Dấu Vết Mặt Trời

Chương 1: Đề xuất(1)

Mặt trời dần lặn xuống, những tia nắng yếu ớt từ từ vụt tắt.Yiseon nhìn chằm chằm vào bóng tối trải dài phía dưới. Bóng đêm cứ kéo dài và choán lấy ánh mặt trời còn sót lại, cậu cứ thẫn thờ quan sát chiếc bóng mờ mờ cho đến khi điện thoại trong túi rung lên. Trả lời cuộc gọi với một tiếng thở dài ngắn, lẽ ra cậu phải gọi cho người này ngay sau khi hoàn thành công việc. Nhưng lại quên mất vì cả ngày nay bị phân tâm.

"Đường số 16 đã được sửa xong."

"Làm tốt lắm Yiseon-ah! Cậu luôn hoàn thành tốt mọi thứ. Sao cậu không thử mắc lỗi? Lần sau để lại một vết nứt chẳng hạn."

"Rồi chú sẽ không giao việc cho tôi nữa nhỉ..."

"Thôi nào, đùa chút thôi"

Khi Yiseon bình tĩnh đáp lại lời bông đùa đó, một tiếng cười vang lên từ phía bên điện thoại bên kia. Nó thậm chí không phải cuộc trò chuyện hài hước, nhưng cậu ấy đánh giá cao nó. Tay kia cầm một hộp bánh, Yiseon nhẹ nhàng nâng lên và chăm chú nhìn vào nó, có cảm giác khá nặng.

"Tôi cúp máy đây, gọi lại sau."

"Cuộc gọi mới chỉ được một phút? Thật sự kì lạ, Yiseon-ah! Tôi là người giao việc cho cậu, tôi là ông chủ đấy! Vậy mà cậu luôn cúp máy trước. Những người phục chê khác không bao giờ làm thế, họ luôn hỏi về công việc..."

Yiseon lặng lẽ thở ra: "Ông đang cố nói việc gì vậy?"

"Quả thật cậu ghét nói mấy chuyện tầm phào."

"Nếu không có gì quan trọng thì tôi cúp máy đây."

"Khoan, đợi đã! Chờ đã! Tôi nói ngay đây..."

Người ủy thác hốt hoảng, Yiseon định tắt máy nhưng giọng bên kia quá lớn nên cậu dừng lại.

"Lần này có vụ làm ăn lớn. Cậu biết hầm ngục hạng A xuất hiện ở Songpa-gu vài ngày trước chứ? Nó xảy ra trước toàn nhà phụ của văn phòng quận. Chà, thiệt hại hạng C nhưng họ cung cấp khoản thanh toán hạng B. Và nếu cậu chấp nhận..."

Yiseon đáp lại dứt khoát: "Tôi không hứng thú."

"Chờ đã, hãy nghe về số tiền nhận được! Tôi thực sự lo lắng cho cậu!"

Bàn tay của Yiseon bỗng khựng lại khi nghe ai đó lo lắng cho mình.

"Tôi biết cậu vẫn đang ở Yongin. Cậu không muốn lộ mặt với mọi người nhưng hãy kiếm tiền và chuyển đi, được chứ? Nếu cậu không thích Seoul thì vẫn còn nhiều nơi ở Gyeonggi-do."

" ..."

"Cậu từ chối lời mời tới sống tại nhà của tôi. Tuyệt vời khi cậu mơ ước xây một ngôi nhà, tuy nhiên cậu phải kiếm tiền. Tại sao cậu không sử dụng khả năng của mình để đạt được điều đó? Nếu tôi là cậu, tôi sẽ xây ba, không, là năm tòa nhà ở Gangnam!"

Yiseon hít một hơi ngắn rồi nuốt xuống. Thật bực bội, nén lại tiếng thở dài, sau đó thì thầm: "... Tôi thích những nơi yên tĩnh."

"Không, cho dù yên tĩnh tới đâu cũng không nên chọn Yongin?"

"Tôi cảm kích sự quan tâm của chú nhưng tôi sẽ cúp máy ngay bây giờ."

Người đàn ông vội vã níu kéo cuộc trò chuyện: "Vậy còn hội HN thì sao?"

"Họ lại đến?" Sự bất ngờ nằm ngoài ý muốn của cậu đột nhiên xuất hiện.

Yiseon luôn cẩn thận tránh xa các phương tiện truyền thông và hoạt động thức tỉnh chính thức. Đáng nhẽ hội HN không nên biết đến tung tích của cậu.

" Hôm nay tôi nhận được cuộc gọi từ Sa Hyeon. Anh ta có biết địa chỉ nơi cậu sống không?"

"Sao anh ta lại tìm tôi?"

"Tôi cũng không biết nữa... Ban đầu tôi nghĩa là cuộc gọi chơi khăm, nhưng rõ rành là giọng của Sa Hyeon-chủ hội HN. Việc Sa Hyeon gọi điện trực tiếp y như là giấc mơ vậy."

"Vậy... Chú đã bán thông tin của tôi?"

"Đừng nghĩ xấu về tôi chứ! Tôi đã nói là mình không biết nhưng gã đó cứ lặp lại câu hỏi liệu tôi có biết Jeon Yiseon không. Cậu có biết tôi đã nổi hết da gà không? Cách anh ta nói chuyện... cứ như thể đã biết cậu ở đâu."

"..."

"Sau đó, Sa Hyeon cũng hỏi tôi muốn làm việc cùng anh ấy không. Tất nhiên tôi cũng trả lời rằng không biết. Nhưng cậu biết anh ta nói gì trước khi cúp máy không? Anh ta nói "Hãy gọi cho anh ấy" khi đó tôi đã chết lặng."

Yiseon đã quyết định sống ẩn sau "ngày hôm đó". Cậu không bao giờ đến những nơi đông người và luôn tránh những cuộc trùng tu có thể gây chú ý. Tất cả những gì cậu làm là công việc nhỏ nhận được từ người đàn ông đang nghe điện thoại.

"Tôi biết cậu đang trốn tránh, nhưng đó là hội HN. Hơn nữa, có lẽ Sa Hyeon đang chiêu mộ cậu vào Chord."

"Tại sao anh ta lại cần tôi? Để dọn dẹp cuộc đột kích của họ?"

"Dù sao thì HN là bang hội hạng nhất, hãy thử nghĩ về nó xem."

Tưởng nhầm sự im lặng của Yiseon là dấu hiệu đang quan quan tâm, người đàn ông trở nên vui vẻ hơn.

"Hiệp hội HN cũng tặng một ngôi nhà cho những người thức tỉnh của họ. Nơi nổi tiếng với chương trình phúc lợi và đối xử với thành viên rất tốt."

Tuy nhiên cậu lại tỏ ra lạnh nhạt: "Tôi không có hứng."

"Cái gì! Tại sao? Yiseon-ah, cậu nói nhầm à?

"Tôi không có ý định tham gia bất kì bang hội nào, và vẫn không thích dù hội trưởng đích thân đến gặp tôi. Do đó, nếu người đó còn gọi cho chú, chỉ cần nói rằng chú không biết tôi là được. Tôi sẽ cúp máy."

"Chờ một chút"- Tiếng kêu của người đàn ông bị cắt ngang.

Một dòng tin nhắn vội vàng với đầy lỗi chính tả xuất hiện trên màn hình điện thoại của cậu "Seon-ah hãy suy nghĩ kỹ về điều này!!!"

Thông tin liên lạc của Sa Hyeon được đính kèm bên dưới. Yiseon trầm ngâm nhìn vào con số một lúc trước khi tắt màn hình. Không ai có Yiseon thể lay động quyết định của cậu.

Sa Hyeon là gương mặt đại diện của HN Guild- một trong những thợ săn hạng S giỏi nhất, trưởng nhóm ưu tú của Chord324. Một đội mặc dù thuộc hiệp hội HN nhưng mang lại cảm giác như một tổ chức riêng biệt. Nhờ đội ngũ ưu tú đó mà HN Guld có thể vươn lên dẫn đầu Hàn Quốc. Hầu hết các thợ săn đều khao khát trở thành một phần của Chord và công chúng luôn ngưỡng mộ nó.

Và bây giờ, Sa Hyeon đang tìm kiếm Yiseon. Đó là ngoài niềm tin. Và tất nhiên lí do để anh ta tìm đến Jeong Yiseon vì cậu là người phục chế hạng S

Nhiều thập kỷ về trước, những hầm ngục bắt đầu xuất hiện trên trái đất. Đồng thời, dẫn tới sự thức tỉnh của con người. Mỗi khi một hầm ngục xuất hiện, mọi thứ xung quanh sẽ bị phá hủy. Ngay cả khi nó đã được quét sạch, mọi thiệt hại vẫn còn đó. Cấp độ hầm ngục càng cao thì mức độ tổn hại càng lớn.

Sự tàn phá được xử lí bởi người phục chế sở hữu khả năng sửa chữa mọi thứ về trạng thái ban đầu. Rất khó để hồi phục hoàn toàn, do đó mà công ty xây dựng sẽ tiếp quản sau đó.

Nhưng đó là điều trước khi Yiseon xuất hiện. Cậu ấy là người phục chế hạng S duy nhất có thể khôi phục trạng thái hoàn hảo mà không cần sự trợ giúp của công ty xây dựng.

Tuy nhiên, Yiseon không hề quan tâm đến Sa Hyeon mà chỉ muốn trở về nhà. Liếc nhìn chiếc bánh ngọt ngào đang xách trên tay, cậu bước nhanh hơn. Khi đến thành phố của mình, cậu mới đi chậm lại. Yongin từng là thành phố đông đúc, nhộn nhịp nhưng bây giờ trở nên hoang vắng với rất ít người sinh sống.

Cậu dừng lại một lúc, Yiseon phát hiện ra điều gì đó khác thường ở con đường phía trước. Đó là một chiếc Sedan màu đen nổi tiếng mà ngay cả cậu- người không thích thú với xe hơi cũng có thể nhận ra.

Ai đó đang dựa vào chiếc xe.

"Xin chào Jeong Yiseon. Quả thực khó khăn để tìm thấy cậu!"