Theo Đuổi Con Trai Thầy Chủ Nhiệm Là Trải Nghiệm Gì

Chương 29

Hôm ấy là một ngày mưa to, to đến não nề. Tiếng hét xé gan xé thịt của Ngọc Linh khiến cho mọi bác sĩ, y tá xung quanh trầm mặc. Cô ngồi bên ông rất lâu, cố nắm đôi bàn tay đã không còn hơi ấm nữa.

Ngọc Linh khóc nức nở, cô đờ đẫn nhìn về khoảng không vô định. Nước mắt hai bên má đã khô từ lâu, và cũng kể từ lúc ấy, cô không còn rơi một giọt nước mắt nào nữa.

Trong đám tang, chỉ thấy cô đứng bên hai người ông bà, đứng mãi ở đấy. Trên đầu là chiếc khăn tang, đôi mắt mệt mỏi, đau khổ của người cháu vừa trải qua sự mất mát quá lớn.

Họ hàng hai bên của đến, chú Thương lo hết mọi chuyện. Gia đình thầy Minh cũng đến viếng thăm. Họ chỉ im lặng đứng nhìn Linh từ xa, cô Thu thì khóc nức nở thay cho số phận đứa trẻ không gia đình, chị Ngọc cũng muốn đến an ủi nhưng bị thầy Minh ngăn lại. Thầy ấy cũng đau lòng khi thấy đứa trẻ ngày nào còn hoạt bát, bây giờ đã trầm mặc đến đáng thương.

Họ hàng ai cũng thắc mắc rằng ông Tường - ba Linh sao không về, rồi cả anh hai con bé. Suốt những ngày tang lễ, Linh không hề rơi lấy giọt nước mắt nào. Chỉ đứng nép bên cổ quan tài, không nói một lời nào. Mặc dù chú Thương khuyên can, cô cũng không đi nghỉ.

Sau khi kết thúc tang lễ. Chú Thương và Linh về lại ngôi nhà ấy. Gia đình thầy Minh cũng đến để an ủi cô.

Linh ngồi trên ghế sofa. Vẫn ôm di ảnh của hai người. Thu mình trong bóng tối. Không khí căn nhà bây giờ đã im lặng đến não nề. Cô Thu không thể chịu được không khí này, cô lên tiếng xót thương.

“Linh, con đi nghỉ đi, 2 ngày rồi con chưa ăn uống, ngủ nghỉ gì cả”

“Đúng rồi, Linh, nghe thầy đi ngủ đi”

Tôi quay lại, nhìn hai người họ, cất giọng khàn đặt.

“Đừng nói mọi chuyện này cho Trí, con không muốn anh ta nghe.”

“Tại sao...?”

Chị Ngọc nhìn tôi, tôi cười gượng gạo.

“Anh ta sẽ thương hại con mất”

“Cô có phải là Mạch Ngọc Linh không?”

Bỗng có một người mặc áo vest đen đi vào. Anh ta đeo kính râm, cúi người chào tôi cung kính.

Sau khi thấy tôi gật đầu. Anh rút ra một tờ giấy đưa tôi.

“Đây là di chúc ông Kiên để lại cho cô. Mời cô ký tên xác nhận.”

Tôi cầm tờ giấy. Trên ấy là dòng chữ nắn nót của ông:

“Thật đáng buồn khi tờ giấy này đến tay con, Linh nhỉ? Lão già này đã không còn bên con được nữa, ta xin lỗi. Cháu yêu của ta, con đừng khóc nhiều nhé, ông vẫn sẽ luôn bên con đấy thôi. Con đừng hận mình đã gây ra cái ૮ɦếƭ cho mẹ. Thật sự không phải như con nghĩ đâu. Hồi ấy, mẹ con mới sinh con xong, thì hay tin thằng Tường - ba con, nɠɵạı ŧìиɧ, tức đến đột tử mà qua đời. Ai cũng giấu chuyện này. Ngay cả anh con cũng không biết nên đã gây ra hiểu lầm giữa con và anh trai. Cuộc đời con đã quá khổ rồi. Ông mong những gì ông để lại sẽ giúp con sau này. Nếu được, hãy trở về Mỹ sống với anh con đi. Dù con có đi đâu, ông vẫn yêu thương Linh của ông nhất.”

Tôi liếc nhìn xuống dưới tờ giấy, 2/3 cổ phần của công ty ba tôi. Tôi khẽ cười khẩy..

“Linh!!! Có di chúc rồi à?”

Ba tôi bây giờ mới xuất hiện trong bộ quần áo nhếch nhác. Ông chạy đến nắm lấy vai tôi.

“Con đưa hết cổ phần cho ba. Nếu không, công ty sẽ phá sản mất!”

Tôi nhìn người đàn ông vô sỉ trước mặt, bỗng bật cười lớn hơn. Tôi ôm bụng cười nghiêng ngã. Đưa tay lên tát thẳng vào mặt của ông Tường.

“Khốn nạn! Ông là thằng cha khốn nạn. Chính ông là người gây ra cái ૮ɦếƭ cho mẹ tôi. Ông không đủ tư cách làm cha tôi nữa!”

“Mày nói gì hả Linh, tao là cha mày đó!! Mày dám”

Ông Tường đưa tay cao định tát tôi thì bị thầy Minh xông tới giữ lại. Ông điên cuồng la hét, định đấm đá vào tôi. Bị chú Thương đưa tay đấm vào mặt.

“Thì ra mày hay bạo hành cháu tao!!!! Mày điên rồi Tường à!”

Tôi không quan tâm ông ta đang ẩu đả ra sao. Tôi nhẹ nhàng dùng cây viết ký vào tờ giấy di chúc ấy.

“Anh à, anh có thể làm thủ tục đổi họ giúp con được không?”

Anh vệ sĩ ấy gật đầu. Tôi cười mãn nguyện. Từng bước lê lết lên lầu.

“Con mệt rồi, con muốn nghỉ ngơi..”

[....]

Một lúc sau, Thiện chạy qua nhà. Thấy mọi người im lặng. Cậu có một chút dự cảm không lành.

“Linh đâu?”

“Đi ngủ rồi.”

“Cậu ta không thể bình thản mà đi ngủ được!!!”

“Anh nói sao?”

Thiện thấy có gì đó không đúng, anh chạy ào ngay lên lầu. Mọi người cũng chạy theo sau.

“Cửa khoá rồi!!”

Thiện thét lên, chú Thương chạy đi kiếm chìa khoá. Cậu ta không ngần ngại mà đập cửa, chị Ngọc và thầy Minh cũng góp sức.

Đến khi cánh cửa mở tung ra. Thiện nhào đến, thầy Linh đang đắp chăn ngủ. Nhưng bên cạnh đó là hộp thuốc ngủ còn vương vãi vài viên.

“Linh!!!!!!?”