Khi Tôi Đổi Đối Tượng Đính Hôn Với Nữ Chính

Chương 51: Level 21/ Năm 1969

Trong lòng Giang Kiều gợn sóng phập phồng, Vương Bằng Phi không hề có cảm giác.

Nhìn thấy con gái, Vương Bằng Phi vươn tay đón lấy con, bế con: “Có nghe lời mẹ với ông bà nội không? Nhớ ba không con?”

Giang Kiều miễn cưỡng cười cười, “Đương nhiên nhớ ba rồi, có đoạn thời gian không được gặp ba mà.”

Vương Bằng Phi sờ sờ mặt con gái: “Ba cũng là không có cách nào, bận quá.”

“Bận à, gần đây bận rộn làm gì vậy?” Cô ta thử: “Hiện tại hẳn là không có ai ở bên nói xấu chứ?”

“Đúng vậy, hiện tại không có ai nhàn thoại về anh nữa.”

Vương Bằng Phi cười cười nghĩ: Hiện tại nếu có ai còn nhằm vào anh ta, anh ta có thể sẽ không nhịn tiếp nữa đâu.

Giang Kiều nhìn anh ta: “Thịt này là anh đi mua sao? Hiện tại thịt dễ mua vậy sao? Có phải gần đây cung ứng bên xưởng thịt heo không khẩn trương đến vậy nữa không?”

Vương Bằng Phi gật gật đầu: “Đúng vậy, gần đây khá là dễ mua.”

Giang Kiều hít một hơi thật sâu, lại ngửi thấy mùi kem bảo vệ da.

Anh Bằng rất ít mua thịt heo về, bởi vì anh không có kiên nhẫn đi sớm xếp hàng, thịt heo mà anh mang về hôm nay chính là bộ vị ngon nhất, đi chậm tuyệt đối không có, mà anh giờ này mới về nhà, nên không có khả năng là chồng cô ta vào lúc này mới xếp hàng mua được đi? Hơn nữa nếu anh chỉ là đi lúc này, vậy sao mà biết được gần đây cung ứng thịt heo khá là rộng rãi?

Càng nghĩ lòng Giang Kiều càng nặng nề, một bàn tay sờ sờ bụng, cảm thụ được bụng phồng lên, nhìn anh ta một cái thật sâu, sau đó cười, như là lơ đãng: “Lúc anh về có phải gặp được ai không? Sao em như là ngửi thấy mùi gì đó ấy.”

Cô ta phát hiện được một tích tắc cứng đờ không được che giấu tốt kia của Vương Bằng Phi.

Tầm mắt Vương Bằng Phi trôi đi một chút: “Có thể là lúc về vừa lúc đυ.ng vào ai đó thôi.”

Anh ta nói xong liền nói sang chuyện khác ngay: “Giờ em có bầu, vất vả rồi, anh cố ý mua đồ ăn ngon cho em nè, không phải em thích kẹo đậu phộng sao? Lúc này anh mua một cân.”

Giang Kiều: “Em không muốn ăn kẹo đậu phộng, em chỉ muốn được gặp anh. Về sau em có rảnh liền tới xưởng tìm anh được không? Con gái cũng nhớ anh, anh thời gian dài không về nhà, ngày nào con bé cũng quấn lấy em hỏi ba.”

Lời này nói đến Vương Bằng Phi mềm lòng: “Em còn đang lớn bụng, không cần quá mệt mỏi.”

Đây ý là không phản đối, Giang Kiều cười: “Em biết, sẽ không để mình bị mệt.”

Cô ta muốn đến xưởng thực phẩm nhiều chút để tuyên cáo chủ quyền, mặc kệ hoa dại bên ngoài của chồng cô ta là ai, cô ta mới là người vợ duy nhất bên cạnh anh ta.

Nghĩ đến đó, trong mắt Giang Kiều hiện lên một mảnh âm trầm cùng kiên quyết.

Đầu bên kia, Giang Nhược Cầm dẫn con trai về nhà mẹ đẻ một chuyến, trò chuyện với mẹ trong chốc lát, về lại nhà liền nói với mẹ chồng chị: “Thôn bên nhà mẹ đẻ con xác thật có một cái máy nghiền gạo, con đi nhìn rồi, gạo thóc nghiền ra không khác mấy với gạo ở huyện thành, giá như nhau.”

“Người phụ trách nghiền gạo ở đó là một chú bác rất công chính, tuyệt đối sẽ không trộm nhẹm đi lương thực.”

Mẹ chồng chị ấy nghe xong rất vừa lòng: “Nếu là vậy, vậy về sau liền sang bên nhà mẹ đẻ con đi.”

Qua mấy hôm, lúc chồng Giang Nhược Cầm gánh gạo đi vào thôn Thượng Trang ấy, chị nghĩ nếu đã tới rồi liền về nhà mẹ đẻ ngồi một chốc đã, mà mới vừa ngồi không bao lâu liền thấy em trai chị ấy đã về, trong tay cầm hai túi đồ ăn.

Nhìn thấy chị gái ở đây, em trai nhỏ của chị lấy ra một túi cho chị: “Bánh hạch đào, chị cả mang về cho cháu ngoại ăn nhé.”

Anh hào phóng đến vậy, làm Lưu Tuệ Chi thấy đau thịt: “Cháu ngoại con còn thiếu đồ ăn sao? Bên bà ngoại của con cũng chưa được ăn nhiều như vậy.”

Mẹ lại vậy nữa, Giang Nhược Thư không nghe lời mẹ mình, vẫn cứ đưa cho chị cả, chỉ là Giang Nhược Cầm nghe mẹ mình nói như thế, hơi xấu hổ nhận lấy.

Giang Nhược Thư xụ mặt: “Chị cả, đây là cho cháu ngoại, thằng bé lớn vậy rồi, mới ăn được có mấy lần, ông bà ngoại ăn còn thiếu sao?”

Lưu Tuệ Chi vừa nghe đến đó liền không vui: “Con nói làm sao vậy con? Không hiểu chuyện gì hết, ông bà ngoại con tới cái tuổi này, có thể ăn một miếng tính một miếng, còn có mấy đứa anh em họ bên ngoại của con nữa, tụi nó cũng sống không dễ dàng, giờ con được vào thành rồi, cái khác không nói, chút đồ ăn này cũng không muốn cho sao?”

Nói đến cái này, Lưu Tuệ Chi liền thấy oán khí đầy bụng. Đều tại cái lũ bên xưởng gia cụ khi trước quấy rối.

Nếu không phải cái lũ kia nhân lúc nhà họ bàn chuyện cưới hỏi đi nói bậy, thiếu chút nữa hủy hoại luôn việc hôn nhân này, bác ta không thể không khuất nhục mà tới cửa ký kết một loạt điều ước tang nhục, cũng sẽ không để đến mức như bây giờ. Hiện tại mỗi tháng con trai chỉ cho bà ta 5 đồng tiền, còn lại đều ở trong tay vợ chồng tụi nó, lại bởi vì chưa có con, bà ta sợ chia rẽ hai đứa nó nên còn không thể quậy.

Hai đứa nó trẻ tuổi như vậy, nào biết được cái gì là tồn tiền? Bà ta cầm rồi hai đứa mới sẽ không xài bậy. Chỉ là mặc kệ bà ta nói với con trai mình như thế nào, hoặc nói bóng nói gió bên chỗ con dâu ra sao, đứa thì thoái thác, đứa thì trực tiếp coi như không nghe thấy, làm bà ta tức chết được.

Giang Nhược Thư đều phải tuyệt vọng, anh không có khả năng dung túng cho cái hành vi dán nhà mẹ đẻ này của mẹ mình, nhìn thấy mẹ còn muốn nói, anh trực tiếp bẻ nửa miếng bánh xốp nữa đưa đến bên miệng bà, sau đó lại đưa một kia cho chị cả: “Mẹ, mẹ cũng vất vả rồi, ông bà ngoại không dễ dàng, mẹ cũng không dễ dàng. Nào, mẹ nếm thử coi có ngon không, bánh này mới ra lò, rất thơm.”

Bánh hạch đào đều đã vào trong miệng, Lưu Tuệ Chi đành phải nuốt lời muốn nói về, cắn từng miếng nho nhỏ, vừa hưởng thụ lại vừa thấy không nỡ: “Bán đắt, cũng là tiền nào của nấy, ngon đấy.”

Ăn được vào miệng không thể nghi ngờ là hưởng thụ, nhưng mà cũng không nỡ, vì bác ta nghĩ đồ tốt thế này, nhiều đến vậy, vào miệng bác ta thì thật có chút lãng phí: “Không cần cho mẹ nữa, con ăn đi.”

Dư lại bác ta muốn gói kỹ.

Kết quả con trai lại rút ra một miếng, tay mắt lanh lẹ mà bẻ thành 2 nửa, lại nhét vào trong miệng mỗi người một miếng: “Bánh này mua về là để ăn.” Giang Nhược Thư lo lắng mẹ cất bánh này đi, quay đầu lại đưa ngay đến nhà bà ngoại, làm kiểu này bà chỉ thuần túy là qua tay một lần, cái gì cũng chưa ăn được, nên còn không bằng nhân lúc này ăn nhiều chút.

“Ba không ở nhà à? Hôm nay không phải ngày nghỉ sao?”

“Ba con chạy tới trường rồi, nói là gần đây em họ con lại mang về một ít sách và báo chí, ổng còn chưa có đọc xong.”

“Ra vậy, con đi thăm ba.” Nói rồi, anh lại rút ra trọn một miếng bánh hạch đào, làm Lưu Tuệ Chi nhìn mà thịt đau ghê gớm.

“Đúng rồi, chị cả, chị tới đây một mình sao?”

Giang Nhược Cầm lắc đầu: “Không phải, anh rể em cũng tới, ảnh đi nghiền gạo rồi.”

Giang Nhược Thư: “Trưa nay ở lại ăn cơm chứ chị?”

Giang Nhược Cầm thức thời lắc đầu: “Sao vậy được? Đồ ăn nhà mình cũng không dư dả, anh chị về ăn.”

Lưu Tuệ Chi cũng cảm thấy không được, vì bác ta nghĩ con gái mình về ăn cũng thôi đi, nếu con rể còn tới nữa…… đồ ăn trong nhà cũng không dư dả, mà về phần tại sao lại không dư dả… Giang Nhược Thư rất là rõ. Còn không phải là có chút dư thừa sẽ liền bị mẹ hốt đi trợ cấp cho nhà ngoại à. Anh thấy vô lực mười phần.

Sau đó, Lưu Tuệ Chi liền nghĩ tới một cái đề tài khác được quan tâm mười phần: “Con trước đừng có đi, giờ vợ con còn chưa có tin tức tốt sao?”

“Tụi con giờ mới kết hôn không được bao lâu, không nóng nảy.”

Lưu Tuệ Chi ha hả cười lạnh: “Còn không nóng nảy đấy, giờ đều sắp được 1 năm rồi.”

“Còn chưa có được một năm, rất nhiều nhà kết hôn 3 năm mới……”

Anh còn chưa dứt lời đã bị 3 tiếng “phi phi phi” liên tục của Lưu Tuệ Chi cắt ngang: “Đồng ngôn vô kỵ, đồng ngôn vô kỵ, con nào cần dùng thời gian lâu thế, rất mau sẽ có tin tức tốt!”

Bác ta trừng mắt liếc con trai một cái: “Trước đó mẹ có đưa thuốc cho con, con có biểu vợ con uống chưa hả? Đấy chính là bà ngoại con cố ý bốc thuốc cho đấy, tốn không ít tiền đâu.”

Đương nhiên là không uống rồi, vợ chồng họ còn trẻ, cũng mới kết hôn không được bao lâu, Giang Nhược Thư căn bản là không có mang thuốc về.

Không thể không nói, sau khi kết hôn, lại vào trong thành làm nhân viên tạm, anh đã thay đổi rất nhiều, không hề hướng nội ngượng ngùng như khi trước, cũng càng có chủ ý hơn.

“Mẹ, về sau mẹ biểu bà ngoại đừng có mua mấy cái đó nữa, thân thể vợ chồng con đều rất tốt, uống thuốc nhiều không có tốt.”

Lưu Tuệ Chi nhíu mày: “Thuốc đó là bà ngoại con thật vất vả mới bốc về được cho con đó, không phải con chỉ để đó không uống chứ? Mau mau, về nhà sắc thuốc, cho vợ con uống đi, thuốc này hiệu quả lắm, có mấy người uống rồi liền có bầu đó, hai đứa nhất định cũng sẽ được.”

Giang Nhược Thư không muốn nghe mấy cái này, “Giờ con đi đưa đồ cho ba đây, muộn chút con về.”

Nói xong liền đi luôn, lưu lại 2 mẹ con Giang Nhược Cầm với Lưu Tuệ Chi hai mặt nhìn nhau.

Giang Nhược Cầm cảm thấy chị cũng nên đi, cơ mà lại bị mẹ chị nhéo lấy một phát: “Con nói thằng em con cái coi, nó càng ngày càng không nghe lời. Con nói nó như thế có phải là bị con vợ của nó dạy hư không? Hồi trước nó đều nghe lời mẹ nói, cũng đối tốt với ông bà ngoại nó, giờ là cánh cứng rồi.”

Giang Nhược Cầm cười khổ: “Em trai giờ cũng thành gia lập nghiệp rồi, chắc chắn sẽ có ý nghĩ của chính mình, em nó vẫn luôn rất hiếu thảo. Mẹ, mẹ cũng không thể nói em như vậy, sẽ làm nó buồn lòng đó.” Về phần ông bà ngoại, chị ấy do dự một chút, vẫn là chưa nói.

Bảo em trai chị hiếu thuận ông bà ngoại, nói thiệt nghen, chị cảm thấy hơi bị khó. Chị biết rõ, em trai vẫn luôn không quá vui với việc mẹ và ba cứ mãi trợ cấp bên nhà ngoại, chỉ là khi trước em không có quyền lên tiếng gì nên không nói thôi. Hiện tại em nó đã đứng vững chân trong thành rồi, còn cưới một cô vợ trong thành nữa, có thể tự mình đứng lên rồi, nó không muốn nghe lời nữa, vậy sẽ nghĩ cách không nghe.

Lưu Tuệ Chi: “Nó mới bao lớn đâu, lại ở bên cha vợ nó cả ngày, chắc chắn là bên đó chơi xấu rồi……”

Giang Nhược Thư dạo bộ tới trường tiểu học, thấy được ba của anh trong thư viện, ông đang cầm một tờ báo đọc.

Giang Nhược Thư thò lại gần, đấy là một tin báo, người gửi bài nói là mình lúc đi xe bus nghe được có người đang hát ca khúc chủ nghĩa tư bản, sau đó hắn ta nghe cảm thấy không thích hợp, nói thao thao bất tuyệt, tất cả đều lời lẽ mang tính phê phán, cuối cùng người bị kéo vô chuyện này phải xin lỗi trước mặt bao người, bảo đảm sẽ không hát nữa.

Đây chỉ là không cẩn thận hát nhỏ hát ra một bài hát thôi đấy, bị phản ứng như này, hơi quá đáng rồi.

Giang Nhược Thư lại nhìn trên trang đầu một cái, đây là báo trên tỉnh. Anh lại tùy tay cầm một tờ khác, sau đó thấy được ba chữ Giang Cảnh Du của đại đội Thượng Trang. Anh lập tức cười lên, thấy có chung vinh dự.

Đây là người của thôn bọn họ, đấy là em họ của anh ấy đấy.

“Mấy cái này đều là bọn họ mang về sao?”

Giang Minh Tông ừ một tiếng: “Đúng vậy, hôm qua mới đưa tới đây, còn có một chút được đưa sang bên nhà ăn. Cùng nhau đọc nhé?”

Đám báo cũ này đối với người trên tỉnh là quá hạn, có vài tờ vẫn là báo một hai tháng trước rồi, nhưng mà đối với người dưới quê như bọn họ thì ngày thường là không nhìn thấy đâu, ở trên báo có thể nhìn thấy rất nhiều thứ.

Lúc không có radio hay TV, báo chí là con đường duy nhất để họ có thể tiếp xúc với thế giới rộng lớn bên ngoài.

Giang Nhược Thư cũng thích đọc báo, lúc anh ở trong xưởng đã rất thích đọc báo cũ, chẳng qua ở trong xưởng anh phần lớn là đọc được báo cũ của thành phố, tỉnh thành thì không nhiều lắm.

Anh nhét bánh hạch đào vào trong tay ba mình: “Ba, nếm thử nè, nhân lúc nóng ăn đi.”

“Con mua hả?”

“Đúng vậy, vừa lúc gặp được, liền mua một chút về cho mọi người nếm thử, con còn gặp được chị cả nữa.”

Giang Minh Tông nếm một miếng: “Bánh hạch đào này hương vị khá ngon đó.” Ông ấy thả báo xuống, vui vẻ nhìn con trai: “Làm cho tốt vào, tranh thủ sớm ngày chuyển chính thức, em rể họ của con đều đã chuyển chính thức rồi kìa, con có chỗ nào kém hơn nó đâu.” Cái người em rể họ này hiển nhiên là cái vị nhà họ Vương kia.

Giang Nhược Thư không hé răng.

Anh ấy cũng muốn chuyển chính thức chứ, nhưng mà quá khó, lấy cái tư lịch này của anh, trừ phi kỳ tích xảy ra lần nữa.

Giang Nhược Thư có điều tự mình hiểu lấy nhất định, cha vợ của anh có thể cho anh vào xưởng làm nhân viên tạm đã không dễ rồi. Giang Nhược Thư vùi đầu vào bắt đầu đọc báo không đáp.

Nhìn thấy anh ấy như thế, Giang Minh Tông cũng không nói nữa, vừa đọc báo, vừa cắn từng miếng bánh hạch đào mà ăn. Không được bao lâu lão hiệu trưởng tới đây, nhìn thấy hai cha con này ngẩn người, sau đó cười, nói với Giang Minh Tông: “Con trai chú chính là đứa bé hiếu thảo.”

Giang Minh Tông cười, trong mắt có tự hào, trên miệng lại làm thấp đi, “Nào chứ ạ, nó còn kém xa lắm.”

Giang Nhược Cầm nghe mẹ chị lèm bèm một trận mới thoát thân được, một túi bánh xốp hạch đào kia rốt cuộc cũng xách đi.

Lúc này chồng chị đã xếp hàng tới lượt, gạo nhà chị đã tách vỏ thành công.

Nhìn thấy chị cầm một túi đồ, chồng hỏi: “Đây là cái gì?”

Giang Nhược Cầm cười cười: “Em trai em đã về, nó cho bánh hạch đào. Nào, anh cũng nếm thử.”

“Anh không ăn, mang về cho con ăn.”

“Con cũng có, anh nếm thử nào.”

……

Chờ khi Giang Nhược Thư về nhà ăn cơm trưa ấy, liền thấy trong chén mình có một cái trứng gà chiên, anh gắp lên cho nó vào giữa: “Mọi người cùng nhau ăn đi.”

Ba mẹ đối tốt với anh là không thể nghi ngờ.

Lưu Tuệ Chi lại tính toán gắp trứng về lại: “Con làm việc vất vả.”

Giang Nhược thư cản lại, chia trứng gà ra làm 3, mỗi người một miếng: “Mọi người cùng nhau ăn, chứ không con cũng không ăn.”

Nhìn thấy con trai như thế, hai vợ chồng Giang Minh Tông đều vui mừng hớn hở, sau đó liền bắt đầu thảo luận về hương và vị của bánh hạch đào, cùng với tính toán hiếu kính phần bánh dư lại cho ba mẹ vợ. Hai người đều cười, không có chút không tình nguyện nào cả, làm Giang Nhược Thư phải thở dài một hơi: “Bên ông nội thì sao? Có phải cũng nên đưa hay không?”

Câu đó vừa ra, Giang Minh Tông với Lưu Tuệ liền ngưng cười, Lưu Tuệ Chi còn nhăn mày lại: “Con nít con nôi biết gì?”

“Từ sau khi bà nội ruột con mất rồi, bên người ba con không có ai thiệt tình hết, là ông bà ngoại con chăm sóc ba con thỏa đáng mà lớn đó, người con phải hiếu thuận chính là ông bà ngoại của con.”

Như này là nói không thông rồi.

Giang Nhược Thư từ bỏ đàm luận về đề tài này, có một số việc tự anh đi làm là được.

Nghĩ đến thái độ của ông nội đối với anh và với cha mẹ anh là hoàn toàn bất đồng, mà ba mẹ của anh căn bản là không thấy đấy là vấn đề của bản thân, Giang Nhược Thư cũng chỉ có thể cười khổ.

Vì sao ba mẹ lại không nghĩ rõ chứ?



Chờ tới trưa ngày hôm sau, lúc đám Giang Minh Tông tan tầm về tới cửa nhà, liền phát hiện con trai bọn họ đang ngồi xổm cạnh cửa cười ngây ngô.

“Con ở đây làm gì? Sao lại không đi vào?”

Giang Nhược Thư ngẩng đầu, đứng dậy tươi cười đầy mặt: “Ba mẹ, con dâu ba mẹ mang thai rồi, con sắp được làm ba! Ba mẹ sắp được làm ông bà nội rồi!”

Nghe được câu đó, Lưu Tuệ Chi sửng sốt một chút, sau đó thiếu chút nữa nhảy lấy đà ngay tại chỗ: “Ai da, nó rốt cuộc có bầu rồi, đại hỉ sự nha! Mẹ sắp được bế cháu trai!”

Nghe được những lời này của mẹ, Giang Nhược Thư bổ sung: “Không biết nam hay nữa đâu, là con gái con cũng rất thích.”

Lưu Tuệ Chi: “Phi phi phi, đồng ngôn vô kỵ. Con có muốn con gái thì để sau lại sinh, thai đầu vẫn là đứa con trai thì hay hơn, thai này nhất định là con trai!”

“Ba mẹ, không phải hồi trước đã có bác sĩ tới nói à? Vụ sinh nam sinh nữ này là tùy cơ, còn là đàn ông quyết định.”

Nghĩ đến đấy, tươi cười trên mặt Lưu Tuệ Chi đều cứng đờ — bác ta đã quên béng chuyện này.

Lúc ấy bác ta còn từng thảo luận với rất nhiều người, nhưng mà rốt cuộc là do đàn ông hay đàn bà…… Lưu Tuệ Chi nhìn thoáng qua Giang Minh Tông, ngượng ngùng: “Con thiệt là, vụ đó ai cũng không biết rốt cuộc là như thế nào mà đúng không? Bà ấy nói cũng không nhất định là chuẩn.”

Giang Minh Tông xua xua tay, tỏ vẻ cái đề tài này không quan trọng: “Giờ vợ con thế nào rồi? Thích ăn cái gì? Trong nhà mình còn chút trứng gà, đều lấy qua đó đi, để bồi bổ sức khỏe.”

Lưu Tuệ Chi: “Đúng đúng đúng, để nó bồi bổ sức khỏe, trong nhà còn chút gạo nữa, cũng lấy qua đi……”

Sau đó Giang Nhược Thư lại đến nhà ông nội báo tin vui, cuối cùng mới đến nhà chú hai.

Lúc Giang Cảnh Du biết được tin là nghe được Diệp Hồng Tú thuật lại, cùng với: “Sao mà con còn chưa có nữa vậy?”

Giang Cảnh Du: “Không cần gấp, để sang năm lại nói.”

Diệp Hồng Tú suy nghĩ thấy con cũng bận rộn, không nói: “Được rồi, mấy đứa có chủ ý là được, nếu mà thiệt muốn sinh lại không lo liệu được hết quá nhiều việc thì để mẹ chăm cháu cho, mẹ chăm con nít nhiều rồi, liền thuận tay chăm lớn con của con luôn.”

Giang Cảnh Du không nóng nảy, nhưng mà em họ lớn Diệp Xảo bên nhà cậu hai lại sốt ruột, cô ấy xuất giá lúc 16 tuổi, giờ đã 18 tuổi, sang năm là được 19 tuổi, cô ấy muốn có bầu, nhưng mà vẫn luôn không có động tĩnh, bèn tới đây kiếm Phương Minh Nguyệt trị bệnh.

Cô ấy là trực tiếp sang bên nhà dì cả tìm người, vì như vầy thì cô ấy không cần đến trạm y tế bị mọi người vây xem rồi tranh cãi.

Cô ấy không muốn để mọi người biết chuyện riêng tư thế này.

Phương Minh Nguyệt lý giải, khám cho cô ấy, cho cô ấy một viên bảo tâm hoàn: “Thân thể em không có vấn đề gì, thả lỏng tâm tình, tâm tình cũng sẽ ảnh hưởng.

Diệp Xảo thế mới yên tâm.

*

Giang Minh Nghi nhận được bưu kiện từ bên nhà mẹ đẻ gửi tới đây, thoạt nhìn thể tích không nhỏ, bên trong đại bộ phận là khoai lang khô không đáng mấy đồng, và cả rau khô.

Nhưng trong đám đồ đó lại “giấu diếm huyền cơ”, ẩn giấu không ít thứ tốt lẻ tẻ vụn vặt.

Hai vợ chồng mở bưu kiện, trước hết vẫn là đọc thư.

Mở đầu thư con trai hỏi bọn họ có khỏe mạnh hay không, nói tình hình gần đây, sau đó ở đoạn cuối thư có nhắc tới bác Tôn và bác Chu giờ đang ở trên thôn Thượng Trang.

Lúc đọc đến chỗ đó, hai vợ chồng liếc mắt nhìn nhau một cái. Lúc bà ấy đi bọn họ xác thật có hỏi đến nhà mẹ đẻ bà ở đâu, như này là cố ý chọn chỗ?

Lại đọc tiếp thì biết được tình trạng thê thảm của giáo sư Tôn lúc bị hạ phóng, trong lòng hai vợ chồng phát lạnh.

Cũng may sau đó có nói họ đã không sao, hơn nữa cháu ngoại của giáo sư Tôn cũng đi qua theo để chăm sóc cho.

So sánh với những địa phương khác, chỗ nhà mẹ đẻ bà chính là thế ngoại đào nguyên.

Giang Minh Nghi nghĩ tới đoạn thời gian trước bác sĩ Phương có nhận được một phong thư, đó là một người đồng nghiệp của ông ấy viết, nhắc đến có một vị chủ nhiệm y thuật cao minh bị hạ phóng xuống một chỗ nông thôn, sau đó vùng khỉ ho cò gáy ra điêu dân – Trong thôn kia có một đứa bé bị bệnh, ông ấy không lấy ra thuốc để chữa khỏi cho đối phương được, kết quả là đám thôn dân kia cho rằng ông ấy bủn xỉn không chịu vươn tay giúp đỡ, cuối cùng đánh gãy tay ông ấy.

Tay của bác sĩ quan trọng đến vậy, cũng không biết liệu có lưu lại di chứng không thể vãn hồi gì không nữa.

Chương Dung may mắn: “May mắn chính là chúng ta chủ động lựa chọn chỗ này.” Tuy vất vả, nhưng không có lắm chuyện đến vậy.

Giang Minh Nghi: “Ba em có thể nói là gừng càng già càng cay.”

Chương Dung: “Nhạc phụ đã trải qua nhiều chuyện rồi.” Hiện tại ông ấy hoài nghi ngay cả chuyện bên nhà vợ bại gia cũng là ông cụ cố ý, nghĩ đến thành phần bần nông của nhà cha vợ, Chương Dung hâm mộ.

Thời gian theo gió bay đi, nháy mắt, trong bầu không khí khí thế ngất trời này, thôn Thượng Trang bước vào mùa đông.

Mắt thấy lại một năm nữa sắp đi qua, trước lúc ăn tết Giang Cảnh Du nhận được một bức thư hồi âm. Hiện tại các bản thảo cô vẽ có liên quan đến các vụ thu hoạch ở nông thôn nhiều hơn, biên tập rất là thích đề tài như thế, thu nhiều hơn, hơn nữa trong vô hình còn giúp thôn Thượng Trang tăng danh tiếng lên.

Vừa qua cái tết này, chính là năm 1969, đếm thử một phen, từ đây đến lúc cải cách mở cửa còn dư lại chưa đến 10 năm.

*

Hai vợ chồng Giang Cảnh Du tụ hội trong không gian.

Hiện tại hai vợ chồng họ đều đã leo tới level 21, tiếc nuối chính là không có xuất hiện các giống cây trồng hay vật nuôi mới, chỉ là mở khóa càng nhiều gia cụ thôi.

Hiện tại nhà gỗ nhỏ của hai người đều đã thăng cấp, thăng cấp thành nhà lầu 2 tầng.

Bởi vì đồng vàng tích góp được không có chỗ xài, hai người đều thăng cấp luôn, cũng mua về một chút gia cụ khác.

Phòng bếp, phòng tạp vật bị xem thành kho hàng để sử dụng là chứa đựng nhiều đồ nhất, đầy nhóc luôn.

Chỉ với của cải bọn họ tích trữ này, nếu mà không cẩn thận tới mạt thế cũng có thể dùng được rất lâu.

Hiện tại Đại Hoàng cũng cơ linh rồi, mỗi ngày được chủ nhân cho ăn, liền thật sự y chang một con cún Giang Cảnh Du nuôi vậy, xem cô là chủ nhân, vừa nhìn thấy cô là vẫy đuôi lấy lòng chạy tới vòng vòng cọ cọ, tỏ vẻ thân mật.

Trên thực tế, đây không phải chó thật, bởi vì chó thật sẽ không giữ mãi bộ dáng khi trước dù đã qua đi mấy năm.

Lúc trước cô còn nghĩ liệu có thể đưa nó tới thế giới hiện thực hay không đấy, nhưng mà thử qua rồi, đáp án là không thể.

Hiện tại bên ngoài đêm khuya tĩnh lặng, trên cơ bản là nhà nhà đều đang trong giấc ngủ, hai vợ chồng này lại đang rất tỉnh táo tinh thần. Qua một hồi “vận động”, hai vợ chồng phát hiện tiêu hao quá độ, đói bụng rồi, bèn vào trong này kiếm ăn.

Giang Cảnh Du: “Muốn ăn chút gì nè?”

Cố Hướng Hằng: “Muốn ăn chút gì đó chiên rán.”

Giang Cảnh Du nhìn trong kho hàng một phen: “Cá nướng, gà rán, thịt thăn rán?”

Cố Hướng Hằng suy nghĩ một chút: “Cái nào anh cũng muốn ăn.”

Giang Cảnh Du: “Khéo ghê, em cũng đều muốn ăn.”

Nói làm liền làm.

Hiện tại phòng bếp của họ cơ bản không có gì khác với phòng bếp hiện đại, có bếp gas, có tủ lạnh, có lò nướng. Chẳng qua, mấy món này đều không thể lấy ra ngoài, chỉ có thể sử dụng ở đây.

Không thể không nói, có mấy thứ này, chỉ số hạnh phúc của Giang Cảnh Du ở trong bếp thẳng tắp bay lên.

Cá nướng thì chọn 2 con cá, 1 con cá thanh giang, một con cá lư. Nước chấm ăn với cá là tự mình pha, một loại hơi cay, một loại là ngũ vị hương.

Gà rán thì chọn con gà nhỏ thịt khá là non, hai người nên chiên 2 con, 1 con gà rán sốt mơ chua, 1 con gà rán ngũ vị hương.

Thịt thăn dùng để chiên giòn vẫn là dùng phần ăn khách quý của Đại Hoàng, bọc với bột cho vào chảo chiên.

Mấy món này đều là đồ ăn có calorie cao, vì giải ngấy, Giang Cảnh Du lại làm một phần rong biển xắt sợi trộn, một phần rau luộc, lại thêm một đĩa nho và táo tươi, phối thêm nước ô mai chua ngọt.

Đều đủ hết!

Sức ăn của hai vợ chồng đều rất mạnh, cả một bàn tràn đầy, nhưng vai kề vai nhau, không được bao lâu bàn đã sạch sẽ.

Đại Hoàng cũng cảm thấy mỹ mãn, vì thức ăn cho chó là bao no.

Giang Cảnh Du uống hết chút nước ô mai còn lại, duỗi người một cái: “Cuộc sống như vầy thật thoái mái nha, hồi tưởng lại một năm này, thiệt là quá bận rộn.”

Bận lên rồi sẽ không mấy mẫn cảm với thời gian trôi đi.

Cố Hướng Hằng cong cong mắt: “Cũng là đáng giá, không phải sao?”

Giang Cảnh Du nghĩ đến ánh mắt mọi người nhìn hai người họ, nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, đáng giá.”

Gánh lấy ánh mắt chờ đợi kia của mọi người, cảm giác được cái trọng lượng kia, cũng đã thành một bộ phận động lực thúc giục họ.

Không muốn làm mọi người thất vọng, cũng không muốn làm chính mình thất vọng.

Cố Hướng Hằng: “Mọi người cũng bận rộn, anh thấy bọn họ đều là tự mình nguyện ý.”

Trước kia tối đến có thể nhìn thấy thôn dân ngồi dưới tàng cây nói chuyện phiếm, giờ thì rất ít, đều bận rộn cả, dù có không làm được việc nặng thì cũng có rất nhiều chuyện có thể làm, kiếm nhiều thêm chút công điểm.

Vì công điểm, mọi người về cơ bản đều không trộm lười.

Trên một vài vị trí mấu chốt, nếu ai chậm trễ, người mắng mỏ không phải một hai người thôi đâu.

Giang Cảnh Du nghĩ đến số lượng gà vịt trong thôn, thỏa mãn gật gật đầu: “Muốn nói đến chính là số lượng heo con không theo kịp.” Rốt cuộc đây là động vật đẻ con, một thai chỉ có thể đẻ nhiêu đó, thời gian nuôi dưỡng cũng khá là dài.

Nhưng mà thịt heo, đặc biệt là cảm giác thỏa mãn khi ăn từng miếng thịt heo nạc mỡ đan xen, ấy là cảm giác mà thịt gà hay thịt vịt không thay thế được.

Cố Hướng Hằng: “Về đám heo, cứ từ từ đi, hiện tại quy mô đã lên, chuyện bệnh dịch phải càng thêm chú ý.”

Giang Cảnh Du: “Ừ, từ đây tới lúc ăn tết không được bao lâu, nên ra một đám rồi.”

Mùa đông nhiệt độ thấp, gà mái và vịt mái không có hay đẻ trứng như lúc ấm áp, hơn nữa 2 hôm trước còn đổ mưa, tụi nó đều ở lì trong lều, không gian hoạt động chỉ có chút xíu đó thôi, cả đống gia cầm chen chúc với nhau như thế, có con nào bị bệnh cũng không dễ nhìn ra.

Cố Hướng Hằng suy nghĩ một chút: “Đúng là nên bán đi một ít rồi. Còn có thỏ nữa, cái này thì trước đó bên lò gạch có nói muốn rồi, để bọn họ làm quà tặng lễ tết.”

Năm nay số lượng thỏ bọn họ nuôi cũng đã tăng lên, tích góp được không ít da thỏ, đám da đó đều đã mời người xuất thân nhà thợ săn xử lý thuộc da cho tốt rồi, đang tồn trữ trong nhà kho. Cố Hướng Hằng đã thương lượng trước với các cán bộ rồi, cuối cùng định ra để lại cho thôn dân cùng công điểm đổi.

Chính là nhà ai muốn có chiếc áo da thỏ, liền có thể đi đổi về một cái.

Chờ khi gϊếŧ đám thỏ bán cho lò gạch rồi, số lượng da thỏ sẽ càng nhiều hơn.

Giang Cảnh Du: “Heo nhiệm vụ năm nay cũng phải giao rồi.”

Đến lúc đó, trước tết lại gϊếŧ một đám, chia làm 2 nhóm.

Hai vợ chồng nói nói, sau đó sôi nổi trầm mặc xuống.

Cố Hướng Hằng vươn tay về phía Giang Cảnh Du, cô lại gần anh, ngồi xuống trên đùi anh, dựa vào lòng anh, hai người ôm nhau thật chặt.

Lại một năm nữa, không biết ở thế giới hiện đại đã qua đi bao lâu rồi nhỉ? Hiện tại ba mẹ thế nào rồi?

Tâm hợp với tâm, dần dần dung hợp thành tần suất nhất trí.

……

Mùa đông năm nay, áo khoác lông thỏ đã thành thời thượng.

Ai mà mặc được, không có nhà ai không phải nhà nhiều lao động, nhiều công điểm, đã tiến tới lại còn hiếu thảo.

Vốn dĩ là mọi người đều có thể đi đổi, nhưng mà truyền riết lại thành công cụ đua đòi của đám phụ nữ trung lão niên.

Diệp Hồng Tú và Trương Lưu Vân mỗi người có một cái.

Của Trương Lưu Vân chính là hai vợ chồng Giang Minh Trí đổi, còn của Diệp Hồng Tú chính là hai đứa con lớn của bà đổi.

Để hai người họ được nổi bật trong thôn một lần cho đã.

“Bùm bùm ——”

Tết đến, mùng một đầu năm, Cố Hướng Hằng đi tìm lão thượng cấp chúc tết.

Lương Bảo nhìn thấy anh, cười không khép miệng được: “Cậu đã đến rồi.”

“Năm nay đại đội Thượng Trang của các cậu gây được tiếng vang lớn rồi.”

Bởi vì có thôn của bọn họ, tết năm nay, trên thị trường dễ mua được thịt gà thịt vịt hơn không ít.

Trong nhà Lương Bảo mua mấy con luôn đấy, cũng đủ để ăn được cái tết béo tốt.

Tương ứng, đại đội Thượng Trang cũng vào sổ được không ít: “Nghe nói năm nay thôn các cậu đều có được cái tết rất tốt hỉ.”

Cái gì gọi là có cái tết rất tốt?

Chính là chỉ năm nay thôn bọn họ trừ bỏ những đoạn thời gian đặc biệt, được chia tiền rồi, vẫn luôn có người xây dựng nhà cửa.

Nói ít cũng là mười mấy hộ nhà cùng nhau xây nhà. Trong thôn, xây nhà đều là tôi giúp anh, anh giúp lại tôi, nhiều nhà xây lại nhà ở như thế, có rất nhiều hộ không xây nhà đều đi hỗ trợ.

Nhà bọn họ xây vẫn là nhà gạch đỏ, xây rất là đẹp đẽ.

Cố Hướng Hằng cười: “Đúng vậy, đúng là kiếm được ít tiền, này không, vẫn là có rất nhiều chỗ bất tiện, nên giờ liền tới thỉnh cầu bác chi viện này.”

Lương Bảo nhướng mày, giọng nói rung trời: “Còn muốn chi viện? Các cậu muốn chi viện cái gì?”

Cố Hướng Hằng có chút vô tội: “Chính là trước đó có nhắc đấy ạ, không biết khi nào thì đại đội bọn cháu có thể kéo dây điện ạ?”

Lương Bảo chậm rãi vươn tay, một cái lại một cái, vỗ lên vai của anh, vang lên bạch bạch: “…… Tốc độ này của các cậu, thật là nhanh nha.” Giờ đã muốn kéo điện về à?!