Nữ Chính Trong Ổ Cứng Của Tô Tiên Sinh

Chương 7

Đường Phi Nịnh đợi tới khi bọn họ rời đi rồi mới từ bên trong bước ra, trong lòng cô cuối cùng cũng hiểu tại sao Tô Ngôn lại đối xử không khách khí với cô, thì ra là do cô được bạn bè gửi gắm vào làm nhưng anh không muốn.

Nếu là nguyên nhân này thì sớm nói ngay từ đầu đi, cô cũng không phải là nhất định làm việc ở đây mới được.

Bây giờ phải làm sao đây?

Đường Phi Nịnh vừa nhìn gương sửa sang lại đầu tóc vừa suy nghĩ, bây giờ cô nên về nhà luôn sao?

Nghĩ đến cái tên quấn băng đầy đầu như quả bóng ở trong nhà, cô lại nhịn không được mà rùng mình một cái, cứ như thời gian nháy mắt xuyên trở lại mùa đông lạnh buốt vậy.

Bây giờ anh họ đang chăm sóc anh ta, nếu lúc này cô về thì anh họ nhất định sẽ trốn mất, cuối cùng không phải lại tới tay cô chăm sóc anh ta à?

Rốt cuộc là muốn về nhà chăm sóc cái tên quấn băng cứ như mẹ người ta hay là ở lại công ty chịu đựng cái tên tổng giám đốc Tô cực kỳ thích ức hϊếp người khác?

Đường Phi Nịnh thực sự không thể đưa ra quyết định, vì vậy cô nghĩ, thôi kệ đi, vẫn là ở lại công ty đi, ít nhất còn có tiền lương.

Vừa rồi đồng nghiệp của cô nói rằng đó là dữ liệu của năm ngoái, nói cách khác nghĩa là ngay cả khi được sắp xếp ra thì nó cũng chẳng có ý nghĩa gì, vậy cô còn phải sắp xếp làm cái quỷ gì?

Dứt khoát cứ trở lại văn phòng mà đợi là được.

Dù sao cũng không chiếm được sắc mặt tốt của tổng giám đốc Tô.

Đường Phi Nịnh cứ như vậy trở về văn phòng, từ trong túi xách lấy ra một túi đồ ăn vặt, vừa ăn đồ ăn vặt vừa chậm rãi coi điện thoại, nghĩ khi nào tổng giám đốc Tô chủ động đuổi cô đi thì lúc đó lại nói.

Chờ đến lúc Đường Phi Nịnh đã trở về văn phòng, có một người đàn ông từ nhà vệ sinh nam bước ra, sải bước hướng đến văn phòng trên lầu mà đi.

Trong văn phòng ở tầng hai mươi tám.

Một người trợ lý ốm nhách như khỉ và một người đàn ông dáng người to cao khác nói: “Tổng giám đốc Lâm, vừa rồi tôi đã thấy cô gái mới đến công ty do tổng giám đốc Tô đưa vào.”

Ánh mắt của tổng giám đốc Lâm sáng một chút, dùng tay vuốt ve cằm, hỏi: “Là cái dạng gì?”

Tên ốm nhách như khỉ lấy điện thoại từ trong túi ra, mở một tấm hình rồi đặt trước mặt tổng giám đốc Lâm, nói: “Đây là hình cô ta.”

Tổng giám đốc Lâm cong môi nói: “Không nghĩ tới cậu em họ của tôi còn rất tinh mắt.”

“À đúng rồi, Tô Ngôn đã tới một đoạn thời gian rồi đi, đều bận rộn cái gì?”

Trợ lý ốm nhách như khỉ đến gần anh ta, nhỏ giọng nói: “Tôi nghe nói, tối hôm trước hình như tổng giám đốc Tô bị mời đến đồn cảnh sát ở một đêm.”

Ánh mắt của tổng giám đốc Lâm đầy nghi ngờ nhìn anh ta: “Chuyện gì thế này?”

Trợ lý ốm nhách như khỉ: “Tôi nghe nói anh ta bắt cóc một cô gái nhỏ nào đó ở chung, ngày hôm qua còn bọc mình thành cái bánh chưng để chơi đùa với con nhóc đó cơ!” (đọc truyện trên app giúp phát triển các team dịch TYT)

“Tổng giám đốc Lâm, theo tôi thấy, cái người Tô Ngôn này không có chí lớn gì, không thể nào uy hϊếp địa vị của ngài.”

Anh ta thấy tổng giám đốc Lâm không nói lời nào, lại nói tiếp: “Cũng không biết ông cụ nghĩ gì, đã có đứa cháu ruột là ngài rồi còn lôi thêm cháu ngoại vào làm gì?”

“Chưa từng nghe có chuyện giao sản nghiệp cho cháu ngoại mà không cho cháu ruột đâu!”

Tổng giám đốc Lâm lạnh lùng nhìn anh ta một cái, quát lớn: “Cậu thì biết cái gì, lúc dì tôi còn sống thì ông cụ đã thiên vị bà ta, thiếu chút nữa đã giao công ty lại cho bà ta rồi, may mà bà ta đoản mệnh, chết sớm.”

“Bây giờ ông cụ chỉ là nhìn Tô Ngôn thuận mắt, nếu tôi không sớm chuẩn bị, ông cụ sớm muộn gì cũng giao công ty lại cho cậu ta. Cậu nhìn chằm chằm cậu ta cho tôi, có chuyện gì…”

Anh ta dùng tay làm một động tác trên cổ, tối tăm nói: “Cho cậu ta sớm một chút về bên mẹ cậu ta đi!”

Trợ lý ốm nhách như khỉ rùng mình một cái, vị tổng giám đốc Lâm này thật sự là tàn nhẫn, vậy mà còn muốn ra tay với em họ của mình. Anh ta vội vàng nói: “Chỉ bằng cái tên suốt ngày đi theo chơi đùa với phụ nữ như anh ta thì có thể có tham vọng gì? Tôi thấy con nhóc mới đến này không chừng chính là cái người ở chung với anh ta đó. Vừa nhìn đã thấy anh ta là dạng công tử sống trong nhung lụa, cái gì cũng không biết làm.”

“Hơn nữa…” Trợ lý ốm nhách như khỉ lại nói tiếp: “Dù nói như thế nào thì anh ta cũng chỉ là một tên mồ côi, không cha không mẹ, ngay cả người chống lưng còn không có, làm sao có thể tạo thành sóng gió gì?”

“Dù sao ông cụ cũng không còn trẻ nữa.”

Tổng giám đốc Lâm ‘hừ’ một tiếng, ý tứ không rõ nói: “Vậy là tốt nhất.”

Ngưng một chút, anh ta nói: “Phái thêm vài người nữa, theo dõi chặt chẽ cho tôi!”

Một buổi trưa không gặp Tô Ngôn, Đường Phi Nịnh ở công ty cả một ngày. Buổi tối, trên đường về nhà mua vài món ăn, dù sao cô không biết nấu ăn, nên đành học theo công thức.

Nếu không chuẩn bị, tên băng thành quả bóng kia kiểu gì cũng bắt bẻ cô.

Nhưng không nghĩ đến, tên băng thành quả bóng kia không ở nhà, cũng không biết anh họ dẫn anh ta đi ra ngoài hay là chạy đi đâu. Đường Phi Nịnh nhìn thoáng qua ban công nghĩ, sao mà không nhảy lầu đi, đều bị đánh thành rác rưởi rồi.

Chỉ cần tên băng thành quả bóng kia không ở nhà thì dễ làm, Đường Phi Nịnh tùy tiện luyện giọng một lúc, định lên phát sóng trực tiếp chơi một hồi. Không nghĩ tới, cô mới vừa bật phần mềm phát sóng trực tiếp đã thu được một email.

Cô mở ra nhìn lướt qua, nội dung là muốn cô thêm phương thức liên lạc với nền tảng phát sóng trực tiếp, mời cô ký hợp đồng làm streamer cho nền tảng, phúc lợi cũng khá phong phú.

Trước kia là chia đôi lợi nhuận, sau khi ký hợp đồng thì biến thành 4:6, nghĩa là đánh thưởng một ngàn tệ thì cô sẽ được nhận sáu trăm.

Còn có nền tảng phát sóng trực tiếp ngôi cao sẽ sẽ thu hút sự nổi tiếng cho cô, lên các bảng xếp hạng khác nhau, gửi tin nhắn quảng cáo cho người dùng,... dù sao tốt hơn rất nhiều so với một người phát sóng trực tiếp “hoang dã”* như cô.

*Ý nói đến tự do, không thuộc bất cứ công ty hay phòng làm việc gì.

Đương nhiên phúc lợi tốt đồng thời cũng có những quy định, đó là mỗi tuần phải phát sóng trực tiếp đủ năm tiếng, nếu không sẽ bị phạt tiền.

Phát sóng trực tiếp đủ mười bốn tiếng đồng hồ thì khen thưởng sẽ được nhân đôi, dù sao chính là thời gian phát sóng trực tiếp càng dài thì phúc lợi càng tốt.

Đường Phi Nịnh cầm điện thoại, rơi vào dòng suy nghĩ, chẳng lẽ phải chuyên trách* làm phát sóng trực tiếp sao?

*Chuyên trách là chuyên chỉ làm và chỉ chịu trách nhiệm một việc nào đó.

Một chốc một lát cũng không quyết định được, cô tắt điện thoại rồi ném sang một bên.

Đến tận khi cô đi ngủ rồi mà Tô Ngôn cũng chưa về, Đường Phi Nịnh cảm thấy rất kỳ lạ cũng không dám gọi điện thoại hỏi anh họ, sợ cái mớ phiền phức lớn đó lại ăn vạ trên người mình.

Cái công việc này thật sự không thú vị, ngày hôm sau Đường Phi Nịnh tới công ty rồi lại ngồi ở vị trí, đầu óc bay lên tận trời.

Do dự một hồi, cô vẫn muốn làm rõ rốt cuộc Tô Ngôn có ý định gì, nếu thực sự không muốn cô vào làm thì cô sẽ rời đi, không cần thiết cứ ăn không ngồi rồi ở đây.

Nghĩ như vậy, Đường Phi Nịnh đi tới văn phòng của Tô Ngôn: “Tổng giám đốc Tô, ngài rốt cuộc là có công việc đàng hoàng nào phân cho tôi hay không?”

Khóe miệng Tô Ngôn khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt, hỏi ngược lại: “Cái gì gọi là công việc đàng hoàng?”

Đường Phi Nịnh: “Chính là công việc mà công ty thật sự cần xử lý, Ngài đưa cho tôi một quyển sổ chứa dữ liệu của năm ngoái, tôi thật sự không biết có thể giúp đỡ công ty như thế nào?”

Tô Ngôn a một tiếng: “Chỉ bằng cô cũng có thể giúp công ty làm việc?”

Đường Phi Nịnh lập tức đỏ mặt, đây là hoàn toàn phủ định năng lực của cô chứ gì: “Tại sao tôi lại không thể làm việc giúp công ty?”

Tô Ngôn: “Một người có chỉ số thông minh của học sinh tiểu học lớp ba như cô…”

Nào có người nào lại nói như vậy, Đường Phi Nịnh khẽ nhíu mày, ngắt lời Tô Ngôn, nói: “Tổng giám đốc Tô, làm phiền ngài tôn trọng nhân phẩm của tôi, cái gì gọi là chỉ số thông minh của lớp ba?”

Tô Ngôn nhướng mày hỏi lại: “Chẳng lẽ không phải?”

Lần này Đường Phi Nịnh thật sự tức giận, trực tiếp mở miệng nói: “Tổng giám đốc Tô, nếu ngài nhìn tôi không vừa mắt thì trực tiếp mở miệng đuổi tôi là được, hà tất gì cứ phải âm dương quái khí mắng tôi như vậy?”

Dáng vẻ khi tức giận của cô nhóc này còn rất ngầu, Tô Ngôn ngoắc ngoắc ngón tay với cô: “Lại đây.”

Thay đổi có hơi nhanh, Đường Phi Nịnh bước lên phía trước một bước, đứng trước mặt Tô Ngôn: “Làm sao vậy?”

Ngón tay Tô Ngon chỉ một cái trước người cô.

Dáng người của Đường Phi Nịnh rất tốt, trước có ngực sau có mông, chỗ nào cần có đều không chút bủn xỉn có, ngoại hình xinh đẹp, eo nhỏ tinh tế nhưng lại săn chắc không kém, một vòng tay là ôm hết được.

Tô Nhan cứ như vậy chỉ lên chỉ xuống một lần, đặc biệt hàm ý nói: “Sao có thể nhìn cô không vừa mắt được, đây chính là dáng người hoàn mỹ nhất mà tôi thấy được.” Người kia dựa lưng về phía sau, khuôn mặt lười biếng lại nói tiếp: “Thế nào, có nghĩ đến chuyện dùng thân thể đổi lấy phúc lợi hay không?”

Đây là…… Gặp được quy tắc “ngầm” ở nơi làm việc?

Trước kia chỉ nghe người khác nói, không nghĩ tới cô thế nhưng lại gặp phải.

Đường Phi Nịnh nhìn cái khuôn mặt gợi đòn lại ghê tởm kia của Tô Ngôn, rùng mình một cái. Vậy mà còn là ngay hôm thứ hai cô đi làm đã gặp được chuyện như thế này.

Khó trách người này từ khi nhìn thấy cô đã chưa bày ra sắc mặt tốt, thì ra là chờ ở chỗ này.

Đường Phi Nịnh hít sâu một hơi, làm bộ vẻ rất lão luyện, cười ngọt ngào hỏi: “Tổng giám đốc Tô nói cái gì, tôi không nghe không hiểu lắm, không bằng tổng giám đốc Tô nói trắng ra một chút?”

Hai tay của Tô Ngôn đặt ở trên bụng, ngón tay cái gõ gõ, nhìn Đường Phi Nịnh, ý cười càng nhiều, duỗi tay ra lại ngoắc tay với cô.

Bởi vì Tô Ngôn ngả người dựa ghế, Đường Phi Nịnh tuy rằng đứng ở trước mặt anh nhưng vẫn là cách rất xa, cho nên cô đi phía trước, cong eo xuống một chút: “Tổng giám đốc Tô…” Như vậy có thể nói sao, chưa kịp nói hết đã: “A …”

Cô còn chưa nói hết, Tô Ngôn đột nhiên chơi xấu, nhấc chân lên chỗ đùi cô rồi kéo một chút. Cả người cô lập tức bổ nhào vào người người đàn ông kia, cằm vừa lúc đυ.ng vào vị trí ngực anh.

Lần đầu tiên Đường Phi Nịnh gần gũi tiếp xúc với một người đàn ông như vậy, mùi mát lạnh từ nước giặt quần áo trên người người đàn ông bay vào mũi cô, khiến cô trong nháy mắt hoảng hốt, tim đập càng nhanh, khuôn mặt đỏ bừng lên. Đợi đến khi cô tỉnh táo lại, bàn tay của người đàn ông đã tiến đến gần.

Những ngón tay chậm rãi xoa xoa gò má của cô, cảm giác thô ráp tạo nên sự tương phản mạnh mẽ với làn da mỏng manh tinh tế của cô, khiến cô không khỏi run lên.

“Anh, anh, anh làm cái gì?”

Cô kinh hoàng trừng mắt nhìn anh hỏi, cố gắng đứng dậy, nhưng trong lúc hoảng loạn, cô đã ấn tay vào chỗ không nên ấn.

Chỉ nghe người đàn ông kêu lên một tiếng, giọng điệu lưu manh nói: “Nhanh như vậy đã chờ không nổi?” Anh theo tay cô, chỉ xuống chỗ dây lưng của mình nói: “Nếu không thì cô thử cởi ra xem?”

“Tôi còn chưa chơi trong văn phòng, cô có muốn thử không?”

Nói xong, anh nhướng mày nhìn cô gái, vẻ mặt đúng chuẩn phong lưu của tên công tử nhà giàu.

Tuy rằng Tô Ngôn rất đẹp trai, nhưng cái dáng vẻ tùy tiện này, Đường Phi Nịnh nhìn đến là mắc ói. Cô chống tay vào tay vịn của ghế dựa, cố sức đứng dậy, nhưng làm thế nào cũng không thể giãy giụa ra được, cô tức giận nói: “Anh mau buông tôi ra! Rốt cuộc là anh muốn làm cái gì?”

Một tay Tô Ngôn đè ở lưng cô nhất định không chịu buông ra, một tay kia nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, ngón tay cái đặt ở trên môi cô, tiếp tục tùy ý nói: “Chậc, thật đẹp.”

“Cùng tôi một đêm, về sau tôi để cho cô đi nghênh ngang trong công ty!”

Đường Phi Nịnh lúc này là thật sự tức giận, vừa xấu hổ lại mắc cỡ, cô nâng gối đá vào gốc rễ con cháu của người đàn ông: “Tặng anh, cái tên không biết xấu hổ!” Thấy người đàn ông đau đến nỗi nhảy dựng lên, cô xoay tay lại, cầm cái ly nước trên bàn, hất vào người đàn ông: “Muốn ăn đậu hũ của chị? Mơ đi cưng!”

“Phi!” Đường Phi Ninh phát tiết đủ rồi, giẫm lên đôi giày cao gót tám centimet đi thẳng ra ngoài, lúc đi tới cửa, cô không quên quay đầu lại cảnh cáo: “Còn tiếp tục bắt nạt con gái, cho anh không bao giờ lên được nữa!”

Tô Ngôn cắn răng cố nén đau, mồ hôi ròng ròng chảy xuống trên mặt, trừng mắt về phía cửa mắng: “Ông đây mà không lên được thì cũng có thể dùng tay chơi cô!”

Đường Phi Nịnh cầm lấy túi xách rồi rời khỏi công ty, vừa đi xuống lầu vừa gọi điện cho anh họ.

Đợi điện thoại vừa được kết nối, cô đã bắt đầu chửi: “Anh họ, rốt cuộc là anh làm sao vậy?”

“Chủ nhà không đáng tin thì chớ, cấp trên cũng chẳng đáng tin! Anh có phải là không coi em là em ruột của anh không?”

Đường Hoằng Tích bị mắng mà không hiểu ra sao, hoài nghỉ hỏi: “Cấp trên sao lại không đáng tin cậy?”

“Lão Tô làm gì em à?”

Đường Phi Nịnh không nhịn được, bất bình nói: “Anh ta muốn chơi quy tắc ngầm với em, nói cái gì mà em cùng anh ta vân vân, đây chính là cấp trên đáng tin sao?”

Đường Hoằng Tích xì một tiếng, không tin lời nói của cô: “Không có khả năng, Lão Tô tuy rằng có hơi không đứng đắn, nhưng mà lớn già đầu rồi mà còn chưa từng có bạn gái, sao có thể vừa gặp mặt đã đề ra yêu cầu này với em chứ?”

Đường Hoằng Tích còn nói có hơi ẩn ý: “Nịnh Nịnh à, cho dù em có xinh đẹp chút thì cũng không thể tự coi mình là thiên nga được.”

“Đúng là trò cười!”