Mỹ Nam Ngư Tiên Sinh, Anh Đừng Lại Đây!

Chương 31: Án mạng một trái nho.

Lúc đó cậu cũng không nghĩ sẽ bắt gặp ánh mắt của hắn. Mọi chuyện chỉ là trùng hợp.

Nhưng thật sự là trùng hợp sao... Nạp Lan Dương nhớ đến những giấc mơ mấy hôm nay của mình, trong lòng ẩn ẩn cảm giác bất an khó hiểu lại hoang đường.

"A!"

Bỗng nhiên bên tai vang lên một đơn âm kỳ lạ, Nạp Lan Dương vừa nghe đã theo bản năng há miệng. Ngay lập tức có một trái nho được đút vào miệng cậu. Lúc ngón tay cầm nho rời đi còn cố ý ở trên môi dưới của cậu bấm một cái khiến cậu mém chút là nuốt luôn trái nho mà không cần nhai. Nhưng nó vẫn khiến Nạp Lan Dương hoảng hồn lại vội vàng bặm chặt miệng, đôi mắt mở lớn nhìn người đàn ông trước mặt. Người này sau khi rút tay về còn làm trò sắc tình đưa ngón tay kia lên miệng chậm rãi liếʍ láp, ánh mắt câu dẫn không rời cậu một giây. Trái tim Nạp Lan Dương ầm ầm nổ tung.

Sắc đỏ không hề báo trước đùng một cái từ cổ leo lên mặt Nạp Lan Dương, nhiệt độ nóng đến cậu muốn bốc cháy. Trái nho ở trong miệng lại giống như trở nên cháy bỏng cả lưỡi, trong lúc nhất thời cậu cũng không biết nên ăn hay nhổ nó ra. Trong lúc bối rối cậu lại theo bản năng dùng lưỡi cuốn lấy nó đảo đảo vài cái. Cảm nhận nước nho chảy ra theo cử động của đầu lưỡi, không hiểu sao Nạp Lan Dương lại có chút say. Đương nhiên cái ý nghĩ gì trước đó đều bị cử chỉ bất chợt này của người đàn ông dọa cho bay mất.

Ở trong cơn "say", Nạp Lan Dương có cảm giác như trời đất xoay chuyển, sau đó cái gáy cậu bị người ta giữ lấy, đôi môi cũng bị chiếm đoạt.

Thứ chiếm đoạt nó là một đôi môi mỏng còn có hơi lạnh, thế nhưng thứ đang vói vào miệng cậu lại nóng đến phỏng. Nó đó ở trong miệng cậu đảo một vòng, trái nho cậu còn chưa kịp ăn cũng theo đó lăn đến lăn đi từ miệng cậu đến miệng người đàn ông rồi lại đảo trở về. Nạp Lan Dương gần như là quên cả thở, trong lúc bất giác cậu đã đem hai mắt nhắm chặt lại, đôi tay vô thức bắt lấy thứ gì đó có thể giúp bản thân chống đỡ được nụ hôn suồng xả mang theo chút sắc tình này.

Đợi đôi môi được buông ra Nạp Lan Dương vẫn còn chưa thoát khỏi trạng trái mơ màng, trái nho bên trong miệng lại đã nóng đến mức một chút đều không kém nhiệt độ trên môi cậu.

So với lần đầu tiên được hôn, lần này Nạp Lan Dương không có đến mức cảm thấy quen đến không có cảm giác gì, thế nhưng cậu đã không có phản ứng thái quá như lúc đầu nữa. Ngược lại thì cậu còn vô thức phát ra tâm tư đi cảm nhận nó hơn. Cảm xúc cậu nhận được càng không có vì vậy mà bớt đi chút nào, lại càng khiến tim cậu đập như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực. Chỉ kết thúc một nụ hôn có phần ướŧ áŧ mà đôi mắt cậu đã mê ly, nước bọt bởi vì một trận khuấy đảo vừa rồi mà có chút không giữ được chảy xuôi theo khóe môi rồi bị đầu lưỡi của người đàn ông cuốn đi. Toàn thân đều là một bộ bị bắt nạt đến phát khóc, càng thêm chọc người muốn trêu đùa nhiều hơn.

"Anh..."

Tầm mắt Nạp Lan Dương có chút mơ hồ nhìn người đàn ông đang liếʍ môi, có vẻ giống như đang thưởng thức dư vị mới rồi, bởi vì trong miệng còn đang ngậm trái nho nên giọng cậu có chút không rõ ràng. Chỉ là chưa đợi cho cậu nói hết cửa phòng đã vang lên tiếng bật mở, theo cùng là âm thanh của mẹ Dương chui vào tai hai người trong phòng.

"Dương Dương, mẹ vào nhé."

Ực.

"!"

Nạp Lan Dương đôi mắt còn đang lóng lánh nước vô thức trợn to. Cậu cứ thế mà đem trái nho bởi vì giật mình cho nuốt trộng. Không biết có phải vì vậy mà bị mắc nghẹn hay không nhưng cậu ngay lập tức khom lưng không ngừng vỗ bộp bộp vào lòng ngực mình một cách điên cuồng, khuôn mặt cũng đỏ bừng lên bất thường. Nửa là bị nghẹn, nửa là đỏ mặt bởi vì trận kí©ɧ ŧìиɧ vừa rồi. Chỉ là không biết người ngoài có nhìn ra không.

"Ấy! Làm sao vậy Dương Dương!?"

Còn chưa biết có bị phát hiện ra không, nhưng biểu hiện của cậu đã dọa mẹ Dương sợ hãi. Bà vội vàng ném ý nghĩ thăm dò người đàn ông đẹp trai trong phòng đi, như một cơn gió vọt đến chỗ Nạp Lan Dương.

Có lẽ là bà không nhận ra thật, nhưng Nạp Lan Dương lại không biết nên khóc hay nên cười nữa.

"Khụ khụ..."

Rốt cuộc Nạp Lan Dương vẫn là phát ra mấy tiếng nghẹn ngào đáng thương, nước mắt sinh lý vì hành vi nuốt trộng này mà rơi ào ào, đến khóe mắt cũng đỏ lên tội nghiệp không chịu được.

Mặc dù biết là đã qua mặt được mẹ Dương rồi nhưng trong lòng Nạp Lan Dương vẫn thấy chột dạ không chịu được. Bởi vì tự cậu rõ ràng những biểu hiện kia không chỉ là vì vậy mà có... Nguyên nhân lại vẫn là do một trái nho...

Vậy mà tòng phạm nào đó đang ngồi ở bên cạnh cậu còn không biết xấu hổ thừa dịp không ai thấy nhếch môi cười một cái thật xinh đẹp nữa.