tuy nhiên họ vẫn là bạn của Yiseon, lang thang khắp nhà và thỉnh thoảng tạo ra những âm thanh kỳ quái trống rỗng. Tình trạng này đã kéo dài từ một năm trước.

Sáu người đã chết nhưng được Yiseon hồi sinh. Mọi thứ xảy ra trong hầm ngục cấp cao thứ hai. Nó không thực sự là hầm ngục cấp S nhưng được coi là như vậy vì tác động nguy hại của nó. Đó là hầm ngục liên kết đầu tiên tại Hàn Quốc. Một hầm ngục cấp B mở ra ngay sau khi hầm ngục cấp C được dọn sạch.

Yiseon và những người bạn đã bị hút vào hầm ngục, tất cả họ đều đã chết trừ cậu ấy-người duy nhất sống sót trong hầm ngục cao cấp thứ hai. Tuy nhiên Yiseon không thể chấp nhận thực tế đã mất bình tĩnh và thử nghiệm khả năng phục hồi của mình lên con người.

Những người bạn của cậu đã hồi sinh, nhưng không còn là con người. Bộ não của họ không có nhận thức và cơ thể trở nên nhợt nhạt như xác chết. Yiseon đã thực hiện vô số cách để đưa họ trở lại trạng thái con người nhưng chưa bao giờ thành công. Cho đến cuối cùng, cậu đã lực bất tòng tâm mà chỉ mong những người bạn của mình được nhắm mắt ra đi thanh thản. Nhưng tại sao lại khó khăn như vậy? Không phải chỉ cần Yiseon gϊếŧ họ là xong rồi sao?

Tuu nhiên Yiseon-một Người phục chế hạng S, có một điều cấm kỵ. Cậu không thể gây hại cho sinh vật cùng loài. Nhìn thấy tình trạng của những người bạn trông giống thây ma, Yiseon từng băn khoăn có thể làm tổn thương họ hay không. Nhưng cậu thậm chí không thể gϊếŧ họ bằng một con dao. Thật bi kịch.

Vì vậy, điều duy nhất Yiseon có thể làm là sử dụng thuốc. Cho đến bây giờ, mọi loại thuốc phục hồi trạng thái trên thị trường đều đã được sử dụng nhưng không có hiệu quả. Trong khi Yiseon đã biết thuốc thường được sử dụng để chữa trị trạng thái bất thường cho những Thợ săn bị quái vật trong ngục tối tấn công hoặc nguyền rủa.

"Tớ đã nhận được lọ thuốc hồi phục này từ Paradise Guild. Cậu không biết nó đắt như thế nào đâu."

Paradise Guild là bang hội lớn thứ 3 tại Hàn Quốc. Các bang hội lớn hoạt động như các công ty. Họ thuê nhiều Người chữa bệnh để pha chế thuốc và bán chúng. Hỗn hợp thuốc thường bao gồm các tinh thể ma thuật tiên tiến được thu hoạch từ các ngục tối cao cấp.

Những lọ thuốc này rất đắt tiền nên Yiseon cần dành dụm từng chút để mua được. Nếu cậu vẫn làm việc như một Người phục bình thường, thì đó sẽ là một khoản tiền dễ dàng nhưng hiện tại không thể ló mặt ra trước công chúng. Bởi vì họ sẽ tìm ra được những người bạn xác mà cậu đang che giấu.

Yiseon nắm lấy cánh tay của bạn mình và tiêm cho anh ấy.

"Cậu cảm thấy như thế nào?"

"...Uh... urgh..."

"Cậu đã nói uh-huh, nhưng sao nó không hiệu quả?" Yiseon mệt mỏi hỏi, ném lọ thuốc lên sofa. Nó vô dụng. Yiseon biết điều đó. Tất cả các loại thuốc được bán trên thị trường sẽ không hiệu quả để gϊếŧ bạn bè của cậu. Chẳng lẽ mình đã đi sai hướng? Nhưng Yiseon không thể từ bỏ dù chỉ một chút niềm tin nhỏ nhoi.

“…Hội HN cũng nổi tiếng với độc dược của họ…” Yiseon lầm bầm, day day vào trán và ngả người ra sau ghế sofa.

Tất cả các bang hội lớn đều có khả năng điều chế các loại thuốc chất lượng.Trong số đó, thuốc do Hội HN dưới sự chỉ đạo của Phó chủ tịch Sa Yoonkang chế tạo, có một loại rất nổi tiếng. Thật không may, những lọ thuốc đó không được bán công khai trên thị trường. Chúng hiếm đến mức chỉ xuất hiện một hoặc hai lần mỗi tháng tại nhà đấu giá duy nhất.

Trên mạng, danh tiếng của Sa Yoonkang thực sự không tốt lắm. Thậm chí còn có tin đồn rằng loại thuốc quý hiếm đặc biệt là chiến lược nâng cao vị thế của gã trong mắt công chúng. Để thay thế danh tiếng của Sa Hyeon. Từ lâu, hai người họ đã được biết là tranh giành vị trí chủ tịch Hội HN. Và mọi người thường quan tâm đến dramma giữa những người anh em cùng cha khác mẹ.

"Có lẽ..." Yiseon chợt nhớ đến tấm danh thϊếp của Hyeon mà cậu nhận được tối qua. Cậu điên cuồng tìm kiếm nó nhưng không thấu đâu. Dù sao thì đó cũng chỉ là tin đồn. Các bình dược có thể không mang lại két quả. Tốt hơn là tiếp tục làm việc với tư cách là Người phục chế trong thời gian ngắn hơn là tham gia Hội HN và nhận những bình thuốc chưa được chứng minh.

Vì vậy, Yiseon lấy điện thoại ra và gọi cho ông Won Taesik.

"Chú Won Taesik? Là tôi... Tôi sẽ nhận việc cải tạo văn phòng quận thành phố mà chú đã đề cập."