Bình Hoa Pháo Hôi Trọng Sinh Trở Về

Chương 8-2: "Tôi không phải là diễn viên, làm sao tôi có thể biết diễn xuất được?"

Edit + beta: Lười mèo

Cố Tây Hoài có thể cảm nhận được diễn xuất của mình vẫn chưa ổn định và không thể đạt được hiệu quả quay phim mà đạo diễn Trần mong muốn. Nhưng anh ấy cũng không biết làm cách nào để cải thiện kỹ năng diễn xuất của mình ___

Cho đến khi Cố Tây Hoài nhìn thấy màn trình diễn hấp hối của Ôn Trác Ngọc được phát lại trước màn hình.

Giống như bị sét đánh 100.000 volt, Cố Tây Hoài lập tức bừng tỉnh và mơ hồ có những ý tưởng mới về những phân cảnh diễn tiếp theo của mình. Vì vậy, anh nóng lòng muốn tìm gặp Ôn Trác Ngọc, hy vọng có thể tìm thêm cảm hứng thông qua việc giao tiếp với cậu.

Ôn Trác Ngọc ở kiếp trước cũng đã xem qua bộ phim điện ảnh mà Cố Tây Hoài đang tham gia. Chưa kể kiếp trước cậu cũng có màn ra mắt làn điện ảnh không mấy "tốt đẹp" thông qua bộ phim này. Chỉ bằng việc đây là "tác phẩm cuối cùng" của Cố Tây Hoài cũng đủ hấp dẫn cậu đi vào rạp chiếu phim.

Cậu vẫn còn nhớ rất rõ vai chính do Cố Tây Hoài thể hiện. Đây là lần đầu tiên trong mười tám năm cuộc đời Ôn Trác Ngọc xem một bộ phim một cách rất nghiêm túc, sau đó cậu bị kỹ năng diễn xuất của Cố Tây Hoài chinh phục___

Như Ôn Trác Ngọc đã nói, trình độ diễn xuất hiện tại của Cố Tây Hoài có lẽ đã ở mức mà khán giả bình thường có thể cảm nhận được "kỹ năng diễn xuất bùng nổ".

Hơn thế nữa Cố Tây Hoài cũng hết sức thể hiện kỹ năng diễn xuất của mình trong bộ phim này, kết hợp cùng những góc máy điêu luyện của đạo diễn Trần Húc Sinh. Tất cả tạo lên một ngôn ngữ màn ảnh tinh tế đánh sâu vào thị giác rất khó để diễn tả bằng lời. Ít nhất Ôn Trác Ngọc đã xem bộ phim đó rất kỹ, chính bộ phim này đã thổi bùng lên khao khát được trở thành diễn viên chuyên nghiệp trong cậu.

Đáng tiếc là những cơ hội diễn xuất sau đó của Ôn Trác Ngọc lại ít đến đáng thương, kỹ năng diễn xuất của cậu không được thể hiện nhiều trước ống kính mà thay vào đó chúng được dùng để đối nhân xử thế với những người xung quanh.

Cũng từ lúc đó Ôn Trác Ngọc dần dần nhận ra cái gọi là "kỹ năng diễn xuất bùng nổ" khi áp dụng vào thực tế sẽ buồn cười đến mức nào.

___ Chỉ cần để người khác nhìn ra được "kỹ năng diễn xuất tốt" thì chưa thể gọi là tốt được. Kỹ năng diễn xuất thực sự có thể lừa dối mọi người là điều không thể thấy được bằng mắt thường. Trong số tất cả những người có động cơ thầm kín, chỉ một ánh nhìn hay một biểu cảm khác thường bị lộ ra ngoài cũng có thể gây ra những hậu quả khôn lường.

Ôn Trác Ngọc đã sống giữa những kẻ như vậy đấy, cậu sống trong hoảng loạn và sợ hãi ngày ngày phải vắt óc nghĩ cách bảo vệ mình.

Dù vậy, cuối cùng cậu vẫn chết mà không biết được kẻ nào đã đứng đằng sau cái chết của cậu. Ôn Trác Ngọc thậm chí còn không biết được cậu đã tiết lộ điều gì để dẫn đến cái chết của mình. Dù sao thì cậu cũng đã biết quá nhiều bí mật, lại phá hư rất nhiều âm mưu quỷ kế, kẻ muốn cậu chết chắc chắn không ít.

"....Kỹ năng diễn xuất thực sự xuất sắc chắc chắn không có dấu vết của diễn xuất."

Ôn Trác Ngọc vừa bẻ ngô vừa nói: "Giống như những người chúng ta gặp trong cuộc sống từ mọi tầng lớp xã hội, mỗi người đều có những đặc điểm riêng. Nhưng tất cả đều có điểm chung là làm việc chăm chỉ để cuộc sống ngày một tốt hơn. Đây là một cảm giác bức thiết. Điều kiện của Cố tiên sinh rất tốt, dù không làm việc chăm chỉ cũng có đủ cơm ăn áo mặc, nên sẽ không có cảm giác bức thiết như vậy, tôi nói không sai chứ?"

Cố Tây Hoài trong lòng suy tư.

Ôn Trác Ngọc đem số bắp đã bẻ được ném vào giỏi tre dưới chân Cố Tây Hoài: "Số lượng bắp như này đã đủ hoàn thành nhiệm vụ chưa?"

Cố Tây Hoài phục hồi lại tinh thần: "Đủ rồi, cảm ơn!"

"Không có gì!" Ôn Trác Ngọc xua tay: "Tôi chỉ giúp anh một chút công sức thôi, nếu tôi không giúp thì cũng không ảnh hưởng gì đến sự nghiệp và cuộc sống của anh. Nhưng luật sư mà anh đã giới thiệu cho tôi rất có thể sẽ thay đổi hoàn cảnh tương lai của tôi."

Cố Tây Hoài đang muốn nói gì đó, nhưng Ôn Trác Ngọc lại không để anh nói: "Tôi không hiểu về diễn xuất, nhưng tôi tin rằng một người muốn lấy được lòng tin của người khác thì phải làm cho người khác tin rằng mình có cảm giác bức thiết này."

Cố Tây Hoài lại giật mình.

Nói xong câu đó Ôn Trác Ngọc đã quay người rời khỏi cánh đồng ngô. Cậu mang theo hai chiếc thùng rỗng, nhàn nhã quay trở lại nhà ông nội Lý. Sau khi hoàn thành xong khâu cuối cùng trên thẻ nhiệm vụ và trả lại những chiếc thùng rỗng, cậu bước nhanh trở lại ngôi nhà dành cho các vị khách mời của chương trình.