Bình Hoa Pháo Hôi Trọng Sinh Trở Về

Chương 6-4: "Ít nhất tôi đã tìm thấy cậu"

Edit + beta: Lười mèo

".....Em thật là đẹp trai!" Thiên hậu Mạnh Kỳ Kỳ đứng trước mặt Ôn Trác Ngọc, mỉm cười rạng rỡ khuôn mặt đỏ bừng: "Em tên là Ôn Trác Ngọc phải không? Họ của Em rất đặc biệt, tên cũng nghe rất hay."

Ôn Trác Ngọc khẽ mỉm cười và đưa tay chào: "Bài hát của chị cũng rất hay. Em có thể gọi chị là chị Kỳ Kỳ được không?"

"Có thể! Có thể!" Mạnh Kỳ Kỳ nhảy hai bước đến trước mặt Ôn Trác Ngọc khích động nắm lấy tay cậu: "Chị thấy giọng của em cũng rất hay, rất muốn cậu hát cho em nghe. Soái ca này! Em có bạn trai chưa?"

Ôn Trác Ngọc: "..........."

Mạnh Kỳ Kỳ nói song thấy không đúng lắm vội nói lại: "Không đúng! Chị nói nhầm rồi! Nói lại nào! Soái ca này em đã có bạn gái chưa? Em có muốn tìm một người bạn gái lớn hơn mình một chút nhưng rất dễ thương và có năng lực không?"

Ôn Trác Ngọc: "..........."

Thấy Ôn Trác Ngọc không lên tiếng, Mạnh Kỳ Kỳ mỉm cười nói: "Em thật sự sẽ không nghĩ tới chuyện đó sao? Đến lúc đó chị sẽ phụ trách việc kiếm tiền nuôi gia đình, còn em cứ duy trì gương mặt trẻ trung xinh đẹp như hoa này là được."

Cố Tây Hoài cười nói: "Tính từ sai rồi!"

Mọi người thắc mắc nhìn Cố Tây Hoài: "?"

Cố Tây Hoài chỉ vào Ôn Trác Ngọc với một nụ cười nói: "Gương mặt này nên được mô tả bằng từ đẹp trai vô song. Mà vô song có nghĩa là không có đôi. Nói cách khác gương mặt Ôn Trác Ngọc đẹp đến thế này thì không ai có thể sánh cùng cả." Mọi người đều sửng sốt: Làm sao có thể giải thích từ này theo cách này?

Mạnh Kỳ Kỳ chỉ đang cố gắng tạo không khí sôi nổi cho chương trình bằng cách trêu đùa Ôn Trác Ngọc, nhưng cô không ngờ rằng Cố Tây Hoài sẽ nói đùa để giải vây cho Ôn Trác Ngọc, điều này làm cô có chút choáng váng.

Nam khách mời Hạc Hạo đứng một bên đột nhiên nói: "Vì Ôn Trác Ngọc đẹp đến mức độc thân, nên chị Mạnh có muốn để ý đến tôi không? Thực ra tôi thấy gương mặt mình cũng không kém cậu ấy chút nào! Hơn nữa bụng dạ tôi cũng không tốt, nên bác sĩ cũng đề nghị tôi nên ăn cơm mềm trong suốt quãng đời còn lại."

"Cậu?" Mạnh Kỳ Kỳ quay người nhìn Hạc Hạo hồi lâu, vẻ mặt chán ghét nói: "Quên đi, tôi độc thân cũng được."

Hạc Hạo: "........"

Hạc Hạo xoa xoa vẻ mặt buồn bã, nói với Ôn Trác Ngọc: "Thời nay đẹp trai khổ quá. Người đẹp trai như chúng ta định sẵn sẽ độc thân cả đời."

Ôn Trác Ngọc mỉm cười, Hạc Hạo tranh thủ cơ hội này giới thiệu bản thân: "Tôi tên là Hạc Hạo, nghĩa của tên là lông vũ màu trắng và sáng bóng. Cậu nghĩ sao? Tên của tôi có phải rất đặc biệt không?"

Ôn Trác Ngọc gật đầu cất tiếng: "Tên anh thật sự rất đặc biệt."

Hạc Hạo liếc nhìn Mạnh Kỳ Kỳ với vẻ mặt cường điệu: "Chị nghe thấy bạn học Ôn nói chưa?"

Mạnh Kỳ Kỳ làm như không nghe thấy, cô quay sang bên cạnh khen Lạc Hi, khen cậu ta thanh tú đáng yêu. Cô cũng khen Quan Viễn thanh lịch trưởng thành, khen Cố Tây Hoài ngoài đời còn đẹp hơn trên phim, khen Tống Bạch lão sư phong thái như tiên nhân, khen ảnh hậu Nghiêm Điệu Khanh có vẻ đẹp động lòng người ....... Khen tới khen lui nhưng tuyệt đối không khen Hạc Hạo, khiến anh ta tức đến mức mặt mũi vặn vẹo.

Ôn Trác Ngọc thấy vậy bật cười. Cậu biết Mạnh Kỳ Kỳ được công ty quản lý xây dựng hình tượng tiểu thiên hậu dễ thương, cô luôn thể hiện trước ống kính hình tượng ngọt ngào dễ thương của mình. Sau khi tham gia chương trình "bước chậm trên đường quê" cùng với Hạc Hạo thì hai người một là thiếu nữ si mê nam khách mời, một là thiếu niên hay châm trọc sự si mê của cô. Nam nữ xinh đẹp tương tác sôi nổi nên rất được khán giả yêu thích.

Sau những màn trò chuyện vui vẻ, bốn vị khách mời tập này cùng bốn vị khách mời cố định đứng thành một hàng dưới sân theo yêu cầu của tổ chương trình.

Bốn vị khách mời cố định từ lâu đã quen với quy trình của chương trình vui vẻ mở vali ra, Ôn Trác Ngọc và những người khác mới đến không mang theo vali đều kinh ngạc nhìn nhau.

Sau khi tàn nhẫn thu thập những "đồ thừa" trong vali, đạo diễn giơ loa lên và thông báo nhiệm vụ đầu tiên mà các vị khách cần phải hoàn thành___

"Đổi bữa trưa bằng sức lao động của chính mình. Mọi người bữa trưa có thể được ăn gì toàn bộ được quyết định bởi việc mọi người có thể sử dụng sức lao động của mình để đổi lấy những gì."

Giữa những tiếng than vãn điêu luyện của những vị khách mời cố định, mọi người đều nhận được thẻ nhiệm vụ của mình.

Ôn Trác Ngọc, người chưa bao giờ thể hiện tài năng trong các chương trình tạp kỹ ở kiếp trước. Thực sự không hiểu sao lại có khán giả sẵn sàng xem những người nổi tiếng làm công việc đồng áng? Những việc này thì có gì đáng xem chứ??

Ôn Trác Ngọc im lặng mở thẻ nhiệm vụ của mình___[ Đổ đầy nước vào bể nước giúp nhà bà Ngô ]

"Bạn học Ôn nhiệm vụ của cậu là gì?" Lạc Hi cầm theo thẻ nhiệm vụ đi đến trước mặt Ôn Trác Ngọc tò mò hỏi: "Nhiệm vụ của tôi là giúp ông Lý thả cá con vào đập chứa nước."

Nhìn vào thẻ nhiệm vụ của Lạc Hi, Ôn Trác Ngọc đột nhiên nhớ ra rằng Lạc Hi đã vô tình rơi xuống đập chứa nước khi cậu ta thực hiện nhiệm vụ này ở kiếp trước.

Lúc đó cậu tình cờ đi ngang qua và nghe thấy tiếng kêu cứu của Lạc Hi, cậu cũng không nghĩ nhiều lập tức nhảy xuống cứu người. Không nghĩ tới lúc bắt được Lạc Hi muốn đưa cậu ta lên bờ thì cậu ta lại giãy giụa gằng co làm rơi chiếc vòng cổ của cậu. Đập chứa nước quá lớn, nước rất sâu lặn xuống tìm chiếc vòng cũng không thể tìm thấy được.

Di vật cha mẹ để lại đã thất lạc, Ôn Trác Ngọc vô thức sờ lên sợi dây truyền trên cổ, trầm giọng nói: "Bạn học Lạc có biết bơi không? Nếu cậu không biết bơi thì tốt nhất lên đổi nhiệm vụ với người khác, nếu cậu rơi xuống nước sẽ rất nguy hiểm."

Lạc Hi xấu hổ nói: "Tôi không biết bơi!"

Cậu ta nhìn Ôn Trác Ngọc ngập ngừng, rõ ràng cậu ta xấu hổ đến mức không dám mở miệng trao đổi nhiệm vụ với những vị khác khác. Có lẽ vì Ôn Trác Ngọc vừa nói vừa chạm vào chiếc vòng cổ nên ánh mắt của Lạc Hi tự nhiên rơi vào chiếc vòng cổ của Ôn Trác Ngọc.

"Hay là thôi đi!" Lạc Hi suy nghĩ một chút, cân nhắc lắc đầu: "Nhiệm vụ của mỗi người đều khó hoàn thành, tốt nhất là tôi nên tự tìm cách vậy! Hơn nữa tổ chương trình cũng sẽ đảm bảo an toàn cho khách mời khi để họ làm nhiệm vụ... Cho dù tôi bất cẩn rơi xuống nước, họ cũng sẽ không đứng nhìn tôi chết đuối đâu, đúng không?"

Tổ chương trình đứng gần đó nhưng không nói được: ".............."

Ôn Trác Ngọc luôn cảm thấy có lỗi khi đánh mất chiếc vòng cổ của mình, nhưng cũng không đến mức biết rõ Lạc Hi sẽ rơi xuống nước mà vẫn mặc kệ cậu ta: "Tôi có thể đổi nhiệm vụ với cậu___"

"Có chuyện gì vậy?" Cố Tây Hoài mang theo thẻ nhiệm vụ đến: "Hai người đang nói về chuyện gì vậy?"

"Tôi không biết bơi, bạn học Ôn lo lắng tôi sẽ gặp nguy hiểm khi làm nhiệm vụ này nên muốn đổi nhiệm vụ với tôi."Không chờ Ôn Trác Ngọc mở miệng, Lạc Hi đã nói tiếp với gương mặt cảm động: "Bạn học Ôn Trác Ngọc không chỉ đẹp trai mà còn tốt bụng, thảo nào mọi người đều thích cậu như vậy!"

Cố Tây Hoài liếc nhìn Lạc Hi nhưng không nói gì.

Anh luôn cảm thấy hành vi của Lạc Hi có chút kỳ lạ, nhưng anh không thể giải thích tại sao lại thấy kỳ lạ. Cảm giác này khiến Cố Tây Hoài có chút khó chịu.

Những khách mời khác của chương trình cũng chú ý nghe cuộc đối thoại bên phía Ôn Trác Ngọc, nghe đến những lời của Lạc Hi có người mỉm cười nói: "Trác Ngọc suy nghĩ thật chu đáo, nhiệm vụ này quả thực có chút nguy hiểm đối với những người không biết bơi."

Mục đích của "bước chậm trên đường quê" là để khách mời cùng khán giả tận hưởng niềm vui của cuộc sống sinh hoạt đời thường, nhiều nhất thì cũng chỉ là làm khó sử khách mời để khán giả cảm thấy thích thú thôi. Chương trình sẽ không đẩy khách mời vào tình huống nguy hiểm vì để tăng tính kịch tính cho chương trình. Hơn nữa, Lạc Hi đã nói chuyện đến mức này thì tổ chương trình cũng đồng ý để Lạc Hi đổi nhiệm vụ với khách mời khác. Tránh để lúc thực hiện nhiệm vụ có gì phát sinh sẽ rất khó để giải thích.

___Vì Ôn Trác Ngọc là người phát hiện ra Lạc Hi không biết bơi, thậm chí còn chủ động đề nghị trao đổi nhiệm vụ nên tổ chương trình để Ôn Trác Ngọc cùng Lạc Hi trao đổi nhiệm vụ với nhau.

Trước ánh nhìn cảm động muốn rơi nước mắt của Lạc Hi, Ôn Trác Ngọc cùng cậu ta trao đổi thẻ nhiệm vụ. Sau đó Ôn Trác Ngọc cẩn thận tháo chiếc vòng cổ trên cổ ra đưa cho tổ chương trinh: "Nhờ mọi người giúp tôi giữ nó cẩn thận."

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Ôn Trác Ngọc, Mạnh Kỳ Kỳ tò mò hỏi: "Chiếc vòng cổ này quan trọng với cậu như vậy sao?"

Ánh mắt mọi người đều rơi trên chiếc vòng cổ, Ôn Trác Ngọc trên mặt không có biểu tình gì nhẹ nhàng nói: "Đây là di vật của cha mẹ tôi."