"Thanh Anh! Thanh Anh!...Đợi tớ."Một cô nhóc nhỏ nhắn đang chạy dưới sân trường, phía trước là bóng hình cao lớn. Người ấy đang sải những bước chân dài, không màng để tâm đến lời gọi tha thiết của con người chạy như ai đuổi cùng gϊếŧ tận đằng sau. Sau cùng, có vẻ không đuổi theo được nữa, cô nhóc ấy mới nằm lăn ra, ánh mắt tràn đầy thất vọng. Cô lẩm bẩm:
"Người gì đâu mà đi nhanh khϊếp, bộ tưởng chân dài là ngon sao?"
Hình như nghe được câu vô tri từ cô nhóc, người ấy mới dừng chân lại, quay mặt xuống mà nheo mắt. Hắn tên là Dương Trần Thanh Anh, vẻ ngoài của hắn thật khôi ngô, tuấn tú, dù chỉ là cậu nhóc 17 tuổi nhưng dáng người cao ráo, kết hợp với khuôn mặt lạnh tanh luôn khiến người ta liên tưởng đến một tổng tài chỉ có trong truyện. Thanh Anh ái ngại nhìn người con gái đang nằm, hắn thở dài, chầm chậm tiến đến nói:
"Dương Mai, cậu bớt làm trò đi được không? Tôi cảm thấy phiền lắm nên là cậu đừng bám theo tôi nữa. Tôi không thích cậu."
Thanh Anh mặt khinh khỉnh bước đi, để lại cô với khuôn mặt ỉu xìu. Dương Mai - được mệnh danh là bốn mắt, thứ đi kèm với cô luôn là cặp kính và chiếc túi xách thỏ nhỏ đeo bên người. Cô có ngoại hình ưa nhìn, tính cách năng động, EQ thấp nên có nhiều câu vô tri, thoạt nhìn còn có chút ngu ngốc.
Dương Mai và Thanh Anh luôn là topic hot của trường. Hễ nhắc đến Thanh Anh, mọi người sẽ nghĩ ngay đến cô nàng bé nhỏ luôn cố gắng theo đuổi, ngày ngày cầu xin ánh nhìn dịu dàng của hắn. Dương Mai không sợ ánh nhìn phán xét của các cô nàng yêu thích hắn, càng không để tâm đến những lời nói xấu luôn văng vẳng bên tai, thứ cô quan tâm là Thanh Anh.
Thanh Anh...Thanh Anh..
Dương Mai lẩm nhẩm tên hắn trong đầu, đến nỗi ngay trong giờ học cũng chỉ nghĩ về hắn.
"Dương Mai!"
Tiếng gọi gay gắt vang lên, cô lập tức bừng tỉnh. Viên phấn từ đâu bay đến, nhắm hẳn đầu cô mà tới.
"Oái!"
Dương Mai đỡ trán, ánh mắt tủi thân nhìn người thầy trước mặt. Thầy Hoàng - giáo viên Ngữ Văn, thầy nổi tiếng là giáo viên khó tính, nghiêm khắc với học sinh. Thầy nghiêm mặt, chỉ tay vào cô mà gằn giọng:
"Trong giờ học mà tâm hồn bay đi đâu, cô có biết đây là thời gian ôn thi nước rút để chuẩn bị thi THPTQG không?"
"Dạ, em xin lỗi thầy. Chỉ tại.."
Thầy ngắt lời, tay ra hiệu im lặng. Tay ông đẩy gọng kính, từ từ bước lên bục giảng, giọng ông vang lên cũng gay gắt hơn:
"9 giờ sáng mai kêu bố mẹ lên văn phòng tìm tôi, tôi sẽ nói về vấn đề học tập dạo này của cô."
Dương Mai cúi đầu, giọng lí nhí:
"Vâng."
Trước tiếng cười của mấy đứa bạn trong lớp, Dương Mai càng cảm thấy xấu hổ. Mang tiếng học sinh khá giỏi của lớp, vậy mà lại để bị thầy gọi phụ huynh, quả thực là vết nhơ cuộc đời.
Giờ ra chơi đến.
"Thanh Anh, cậu đang làm gì thế?"
Dương Mai chọt vào đôi má nọ, cười khúc khích. Thanh Anh đương đọc sách, khó chịu ngẩng đầu lên, bắt gặp cặp kính đang nhìn mình chăm chú. Hắn cất lời:
"Bốn mắt, nghe nói cô bị mời phụ huynh. Không về mà kiểm điểm, còn chạy đi tìm tôi."
Cô chột dạ mà gãi đầu, rồi lại nói:
"Sao cậu biết? Quả thực cậu quan tâm đến tôi đúng không?"
"Cô không phải gu của tôi, nhóc bốn mắt như cô nên quay về học. Đừng mơ tưởng hão huyền!"
Thanh Anh gấp sách bỏ đi, để lại cô đứng trơ trọi dưới gốc bàng.
Nhóc bốn mắt...Đúng là tên đáng ghét!