Edit + beta: Lười mèo
"Trác Ngọc! Chiếc vòng cổ của cậu."
Sau khi tập ghi hình chương trình hôm nay kết thúc, nhân viên của tổ chương trình "bước chậm trên đường quê" đã trả lại chiếc vòng cổ cho Ôn Trác Ngọc.
Ôn Trác Ngọc nhiệt tình cảm ơn tổ chương trình rồi đeo lại chiếc vòng lên cổ mình.
"Ôn Trác Ngọc!" Từ phía sau, Lạc Hi tức giận đi tới bất chấp việc Quan Viễn ngăn cản: "Vừa rồi khi quay chương trình bạn học Ôn nói vậy là có ý gì?"
Lạc Hi vừa rồi trên sóng truyền hình chỉ trích Ôn Trác Ngọc không coi cậu ta là bạn vì chỉ muốn kết thân với những người có quyền thế, ám chỉ Ôn Trác Ngọc hợm hĩnh không coi người khác ra gì. Lạc Hi cho rằng Ôn Trác Ngọc sẽ tranh cãi và
phản bác lại cậu ta để bảo vệ hình ảnh của chính mình.
Chỉ cần hai người họ cãi nhau, chỉ cần Ôn Trác Ngọc bị cậu ta chọc cho tức giận rồi nói năng không lựa lời thì Lạc Hi sẽ nhân cơ hội đó cắn lại Ôn Trác Ngọc ngay. Nhưng cậu ta lại không ngờ rằng Ôn Trác Ngọc nghe xong những lời buộc tội của cậu ta lại chỉ cười mỉa mai, không hề lên tiếng đáp trả.
Hành động của Ôn Trác Ngọc có thể được hiểu là cậu chấp nhận việc bị cho là kẻ ham danh lợi, hoặc đơn giản là cậu không thèm tranh cãi với Lạc Hi. Nhưng bất kể là lý do gì, việc Ôn Trác Ngọc coi thường Lạc Hi là điều không thể nghi ngờ.
Lạc Hi ban đầu muốn chuyển hướng sự chú ý của mọi người bằng cách buộc tội Ôn Trác Ngọc là một kẻ hợm hĩnh, hám danh lợi. Để mọi người có thể chuyển từ việc liệu cậu ta có cố tình giẫm đạp Ôn Trác Ngọc sang chuyện liệu Ôn Trác Ngọc có coi cậu ta là bạn hay không. Chỉ cần trọng tâm của cuộc tranh luận thay đổi thì Lạc Hi có thể tự tin hướng chủ đề về lĩnh vực mà cậu ta giỏi nhất.
Nhưng cậu ta không ngờ rằng Ôn Trác Ngọc lại không hề tuân theo lẽ thường, trực tiếp thừa nhận rằng cậu không thích Lạc Hi một chút nào. Người rơi vào tình thế khó xử lại bỗng nhiên chính là Lạc Hi.
Lạc Hi sắp điên rồi! Cậu ta không thể chịu đựng được việc rơi vào thế bất lợi trong cuộc tranh chấp với Ôn Trác Ngọc, chứ đừng nói đến việc Ôn Trác Ngọc dám coi thường cậu ta.
Tại sao Ôn Trác Ngọc dám coi thường cậu? Chỉ vì Ôn Trác Ngọc có khuôn mặt đẹp hơn cậu ta thôi sao? Hay là vì Ôn Trác Ngọc may mắn được Cố Tây Hoài chiếu cố?
"Bạn học Ôn cho rằng mình là ai vậy?" Lạc Hi trừng mắt nhìn Ôn Trác Ngọc, đôi mắt cậu ta gần như bốc lửa: "Cậu dựa vào cái gì mà dám xem thường tôi? Bởi vì tôi nghèo, không có tiền, không có khuôn mặt tuấn tú như cậu thì cậu có thể tùy tiện xem thường tôn nghiêm của người khác như vậy sao? Cậu sai rồi! Tôi cũng giống như cậu chúng ta đều bình đẳng___"
"Bạn học Lạc có phải muốn nói tiếp rằng "ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, không nên khinh thiếu niên
nghèo" có phải không?" Ôn Trác Ngọc bình tĩnh cắt ngang màn diễn trò của Lạc Hi
"Tôi biết bạn học Lạc là sinh viên của học viện điện ảnh, nhưng tôi thì không! Nếu bạn học Lạc thực sự thích diễn xuất và đọc thoại thì hãy đến đoàn làm phim để phỏng vấn! Cậu nhập diễn sâu như vậy, kỹ thuật diễn thực sự rất không tồi."
Khuôn mặt Lạc Hi bị châm chọc đỏ bừng lên. Cậu ta nắm chặt tay, trừng mắt nhìn Ôn Trác Ngọc: "Cậu___"
"Lạc Hi!" Quan Viễn chạy tới kéo vai Lạc Hi với vẻ không đồng tình: "Cậu đừng quá kích động, bình tĩnh lại đi!"
"Tôi không thể bình tĩnh được!" Lạc Hi gầm lên với đôi mắt đỏ hoe: "Anh không thấy vừa rồi tôi đã cố gắng thế nào trong chương trình sao? Tôi đã làm gì sai? Tại sao cậu ta lại đối sử với tôi như vậy?"
Quan Viễn nghẹn họng không trả lời được.
Cố Tây Hoài từ sau đi tới che chắn trước mặt Ôn Trác Ngọc, nhíu mày nói: "Hai người đừng có mà bắt lạt Ôn Trác Ngọc."
Thấy Cố Tây Hoài bênh vực Ôn Trác Ngọc, Lạc Hi không biết đã nghĩ tới điều gì, cậu ta càng thêm tức giận. Cậu ta không thèm bảo về hình ảnh kiên cường nhưng đáng thương và ngoan ngoãn của mình nữa. Lạc Hi nhìn thẳng vào Cố Tây Hoài và Ôn Trác Ngọc, hơi nâng cằm lên, dùng giọng điệu trịnh thượng nói một cách gay gắt: "Các người đối xử với tôi như vậy, tương lai nhất định sẽ phải hối hận."
Ôn Trác Ngọc âm thầm quan sát Lạc Hi, rõ ràng là Lạc Hi của hiện tại thua xa cậu ta của mười năm sau không chỉ là tâm cơ mà còn cả khả năng nóng giận không đổi sắc mặt. Tuy nhiên, một cảm giác ưu việt không theo lẽ thường nào đó xuất hiện ở cậu ta dù là mười năm trước hay mười năm sau.
Giống như cậu ta biết một số bí mật mà không ai biết, có thể nhìn thấy tương lai mà không ai có thể nhìn thấy, nên cậu ta dám khẳng định rằng nếu người khác không làm theo đề xuất của cậu ta, về sau họ sẽ phải hối hận.
Sau khi được trọng sinh, Ôn Trác Ngọc biết rằng việc nắm giữ lượng thông tin dồi dào mang lại tâm lý ưu thế. Bởi vì cậu đã quen với sự phát triển của xã hội và biến hóa của nhiều ngành sản xuất trong vài năm tới. Cậu nghĩ mình có thể nắm bắt được nhịp độ của thời đại và bắt đầu lập kế hoạch trước khi làn sóng công nghệ số ập đến.
Có lẽ cũng vì sự ưu việt như được đứng trên vai người khổng lồ để nhìn thế giới này, cũng bởi vì biết trước một số điều, mà Lạc Hi nóng lòng muốn trở thành kẻ thao túng. Hưởng thụ vị trí cao để có thể hoàn toàn thay đổi của sống của người khác bằng cách ngẫu nhiên khuấy động số phận của ai đó ở những bước ngoặt nhất định.
Nhưng kiếp này, chỉ sợ Lạc Hi không có cơ hội trở thành người nắm giữ vận mệnh của người khác.
Ôn Trác Ngọc cười nhạo một tiếng, nắm tay Cố Tây Hoài quay người lên xe bảo mẫu.