Theo Đuổi Con Trai Thầy Chủ Nhiệm Là Trải Nghiệm Gì

Chương 48

“Đến đây một mình, nếu không, con này nó sẽ... haiz, đám người to con thế này sao cầm lòng trước đứa con gái ngon ngọt như bạn con nhỉ?”

“Ông gửi địa chỉ đi”

Lúc ấy, tôi không hiểu sao mình có thể bình tĩnh như vậy được. Sao khi nhận được địa chỉ, vị trí ở xa thành phố. Tôi tức tốc chạy đi ngay, dùng chiếc Audi mà anh hai mới mua, tự mình chạy.

Trên đường đi, tôi không ngừng gọi cho anh Thiên, nhưng không bắt máy, tôi gọi Trí cũng thế, nên đành để lại tin nhắn cho hai người, cùng với vị trí.

Khổ nỗi lúc gọi đến cho Thiện thì tên dở ấy lại bắt máy, tôi cũng không nghĩ nhiều vội lên tiếng trước.

“Thiện, giúp tôi với!!!”

“Gì đây? Biết là tôi đang nằm cạnh em chân dài bóng bẩy không?”

“Nhi bị bắt cóc rồi”

“Sao?!”

Tôi tới địa chỉ, là một vùng heo hắt. Chỉ có một cái nhà kho nằm sâu bên trong rừng cao su. Cảm giác khá u ám, tôi bước xuống đã có người đón tiếp. Là hai tên to con trông có vẻ rất ghê rợn.

“Ông chủ đang đợi cô. Mời cô cho chúng tôi lục soát”

“Không thích, buông ra!!”

Dù tôi đã chống đối kịch liệt thì sức con gái cũng đâu bằng hai thằng đàn ông mạnh mẽ. Thế là tôi bị hai người đó sàm sỡ bằng việc lục soát thế ấy. Sau vài phút, cuối cùng họ mới buông tôi ra, và cầm điện thoại của tôi lên, đập bể.

“Cô đã được vào trong”

Hai con người ấy.. cười rất gian xảo khiến tôi không hận ૮ɦếƭ đi được!

“Tôi sẽ ɢɨết ૮ɦếƭ các người”

“Dựa vào cô ư? Hahaha”

Tôi bước vào trong nhà kho. Cánh cửa sau lưng chợt đóng lại. Nhà kho khá rộng lớn và hoang tàn. Tôi chợt đưa mắt nhìn thấy một người đang nằm phía trước. Dáng vẻ này..

“Nhi!!!!!!”

Tôi hét lên, chạy lại gần Nhi. Nhi đang rất yếu, tôi kiểm tra xung quanh, không có dấu hiệu gì bị χâм нạι. Nhưng tay, chân đều là vết xước của móng tay, đến cả khuôn mặt xinh đẹp, luôn tươi cười đó.. trông thật khó coi.

“Nhi, mày tỉnh dậy đi, có nghe tao nói không hả?!!”

“Nhi?! Nhi!!”

Nhi nằm bất động, hơi thở vẫn đều đều. Trên khuôn mặt lộ rõ sự mệt mỏi. Chân mày cậu chau lại, cố mở mắt ra. Cậu nhìn tôi, giọng thều thào.

“Linh.. cứu... cứu nó..”

Tôi nhìn xuống tay Nhi đang để trên bụng, Nhi mang thai?! Tôi bất ngờ đến phát khóc, không ổn rồi.. không ổn rồi!

“Nhi, Nhi, nhìn tao nè, mày phải tỉnh! Không, không được, mày đừng có chuyện gì. Đứa bé của ai?!!”

“Của.. anh.. Thiên..”

“Nhi!!!!!!!”

Nhi ngất đi. Sau lưng là tràng vỗ tay thật to, cùng với tiếng cười khanh khách. Tôi quay lưng lại, đó là ông Tường, và Diệp Quân!

“Món quà này ta tặng con, thấy thế nào?”

“Mạch Cao Tường, ông ૮ɦếƭ đi!!!!!!”

Dưới sự giận dữ của tôi, tiếng cười của ông ta càng lớn hơn và dữ dội hơn.

“Con bé này, không phải ta làm”

Tôi hiểu rồi, là Diệp Quân. Là cô ta!! Chỉ có cô ta mới ghét Nhi đến thế, tôi đã được nghe kể như vậy. Tôi không nghĩ nhiều, từ từ tiến về phía Diệp Quân.

*Bốp!

Tôi thẳng tay tát Diệp Quân đang kênh kiệu. Cô ta chưa kịp phản ứng, tôi đã đạp cô ta té xuống đất. Sau đó nhào lên người, kẹp cứng Diệp Quân lại.

*Bốp!

*Bốp!

“Ya! Linh cô điên rồi à?!”

Tôi không quan tâm đến những gì cô ta hét lên. Cứ dùng hết sức mà tát vào khuôn mặt đê tiện ấy. Dù biết rất bẩn tay nhưng tôi vẫn không hả giận được.

Hôm nay Diệp Quân quá yếu ha là do tôi quá giận. Tôi đã tung một cước vào bụng khiến Diệp Quân đau điếng, chỉ hét lên một tiếng sau đó ngất đi.

“Hay! Con gái của ta hay lắm!!”

Ông Tường nãy giờ đã xem đủ cuộc vui.

“Ông tìm tôi làm gì?”

“Đương nhiên là liên quan tới tài sản rồi. Con chỉ cần ký vào hợp đồng chuyển nhượng 2/3 cổ phần mà ông Kiên để lại thì dễ nói chuyện hơn rồi”

“Nếu tôi nói không thì sao?”

“Thì”

Ông Tường rút súng ra. Là súng thật đó! Ông chìa về phía Nhi đang nằm thoi thót.

Đúng lúc tôi không biết phải làm sao thì tên đầu đất nào đó đã xông vào và hét lên.

“Linh!! Ta đến đây!”

*Đùng!

“Thiện!!!!!!!”

Tên nào đó ngất liệm đi. Ông Tường cũng mở to mắt.

“Ủa? Ta mới test súng chưa trúng nó, sao nó xỉu rồi?”

“Đủ rồi! Ông Tường, anh hai tôi nhất định sẽ ɢɨết ông!!”

Ông Tường bỗng bật cười, ra hiệu cho những tên vệ sĩ phía sau ấn tôi quỳ xuống. Giữ chặt tôi lại, ông từ từ đi đến gần tôi.

“Con đang nói Thiên đấy hả? Hmm.. con vẫn ngốc như xưa, dễ tin một người quá!”

Ý ông là sao? Ông ta đang nói gì vậy? Ngữ khí đó..

Thấy tôi có vẻ khó hiểu, ông Tường cũng cặn kẽ giải thích.

“Lúc ta ở tù, con nghĩ xem ai đã chu cấp? Ta ra tù ngắn hạn, do ai đã đứng sau? Ngay cả việc con trai ta nó lên điều hành công ty chỉ một thời gian ngắn, rồi nó sẽ sớm muộn gì cĩng trả lại cho ta. Con biết không, thằng Thiên đó, nó luôn muốn ɢɨết ૮ɦếƭ con từ trong thâm tâm rồi, ai đời lại đi yêu thương kẻ ɢɨết mẹ mình?”

Lại là câu nói đó... tại sao thế? Tôi cố gắng bịt tai lại không muốn nghe tiếp nhưng những lời ông Tường cứ rõ mồn một..

“Nó không muốn con ở đây cũng bởi vì nguyên nhân này. Một khi con rời khỏi, thì có lẽ sớm muộn gì, tài sản sẽ vào trong tay anh con thôi hâhhahaha!!”

“Ông nói dối, anh Thiên không phải là người như thế!”

Từng lời, từng lời một như đâm thẳng vào trái tim tôi. Nó kết thành một thứ gì đó đè nặng lên cổ họng. Giọng tôi bắt đầu rung rẩy, tiếng cười của ông Tường cứ chĩa thẳng vào đầu tôi.. tất cả tình thương tôi nhận được, chỉ là thương hại sao?!

“Nếu bây giờ con ký vào tờ giấy này, con sẽ không còn bị đau buồn bởi những thứ tài sản ấy nữa, có khi anh hai sẽ rất vui đằng khác. Con ngoan, mau ký đi..”

“Không! Tôi sẽ không thành toàn cho cha con các người!!”

Sau đó, tôi bị một thứ gì đó đập vào gáy và mất đi ý thức.. trước mắt tôi nhoà đi, tối sầm lại.

[...]

Trí và Thiên đến nhà kho cùng lúc. Hai người không nói không rằng xông vào thì phát hiện không còn ai ở đây nữa. Chỉ có một người nằm ngay gần đó. Họ vội chạy lại xem.

“Thiện?”

“Anh ta còn sống, hình như bị gì đó doạ rồi”

Hai người nhìn nhau ngán ngẫm khi nhìn về phía quần của Thiện đã ướt từ lâu. Sợ đến mức đái ra quần luôn à?!

“Con dâu ta đâu!!!”

“Linh ơi!!”

Bỗng nhiên một nhà bốn người cũng xông vào nhà kho. Là thầy Minh, cô Thu, chị Ngọc và cả chị Trâm. Một người thì mang thước gỗ, người thì mang chảo, người thì vác một cái lu, người thì xách giày cho vợ.. haiz

Trí có chút khó chịu vì cả nhà đã theo dõi anh. Anh chau mày. Còn Thiên đang gấp.

“Cậu cũng nhận được tin nhắn của con bé à?”

“Vâng.”

Lục soát xung quanh cũng không tìm thấy ai cả. Lúc này trong lòng Thiện vấy lên nỗi bất an trầm trọng. Điện thoại anh báo đến dòng tin nhắn.

“Con trai, con muốn chơi đùa một chút không?”

Và hai tấm hình Linh và Nhi đang ngủ say...