Trao Hơi Ấm Cho Em: Nhẹ Nhàng Chiếm Lấy

Chương 8

Tuy Nhược Hy và ông ta đã chính thức trở thành vợ chồng nhưng bọn họ lại ngủ riêng. Vì vậy tối hôm nay ông ta không định ngủ lại phòng cô mà trở về phòng mình.

Dường như điều đó càng khiến cô hiểu ra, ông ta... chính là không được. Xem ra cô chỉ cần ngoan ngoãn làm đúng bổn phận bà Lôi của mình, không cần phải vụ vụ chuyện giường chiếu.

Nghĩ đến đây thôi trong lòng cô đã cảm thấy hân hoan, vui mừng, cảm giác không tệ tí nào.

Cạch một tiếng, cửa phòng cô mở ra, một người đàn ông đứng ở đó, ung dung dựa vào cửa.

Sự ung dung và điềm nhiên đó của anh khiến cô giật mình, rõ ràng cô đã khoá cửa lại rồi mà.

Anh đung đưa chiếc chìa khóa trên tay và nhếch mép: "Cô quên trong căn nhà này, tôi là cậu chủ sao? Khoá cửa, không có tác dụng với tôi."

Nói xong, anh bước vào trong, khoá cửa lại và nhét chiếc chìa khoá vào túi, từng bước từng bước một bước đến chỗ cô.

Nhược Hy sợ hãi, cô vội vã rời khỏi chiếc giường của mình và lùi về phía sau: "Anh... anh muốn làm gì? Ba anh đang ở phòng bên cạnh, anh không thể làm càng được đâu."

"Ý cô là nếu ba tôi không có nhà, thì có thể à?" Anh tiến tiếp tục tiến đến gần hơn.

"Tôi không phải có ý đó. Ý tôi là, anh không thể tiếp tục như vậy nữa, lỡ như ba anh phát hiện, anh cũng biết rõ hậu quả rồi chứ? Tôi sẽ nói là anh ép buộc tôi, cưỡиɠ ɧϊếp tôi. Ông ta nhất định sẽ không tha cho anh." Nhược Hy tiếp tục lùi về sau nhưng cô phát hiện, đã là đường cùng, cô đã bị anh dồn vào chân cửa phòng tắm.

"Cô đang muốn hù doạ tôi? Cô nghĩ tôi sợ? Được, bây giờ cô đi nói với ông ta đi, nói rằng..." Lôi Kình Vũ đi đến, cúi đầu xuống thì thầm vào tai cô: "Tôi đã cho thứ đó vào trong cơ thể cô, thúc mạnh vào bên trong cô."

Cơ thể Nhược Hy bất giác run rẩy, đôi chân dường như không chịu nổi sức nặng của cơ thể, cứ vậy và trượt xuống.

Nhưng anh đã đỡ lấy cô, ôm chặt lấy vòng eo nhỏ bé của cô.

"Anh... anh là đang muốn trút giận lên người tôi sao?"

Anh ta cười như không cười, nhìn cô bằng đôi mắt tràn ngập ẩn ý: "Đúng, hôm nay tâm trạng tôi vô cùng không tốt. Vết hôn trên cổ cô, thật sự khiến tôi rất chướng mắt."

Vết hôn?

"Ông ta không thoả mãn được cô, thì cứ để tôi thay ông ấy. Tôi sẽ giúp cô thoải mái, thế nào? Có thích không?" Anh cúi đầu vùi vào cổ cô, tạo một vét hôn đè lên vết hôn ban nãy rồi thì thầm: "Mà tôi nên gọi cô là dì Cao mới đúng nhỉ? Dì Cao?"

Tiếng dì mà anh ta gọi đầy mùi châm chọc và khinh thường, chỉ cần nghe thấy hai tiếng này, Nhược Hy sẽ bất giác rùng mình, không kiềm chế được mà khoé mắt đỏ lên.

"Biểu cảm rụt rè như thỏ con này có dì... là đang muốn quyến rũ tôi?"

"Tôi không..."

Cô còn chưa nói dứt lời thì anh đã gặm lấy đôi môi cô, dồn dập và tới tấp khiến cô không thở nổi. Nước bọt cũng từ đó mà rơi xuống khoé miệng.

Nhược Hy thở hắt, đôi mắt mơ hồ nhìn anh khiến anh cảm thấy vô cùng ghét bỏ: "Người phụ nữ như dì Cao, chỉ xứng làm ấm giường."

Anh vội vàng xé toạc chiếc váy ngủ lấp ló của cô, vùi đầu vào ngực cô, tay hư hỏng không ngừng lần mò xuống phía dưới.

"Ư... không..."

"Không? Đã ướt đến vậy rồi này."

Lôi Kình Vũ cho ngoan tay vào nơi tư mật, không ngừng khuấy động bên trong cô. Cảm giác khác hơn lần trước rất nhiều, lần này cô rất tỉnh táo, nó khiến cô vô cùng xấu hổ bởi những lời nói biếи ŧɦái này.

Cô không muốn lại một lần nữa bị anh làm nhục, vì vậy cô đã dùng hết sức cắn mạnh vào vai anh, đến khi trong miệng có vị máu tanh cô mới dừng lại.

"Mẹ nó! Cô dám cắn tôi?"

Lôi Kình Vũ không những không buông tha cho cô mà còn tức giận mở cửa nhà tắm, đẩy cô vào trong. Anh nhìn cô bằng ánh mắt hậm hực, tay thoăn thoắt cởϊ qυầи áo ra, không một động tác thừa.

Nhược Hy ngượng ngùng, cô xoay mặt đi chỗ khác, không nhìn anh, nhưng anh lại nắm lấy tay cô, đặt vào cây gậy to lớn phía dưới, nó rất thật rất to và cứng.

Nhược Hy muốn rút tay lại, vậy mà anh lại siết chặt lấy tay cô hơn, không rút lại được.

"Quỳ xuống, dùng miệng ngậm nó cho tôi." Anh lạnh giọng nói, không hề có ý qua loa có lệ.

"Anh đừng có quá đáng."

"Không nguyện ý?"

Anh nhếch mép kéo anh về phía mình, cho ngón tay vào bên trong hang nhỏ, không ngừng mô tả lại hành động kia làm cho cô vô cùng khó chịu.

"Tôi... tôi làm mà, mau bỏ tay ra đi."

Cô ngoan ngoãn quỳ xuống sàn nhà lạnh ngắt, ngước đầu lên nhìn anh, góc nhìn này... thật sự rất tuyệt.

"Có phải chỉ cần tôi dùng miệng, anh sẽ tha cho tôi không?"

Ánh mắt khi cô cầu xin anh, vô cùng nhỏ bé và đáng thương khiến cơ thể anh trở nên rạo rực, nóng lòng muốn ức hϊếp cô hơn.

"Cô nghĩ sao?"

Lôi Kình Vũ không thể chờ thêm nữa, anh ấn đầu cô, ép cô ngậm hết toàn bộ thứ to dài kia.

"Ư... ư... "

Nó vào sâu trong cổ họng làm cô cảm thấy buồn nôn và không thở được, cô vùng vẫy muốn thoát ra, vô tình lại khiến anh bị đau.

"Chậc! Kĩ thuật tệ hại này... cô là lần làm sao?"

Nhược Hy ngồi bệch dưới sàn, không ngừng thở hổn hển, trên gương mặt vẫn còn hiện rõ sự sợ hãi và hoang mang.

"Thật chướng mắt mà."

Lôi Kình Vũ bước đến, vội vàng bế cô lên, để chân cô vắt ngang hông mình sau đó dồn cô vào tường.

Lưng bị chạm vào nền gạch lạnh lẽo khiến cô khẽ rùng mình.

"Anh... anh muốn làm gì?"

Anh không trả lời, chỉ mỉm cười nhìn cô bà cứ thứ to dài đó ở bên ngoài.

"Hôm nay tôi không có chuẩn bị bao. Cảm giác khi chơi trần, có lẽ rất tuyệt."

Nhược Hy tròn mắt nhìn anh, sự sợ hãi hiện rõ. Cô không ngừng vùng vẫy, muốn thoát ra.

"Không được... tôi không muốn, mau thả tôi xuống."

"Cô không có quyền nói không."

Vừa dứt câu, anh đã thẳng lưng thúc vào sâu bên trong, cảm giác đau đớn truyền đến, cô không thể suy nghĩ được gì, lại công thêm tư thế này, chỉ cần bất cẩn là cô sẽ bị ngã nên đầu óc cô lại càng trở nên rỗng tuếch, vội bám víu vào niềm yin duy nhất là anh.

Cô ôm chặt lấy cổ anh, mỗi lần anh thúc mạnh vào cô lại ôm anh chặt hơn.

"Ư... chậm lại... dừng lại đi! Sẽ ngã mất."

"Sợ ngã thì ôm chặt lấy tôi."

"Á, sâu quá, đau... đau quá. Anh mau dừng lại đi."

"Có sướиɠ không?"

"Không... tôi không..."

Anh thúc mạnh và sâu hơn nữa, khiến nó chạm vào tận cùng của cô.

"Tôi hỏi lại lần nữa,có sướиɠ không?"

Nhược Hy cắn chặt môi, cô gật đầu lia lịa, không dám làm trái ý anh.

Anh hài lòng mỉm cười nhìn người phụ nữ đang chật vật trước mặt mình, cảm giác sung tột cùng.

"Há miệng ra."

Nhược Hy không suy nghĩ được gì thêm, cứ vậy bất giác làm theo lời anh như bị thôi miên.

Cô vừa mở miệng ra, anh đã vộ chiếm lấy đôi môi cô, trao lưỡi một cách gấp gáp làm Nhược Hy không kịp thở.

"Kĩ thuật của cô kém như vậy, tôi sẽ từ từ dạy cô, không cần vội."