Edit + beta: Lười mèo
Như sợ Ôn Trác Ngọc và khán giả trước màn hình phát sóng trực tiếp sẽ hiểu lầm rằng tổ tiếp mục đang "xem nhẹ tính mạng con người" vì hiệu quả của chương trình. Người quay chương trình nói thêm: "Ngoài việc theo dõi khách mời qua camera và ảnh chụp nhóm chương trình chúng tôi còn có nhân viên cứu hộ chuyên nghiệp. Họ cũng lên thuyền chèo ra giữa hồ và ở cách rất gần cậu."
Ôn Trác Ngọc lau mồ hôi trên mặt, nặng nề thở dài: "Được rồi!"
Ôn Trác Ngọc đứng dậy nói: "Ai bảo tôi nhận tiền công của chương trình chứ!"
Người quay phim nhìn Ôn Trác Ngọc đột nhiên toát ra khí chất "lấy tiền làm việc" mạnh mẽ liền lặng lẽ đưa máy quay tiến sát lại cậu.
Dưới góc quay cận cảnh, Ôn Trác Ngọc lên thuyền mang theo hai thùng cá bột. Thân thuyền lắc lư qua lại khó có thể cân bằng được thuyền, nhưng Ôn Trác Ngọc lại có thể nhanh chóng giữ được thăng bằng, cậu cầm chắc mái chèo trên tay và bắt đầu chèo thuyền.
Thuyền xoay vòng vòng tại chỗ vài vòng, sau khi Ôn Trác Ngọc chậm rãi nắm giữ được kỹ năng chèo thuyền, thuyền nhỏ từ từ xuyên qua mặt nước hướng về phía trung tâm đập chứa.
Gió thu thổi xào xạc, người xem chỉ thấy một người và một thuyền cô độc đứng lẻ loi trên mặt nước. Trời xanh, mây trắng phản chiếu xuống mặt hồ. Chàng thanh niên áo trắng đứng thẳng trên thuyền như hòa làm một với bức tranh này, phảng phất giống như chim hạc trong mây, phút chốc là đã cất cánh bay về trời.
Lúc này bố cục trước ống kính thực sự rất đẹp, ngay cả người của tổ chương trình đã quen nhìn mỹ nam mỹ nữ cũng không khỏi mê mẩn, chưa kể đến khán giả đang ở phòng phát sóng trực tiếp.
[ Đẹp quá! Tôi đột nhiên muốn đi du lịch quá! ]
[ Đây là nơi nào vậy? Tôi cũng muốn đến du lịch nơi này! ]
[ Like cho tổ chương trình nha! Đặc tả màn ảnh rất tốt, tui ngắm soái ca đã mắt luôn. ]
[ Cảnh và người đẹp như thơ vậy. ]
Lạc Hi đang sách hai thùng nước đi ngang qua đập chứa nước cũng nhìn thấy cảnh tượng này. Cậu ta vô thức đứng lại tại chỗ, ngơ ngác nhìn Ôn Trác Ngọc
Bắt đầu từ khi Ôn Trác Ngọc chèo thuyền đến giữ đập, tiếp đó thấy Ôn Trác Ngọc thả cá bột ra đập rồi ung dung chèo thuyền về. Lạc Hi bỗng nhiên tỉnh lại, anh ta cúi xuống nhặt hai thùng nước đã đổ hết còn lại ít nước dưới đáy thùng lặng lẽ bước đi.
Ôn Trác Ngọc cũng không chú ý tới sự có mặt của Lạc Hi, cậu đậu chiếc thuyền nhỏ ở ven đập rồi nhảy lên bờ, chiếc thuyền theo quán tính lắc lư trên mặt nước. Hình dáng nhanh nhẹn của cậu tràn đầy sức sống và tinh thần trẻ trung khiến ánh nhìn của mọi người đối với cậu càng sáng ngời.
Ôn Trác Ngọc thong thả trở lại cánh đồng ngô mang theo hai cái thùng rỗng. Qủa nhiên khi cậu đến nơi Cố Tây Hoài vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, Ôn Trác Ngọc liếc nhìn mấy bắp ngô đáng thương trong giỏ tre dưới chân Cố Tây Hoài, tặc lưỡi lắc đầu: "Để tôi giúp anh!"
Cố Tây Hoài ngạc nhiên nhìn Ôn Trác Ngọc, anh không ngờ cậu lại hoàn thành nhiệm vụ nhanh nhu vậy. Anh nhớ nhiệm vụ của Ôn Trác Ngọc là giúp ông nội Lý thả cá bột___ Đây chính là nhiệm vụ khó khăn nhất trong số những nhiệm vụ được bốc thăm hôm nay.
"Không có gì khó khăn hay không." Ôn Trác Ngọc nhảy vào ruộng ngô thản nhiên nói: "Công việc nào cũng như nhau, biết cách làm thì không khó."
Cố Tây Hoài bất lực nhìn Ôn Trác Ngọc đứng trên cánh đồng bẻ bắp ngô điêu luyện với gương mặt đẹp trai đến mức không biết có tìm được bạn đời xứng đáng hay không. Gió mùa thu mạnh mẽ thổi qua, những chiếc lá ngô bay theo gió phát ra tiếng xào xạc. Ánh sáng và bóng tối lốm đốm rơi trên khuôn mặt của Ôn Trác Ngọc, màu sắc mùa thu bình thường vốn có của cánh đồng trở nên dễ chịu đến khó tả vì sự xuất hiện của cậu. Tựa như bố cục tổng thể của một bức tranh, không hề có vẻ đột ngột mà lại vô cùng hài hòa và tràn ngập sắc thái của những câu chuyện xưa.
Đó chính là sức mạnh biểu cảm mà Cố Tây Hoài mơ ước___ Giống như cơn mưa xuân lặng lẽ thấm ướt vạn vật, như ngọn lửa chậm rãi chạm vào trái tim, có thể khiến người ta rơi vào trạng thái xuất thần một cách vi diệu, uyển chuyển tự nhiên không hề có sự cố ý.
Cái gọi là diễn xuất, chỉ cần có dấu vết "diễn" thì diễn xuất có tốt đến mấy cũng sẽ trông không chân thực. Muốn xóa đi dấu vết "diễn" thì chỉ dựa vào kỹ thuật là vô ích, bạn phải hòa nhập hoàn toàn vào nhân vật.
Cố Tây Hoài hơi gật mình và gần như hiểu được ẩn ý của Ôn Trác Ngọc: "Vậy là do kỹ năng diễn xuất của cậu rất chân thực và tự nhiên nên cậu biết làm nhiều thứ như vậy sao?"