Edit + beta: Lười mèo
Phòng phát sóng trực tiếp gần như sảy ra tranh cãi, nhưng khung cảnh ghi hình chương trình lại rất yên bình.
So với sự vất vả ban ngày, hoạt động buổi tối của "bước chậm trên đường quê" rất thoải mái. Sau bữa tối, tám vị khách mời ngồi quanh chiếc bàn gỗ nhỏ để trò chuyện về công việc, về cơ bản đây là thời gian để các vị khách mời chương trình thể hiện tài năng hoặc quảng bá cho những tác phẩm sắp lên sóng của bản thân.
Tuy nhiên bốn vị khách mời tạm thời của chương trình ngày hôm nay đều có hoàn cảnh đặc biệt___
Ba người trong số họ không hoạt động trong giới giải trí nên cũng không có tác phẩm nào để quảng bá, người còn lại là Cố Tây Hoài cũng không phải là người thích nói nhiều. Vì vậy phần thể hiện tài năng cùng giới thiệu tác phẩm của bản thân này đã trở thành cuộc nói chuyện qua lại giữa các vị khách mời.
"Hazz! Cuối cùng thì chúng ta cũng có thể được nghỉ ngơi!" Lạc Hi ngồi ở bên cạnh bàn gỗ, duỗi người bưng một tách trà lên cực kỳ hài lòng lên tiếng: "Sống đến năm mười tám tuổi, cuối cùng tôi cũng hiểu được cảm giác được nghỉ ngơi khi mặt trời lặn. Tôi bây giờ chỉ cần được ngồi đây thôi cũng cảm thấy thật hạnh phúc, mọi người nói xem những người xưa mỗi ngày đều có cuộc sống sinh hoạt như vậy, có phải cũng rất hạnh phúc không?"
"Có lẽ là vậy!" Mạnh Kỳ Kỳ nói thêm: "Đó là lí do tại sao chương trình của chúng ta có tên là "bước chậm trên đường quê". Chính là để đem nhịp sống của mọi người chậm lại, ngày nay nhịp sống ở các thành phố lớn diễn ra quá nhanh, mọi người đều vội vã ngược xuôi, ít có người có thể chậm lại để cảm nhận nhiều hơn vẻ đẹp của cuộc sống."
Những vị khách mời khác của chương trình nghe vậy cũng đều bày tỏ suy nghĩ của bản thân về cuộc sống.
Lạc Hi nhìn Ôn Trác Ngọc đang im lặng uống trà: "Sao bạn học Ôn không nói gì vậy? Có phải cậu lo lắng về việc sẽ phải gặp nhà họ Ứng sắp tới không?"
Nói xong Lạc Hi không đợi Ôn Trác Ngọc trả lời liền nói với những vị khách mời khác về việc Ứng Thiên Minh đã vu không Ôn Trác Ngọc Thành thành một kẻ cặn bã.
"Thật sự là quá đáng! Mười tám năm trong đời tôi chưa từng thấy kẻ nào độc ác như vậy!" Lạc Hi tức giận nói: "Nếu là tôi, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho mấy kẻ đó."
"Nhưng mà Quan tiên sinh cũng nói rằng vấn đề này đặc biệt rắc rối. Gia thế nhà họ Ứng lớn như vậy, không phải ai cũng có dũng khí và khả năng chiến đấu đến cùng. Bạn học Ôn lại là trẻ mồ côi nên cậu có nghĩ đến việc thỏa hiệp với nhà họ Ứng cũng là chuyện dễ hiểu.
Lạc Hi nói đến đây, khuôn mặt thanh tú của cậu ta nhăn lại thở dài: "Mọi người nói xem trên đời này làm sao lại có nhiều kẻ xấu như vậy chứ?"
Mấy vị khách mời còn lại của chương trình quay qua hai mặt nhìn nhau.
Trong phòng phát sóng trực tiếp, nhiều khán giả lại tiếp tục cảm động trước lời nói của Lạc Hi
[ Wow___ Tôi đã đoán đúng rồi này, Lạc Hi thực sự rất quan tâm đến Ôn Trác Ngọc. Cậu ấy vẫn nhớ rằng Ôn Trác Ngọc có một buổi đàm phán với nhà họ Ứng, và cậu ấy đã không ngừng nghĩ về điều đó. Lạc Hi cũng đưa chuyện này lên nói trong chương trình để đấu tranh chống lại sự bất công cho Ôn Trác Ngọc. Cậu ấy thật sự là quá tốt bụng mà___ ]
[ Lạc Hi của chúng ta đúng là một thiên thần nhỏ! ]
"Bạn học Ôn đừng lo lắng, cho dù cậu có lựa chọn như thế nào thì tôi cũng nhất định đứng về phía cậu." Lạc Hi nắm chặt tay đưa lên trước mặt Ôn Trác Ngọc ra vẻ cổ vũ nói: "Cậu không cần phải có gánh nặng tâm lý gì cả, cho dù cậu có thực sự nhận tiền từ nhà họ Ứng, cũng sẽ không có ai coi thường cậu đâu."
Cố Tây Hoài cay mày: "Cậu____"
"Bạn học Lạc định ủng hộ tôi như thế nào?" Ôn Trác Ngọc liếc nhìn Lạc Hi, trong tay cậu cầm tách trà nói một cách bình tĩnh.
Lạc Hi nhất thời không kịp phản ứng: "Hả?"
Ôn Trác Ngọc kiên nhẫn hỏi: "Nếu tôi không đồng ý nhận bồi thường từ nhà họ Ứng, cậu có thể gánh chịu mọi chuyện xảy ra tiếp theo đối với tôi không? Hoặc là sau khi tôi nhận tiền bồi thường, cậu có thể nhẹ nhàng nói rằng mặc dù không đồng ý với lựa chọn của tôi, nhưng cậu vẫn ủng hộ tôi. Ủng hộ mọi chuyện do tôi quyết định, sẽ không xem thường tôi lựa chọn cùng nhà họ Ứng thỏa hiệp."
Vẻ mặt của Lạc Hi trong giây nát trở lên có chút vi diệu.
Ôn Trác Ngọc khẽ cười: "Nhìn xem, nếu sự ủng hộ của bạn học Lạc không thể thay đổi hoàn cảnh của tôi, vậy thì lòng tốt của cậu đối với tôi cũng chẳng đáng kể gì cả."
"Cho nên, bạn học Lạc có thể ngừng khoe khoang bản thân đầy ngây thơ và có niền tin mãnh liệt không chịu thỏa hiệp với thế giới của cậu bằng cách tự ý thảo luận về chuyện riêng tư của tôi không?"
Vành mắt của Lạc Hi đỏ lên, cậu ta bực bội cãi lại: "Bạn học Ôn, tại sao cậu lại nghĩ như vậy? Tôi rõ ràng là đnag quan tâm đến cậu?"
"Cậu có thể không thích tôi, nhưng cậu không nên nghi ngờ lòng tốt của tôi như vậy."
Ôn Trác Ngọc rót cho mình một ly trà nữa: "Ngoại trừ ngày đến đài truyền hình ký hợp đồng, đây là lần thứ hai tôi và bạn học Lạc gặp nhau. Tôi không nghĩ quan hệ của chúng ta quen thuộc đến mức tôi có thể chịu đựng được việc bạn học Lạc không hề hỏi ý kiến tôi đã tự tiện đem chuyện cá nhân của tôi lên nói trên sóng truyền hình phát sóng trực tiếp như này."
Lạc Hi muốn mở miệng nói chuyện nhưng Ôn Trác Ngọc đã tiếp lời ngay sau đó
"Tôi không muốn nghe đi nghe lại rằng Ứng Thiên Minh vô liêm sỉ và độc ác như thế nào. Tôi biết rõ điều này hơn ai hết. Bạn học Lạc đang cố gắng chứng minh điều gì bằng cách giả định hết lần này đến lần khác trước mặt tôi rằng, nếu cậu là tôi thì cậu sẽ không bao giờ thỏa hiệp với nhà họ Ứng?"
"Cậu nói vậy để chứng minh rằng cậu có lòng can đảm hơn tôi? Hay cậu muốn chứng minh rằng cậu có nghị lực hơn tôi?"
Lạc Hi lớn tiếng đáp lại với đôi mắt đỏ hoe: "Tôi không có!"
"Ôn Trác Ngọc cậu có bệnh phải không? Cậu có chứng vọng tưởng người bị hai sao? Chó cắn Lữ Động Tân, không biết tâm người tốt. Tôi không nên lo lắng cho cậu!"
Khán giả đang xem truyền hình trực tiếp cũng cảm thấy phản ứng của Ôn Trác Ngọc có chút quá đáng.
[ Lạc Hi cũng là có ý tốt, cho dù Ôn Trác Ngọc không thích Lạc Hi thì cũng không cần phải nặng lời như vậy chứ? ]
[ Bụng dạ hẹp hòi! ]
[ Tôi nghĩ Ôn Trác Ngọc đang tức giận vì xấu hổ đấy. Nếu Lạc Hi gặp phải chuyện như vậy, cậu ấy nhất định sẽ không thỏa hiệp với kẻ xấu. Ôn Trác Ngọc này đây là muốn nhận được bồi thường, nên tất nhiên là cậu ta không thể chịu được những gì Lạc Hi nói. ]
[ Đúng vậy! Chính cậu ta không có bản lĩnh đối phó nhà họ Ứng, cũng không có cốt khí phản kháng, ở đây giận chó đánh mèo lên Lạc Hi. ]
"Ôn Trác Ngọc có phải cậu hơi quá đáng rồi không?" Quan viễn lấy khăn giấy đưa cho Lạc Hi có chút đau lòng nói: "Lạc Hi cũng chỉ là đang quan tâm đến cậu, cậu đâu cần phải nặng lời như vậy?"
"Là quan tâm hay là____" Cố Tây Hoài gương mặt tối sầm đang định phản bác lại thì Ôn Trác Ngọc cắt ngang lời anh
"Nhìn xem, bạn học Lạc, cậu ngay cả mấy câu hỏi của tôi cũng không chịu nổi. Tại sao cậu cho rằng nếu cậu là tôi, cậu có thể chịu được hết tất cả những ác ý mà tôi phải chịu? Ôn Trác Ngọc bình tĩnh cầm tách trà: "Gậy bóng chày chưa đánh vào cậu, nước bẩn cũng chưa hề đổ lên đầu cậu, những toan tính hãm hại đó cũng không nhằm vào cậu. Tất nhiên là cậu có thể ngồi trước camera uống trà và tưởng tượng rằng mình có thể chịu được tất cả."
"Lúc tôi tám tuổi tôi còn cảm thấy mình có thể thay đổi được cả thế giới!" Ôn Trác Ngọc bình tĩnh nói: "Nhưng hiện giờ không phải tôi chỉ có thể ngồi đây nhìn cậu biểu diễn hay sao?"
Quan Viễn và Lạc Hi cùng lúc cau mày.
Ôn Trác Ngọc nói tiếp: "Sự khác biệt giữa hai chúng ta là nếu tôi muốn giúp ai đó, tôi sẽ có những hành động thiết thực. Tôi sẽ không đứng trước mặt người khác hết lần này đến lần khác để nhắc nhở họ rằng tôi đã giúp họ. Bạn học Lạc liên miệng nói muốn ủng hộ tôi, nhưng khi bị tôi nói mấy câu, cảm thấy bị oan ức là lập tức quay lưng buông lời chửi bới rồi.”
Quan Viễn nghe xong sửng sốt.
"Đâu phải nói một hai câu ủng hộ tôi thì chính là ủng hộ tôi thật. Những gì cậu nói có hữu ích cho tôi không? Những gì cậu làm có giúp ích cho tôi không? Bạn học Lạc thậm chí còn không thể đưa ra một lời an ủi chân thật nào? Cậu thật sự cho rằng cậu đứng ở trước mặt tôi làm ra vẻ ngây thơ nắm chặt hai tay kêu tôi cố lên thì tôi phải cảm động đến rơi nước mắt rồi đem cậu thành tri kỷ à!"
"Sau đó cùng nhau oán hận hai ba câu lòng người thế gian hiểm ác, nếu là bạn học Lạc thì cậu sẽ không bao giờ thỏa hiệp. Nhưng tôi chỉ là một cô nhi không cha không mẹ. Chuyện trẻ mồ côi không dám đối đầu với người khác không thể khiến tôi cảm thấy xấu hổ đâu."
"Tôi không muốn nghe những lời vô nghĩa từ cậu. Bạn học Lạc, có phải cậu đã quá coi trọng bản thân rồi không?"