Bình Hoa Pháo Hôi Trọng Sinh Trở Về

Chương 15-1: Ꮆiết gà dọa khỉ.

Edit + beta: Lười mèo

Chỉ vì Ứng Thiên Minh thuê côn đồ đánh người, vu khống hãm hại tôi mà chủ tịch Ứng phải bồi thường đến năm trăm vạn. Số tiền này đúng là quá lớn rồi, tôi thấy cũng không đến mức cần phải bồi thường nhiều tiền đến vậy đâu." Vẻ mặt Ôn Trác Ngọc thể hiện cậu đang dao động, nhưng ngoài miệng cậu vẫn mở lời từ chối.

Trong mắt bà Ứng hiện lên ánh nhìn khinh thường, ông Ứng cười nói: "Nên làm như vậy mà, nếu ít hơn thực sự sẽ không phản ánh được tấm lòng chân thành của nhà họ Ứng chúng tôi. Hơn nữa số tiền này không chỉ là tiền bồi thường cho bạn học Ôn, tôi hy vọng rằng sau khi nhận số tiền này, bạn học Ôn sẽ ký tên vào một lá thư hòa giải. Hứa rằng từ nay về sau sẽ không bao giờ nhắc đến những chuyện đã sẩy ra bất kỳ một lần nào nữa.

"Ồ!" Ôn Trác Ngọc nhướng mày lập tức đáp lại: "Không phải ý của chủ tịch Ứng chính là, cho dù giới truyền thông hay cư dân mạng cố tình hiểu lầm tôi thì tôi cũng không được giải thích hay sao?" Ông Ứng nghe vậy cười không nói gì.

"Nhưng nếu tôi chỉ nhận số tiền này, sẽ không có ai tố cáo tôi tống tiền đúng không luật sư Chung?" Ôn Trác Ngọc quay đầu lại nhìn luật sư Chung với ánh mắt muốn xác thực rõ ràng.

Luật sư Chung nói với vẻ mặt vô cảm: "Nếu bạn học Ôn lo lắng về tranh chấp pháp lý, bạn học Ôn có thể yêu cầu chủ tịch Ứng cùng cậu ký một bản thỏa thuận chung."

Còn về phần những tranh cãi, thậm chí là nghi ngời từ phía cư dân mạng dành cho Ôn Trác Ngọc thì đó không phải là công việc trong phạm vi khả năng của luật sư Chung.

Ôn Trác Ngọc mỉm cười, cậu nhìn về phía ông Ứng và hỏi: "Chủ tịch Ứng! Ông nghĩ sao?"

Ông Ứng nhìn về phía Ôn Trác Ngọc bằng ánh mắt sâu sắc, rồi đột nhiên mỉm cười nói: "Chuyện này đương nhiên không thành vấn đề."

"Vừa đúng lúc có luật sư Chung ở đây, chúng ta có thể ủy thác cho luật sư Chung đích thân soạn thảo thỏa thuận chung giữa hai bên cùng với điều kiện khi nhận khoản tiền bồi thường này. Bạn học Ôn thấy thế nào?" Ông Ứng vừa nói vừa lấy ra một tờ chi phiếu cùng chiếc bút máy, ghi lên tờ chi phiếu số tiền năm trăm vạn ngay trước mặt Ôn Trác Ngọc.

Ôn Trác Ngọc cười khẽ: "Chủ tịch Ứng quả thực là người kiên quyết."

Nói xong Ôn Trác Ngọc chỉ đơn giản ký vào bản thỏa thuận giàn xếp giữa hai bên do luật sư Chung soạn thảo.

Sau khi giao bản thỏa thuận đã được ký cho ông Ứng, Ôn Trác Ngọc nói lại lần cuối: "Thực ra tôi không muốn nhận tấm chi phiếu này. Chỉ cần Ứng Thiên Minh sẵn sàng xin lỗi tôi trước mặt thầy cô cùng các bạn sinh viên đại học A thì tôi đảm bảo rằng mọi mâu thẫn giữa tôi cùng nhà họ Ứng sẽ được xóa sạch."

Sống lại một lần nữa, Ôn Trác Ngọc không muốn tập trung toàn bộ sức lực của cuộc đời mình vào những mưu mô thủ đoạn do kẻ khác bày ra. Mỗi ngày đều phải tính kế người khác rồi phòng bị người khác tính kế lại mình. Một cuộc sống như vậy thực sự rất mệt mỏi.

Ông Ứng mỉm cười ân cần, cúi đầu ký vào bản thỏa thuận. Sau đó ông ta đưa cho Ôn Trác Ngọc tấm chi phiếu năm trăm vạn cùng lời nói: "Đây là tấm lòng chân thành của nhà họ Ứng chúng tôi, bạn học Ôn nhất định phải nhận lấy."

"Thời gian đã không còn sớm nữa, tôi còn phải quay về ký túc xá, trước giờ ký túc xá tắt đèn nên không thể ở lại trò chuyện lâu thêm được nữa." Ôn Trác Ngọc chủ động đứng dậy: "Khi nào có cơ hội tôi sẽ ngồi lại uống trà với ông bà Ứng đây."

Người nhà họ Ứng nghe vậy thì cũng đứng dậy tiễn Ôn Trác Ngọc cùng luật sư Chung ra đến cửa khách sạn, nhìn Ôn Trác Ngọc cùng luật sư Chung lên chiếc xe ô tô màu đen, chậm rãi hòa vào màn đêm rồi quay người lên xe riêng đã đợi sẵn ở đó.

"Cái thằng Ôn Trác Ngọc đó thật là tham lam! Còn làm bộ làm tịch không dám nhận số tiền lớn như vậy nữa chứ! Hứ! Không phải cuối cùng thằng đó cũng vui vẻ nhận lấy tấm cho phiếu năm trăm vạn đó sao. Nó còn có gan yêu cầu cha viết giấy thỏa thuận nữa chứ."

Bà Ứng ngồi ở ghế sau có chút đau lòng lấy tay ôm ngực, nghiến răng chửi rủa: "Chỉ là một thằng nhóc nghèo hèn từ thành phố nhỏ mới lên mà dám giở công phu sư tử ngoạm___ Tham lam như vậy không sợ mắc nghẹn mà chết sao?"

Đó là năm trăm vạn đó! Ngay cả đối với nhà họ Ứng, việc kiếm được năm trăm vạn tiền mặt trong một lúc cũng không phải là điều dễ dàng. Sự đảm bảo thỏa hiệp của Ôn Trác Ngọc có giá năm trăm vạn, bà Ứng càng nghĩ càng đau lòng.

"Điều là lỗi của con!" Bà Ứng tức giận quay sang chửi mắng Ứng Thiên Minh: "Nếu không phải tại con, nhà họ Ứng chúng ta cũng đâu phải vừa mất mặt vừa mất tiền như vậy."

Ứng Thiên Minh nghe vậy hậm hực không nói lời nào. Ông Ứng trầm giọng nói: "Được rồi, cứ coi như là mất tiền để tránh tai họa đi."

"Mất tiền để tránh tai họa?" Bà Ứng kích động thiếu chút nữa hét lên: "Nhà họ Ứng chúng ta phải chịu tổn thất lớn như vậy, chuyện này nói cho qua là có thể cho qua được sao?"

Ông Ứng liếc nhìn bà Ứng cảm thấy đầu có chút đau: "Bà cũng không nghĩ lại xem lúc này là lúc nào? Thằng nhóc họ Ôn kia sau lưng có người nhà họ Cố chống lưng. Nếu lúc này chúng ta tung tin đồn gây bất lợi cho Ôn Trác Ngọc thì nhà họ Cố sẽ nghĩ như thế nào? Nếu chỉ vì như vậy mà chọc giận Cố Tây Hoài thì chuyện chúng ta gặp mặt hòa giải với Ôn Trác Ngọc còn có nghĩa lý gì nữa."

Nếu không phải vì có người nhà họ Cố đứng sau, thì làm sao ông Ứng có thể bỏ ra năm trăm vạn để hòa giải với Ôn Trác Ngọc. Còn không phải là vì thấy Ôn Trác Ngọc được Cố Tây Hoài coi trọng, nên ông ta muốn mượn cơ hội này để làm thân với Cố Tây Hoài hay sao.

Hai mẹ con nhà họ Ứng nghe vậy chợt ngộ ra. Ứng Thiên Minh hưng phấn nói: "Thì ra là cha đã sớm để mắt đến tập đoàn Cố thị rồi, chính vì vậy cha mới đưa cho thằng họ Ôn đó năm trăm vạn, nhưng liệu Cố Tây Hoài có vì chuyện này mà cảm kích chúng ta không?"

Ông Ứng nghe vậy không nói gì. Cố Tây Hoài có cảm kích hay không đều dựa vào địa vị của Ôn Trác Ngọc trong lòng Cố Tây Hoài. Nếu Cố Tây Hoài thực sự nhìn trúng Ôn Trác Ngọc thì tự nhiên cậu ta sẽ nhớ đến ân tình này của nhà họ Ứng. Còn nếu Ôn Trác Ngọc cùng Cố Tây Hoài không có mối quan hệ sâu sắc như vậy thì___Tiền của nhà họ Ứng bọn họ cũng không phải dễ lấy như vậy đâu.