"Là nam." Tô Ngôn nhàn nhạt nói ra hai chữ.
"A." Đường Phi Nịnh phút chốc nhảy dựng lên, kinh hãi nhìn đối phương: "Anh, anh, anh có thể nói chuyện sao?"
Đầu cô đập vào cửa kính ô tô trên đỉnh đầu, cô lập tức đau đớn ôm đầu: "Ây da."
"Nói lời thừa!" Tô Ngôn thấp giọng trách mắng, anh cũng không phải là câm điếc.
Người này sao lại không thiện chí như vậy chứ, Đường Phi Nịnh không ngừng xoa đầu thầm mắng một câu, hình như là cô không có đắc tội với anh ta mà?
Dù sao thì ngay cả bộ mặt thật sự của anh ta cô cũng chưa có thấy qua.
Trong đầu bỗng nhiên xuất hiện hình ảnh của người nọ đêm qua, ánh đèn lờ mờ, cô cũng không nhìn rõ khuôn mặt đối phương, nhưng lại có thể nhìn rõ thân hình của người đàn ông đó, xem ra người đàn ông này cũng không cường tráng như trong truyền thuyết, cô thử ước lượng một chút, có chút nhỏ, còn 18 li thước, 18cm, 20cm, 5cm hình như cũng rất được…
Nghĩ đến đây, lỗ tai Đường Phi Ninh đỏ lên, tự tát thật mạnh vào mặt mình, nhưng mà cơ ngực và vân vân mây mây hình như cũng không tồi, dáng người rất đẹp…
Phi phi phi, rốt cuộc cũng chỉ là một tên “quay phim khiêu da^ʍ” thôi.
Đường Phi Nịnh suy nghĩ một phen, lại nhớ tới quả cầu băng bó khắp người bên cạnh: "Anh còn chưa nói thương tích của anh là do chuyện gì gây ra?"
"Bao lâu mới có thể hồi phục?"
Bị băng thành thế này thì không phải là ngay cả đi vệ sinh cũng không được sao?
Quả cầu băng bó bên cạnh hắn hắng giọng trước, ho khan hai tiếng mới mở miệng nói: "Nhờ một số người ban tặng, những vết thương này đều do bị cảnh sát đánh."
Đường Phi Nịnh nhíu nhíu mày, lời này có hàm ý rất sâu xa.
Ánh mắt của cô dừng trên mặt người kia, bởi vì quấn quá nhiều băng gạc, giọng điệu của đối phương có chút không rõ ràng, không biết giọng nói nguyên bản của anh ta như thế nào.
Chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt của người kia, đen láy, sâu thẳm và lộ ra vẻ kỳ dị.
"Lời này của anh là có ý gì?" Đường Phi Nịnh dùng hai ngón trỏ chọc chọc: "Chú cảnh sát đáng yêu như vậy, sao lại có thể ra tay đánh người chứ?"
"Hừ…" (đọc truyện trên app giúp phát triển các team dịch TYT)
Tô Ngôn hừ một tiếng: "Người bình thường thì sẽ không đánh, nhưng mà tôi là bởi vì quay video dơ bẩn mà bị bắt vào, cô nói xem chú cảnh sát sẽ làm thế nào?"
"Video… Dơ bẩn?" Tim Đường Phi Nịnh đập như trống đánh, cắn môi không dám tin nhìn vào đối phương, giống như bị sét từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đánh vào đầu của cô, liên tục kêu ong ong.
Hai mắt Tô Ngôn như hai ngọn đuốc, thâm sâu mà nhìn cô, Đường Phi Nịnh không dám nhìn vào ánh mắt của anh, quay đầu nhìn Đường Hoằng Tích đang cầu cứu, nhỏ giọng kêu vài tiếng: "Anh, anh, anh..."
Cô cắn môi hỏi: "Bây giờ phải làm sao đây?"
Đường Hoằng Tích ở phía trước khịt mũi cười cười, nhưng nhanh chóng thu hồi âm thanh, làm bộ nghiêm trang nói: "Họa là do em gây ra thì tự mình nghĩ cách đi."
Đường Phi Nịnh sắc mặt vặn vẹo, vô cùng rối rắm nhìn Tô Ngôn: "Anh Ngôn thật sự là vô tội được phóng thích sao?"
Tuy rằng cảnh sát đã từng nói qua, nhưng cô vẫn muốn xác nhận lại một lần nữa mới được.
Có thể là anh ta có tay mắt hoặc là đưa hối lộ gì gì đó.
Giờ phút này còn dám nghi ngờ anh, Tô Ngôn hận không thể lập tức đứa tay tát cho cô một cái.
Nhưng mà do không tiện cử động nên anh nhịn, hừ một tiếng, hỏi ngược lại: "Cô nghĩ sao?"
Đường Phi Nịnh cắn ngón tay, giọng vô cùng nhỏ nói: "Chắc là do không đủ chứng cứ!"
Cô nhìn Tô Ngôn bằng ánh mắt trong veo, hỏi ngược lại: "Vậy anh giải thích cho tôi biết tại sao trong phòng ngủ lại đặt camera chứ?"
Tô Ngôn sắc bén nói: "Tôi chỉ muốn ghi lại những khoảnh khắc đẹp của mình mọi lúc, không được sao?"
Đường Phi Nịnh hừ một tiếng khinh miệt, thấy ánh mắt không vui của Tô Ngôn cô lập tức ho khan: "Khụ khụ khụ, anh có thật nhiều sở thích."
Im lặng vài giây, cô lại hỏi: "Vậy còn kim tiêm trong thùng rác dưới lầu thì sao?"
Việc này rất dễ dàng giải thích, tối đêm qua lúc Tô Ngôn về tời chung cư thì gặp một người bạn học cũ mắc bệnh tiểu đường, còn nghiện rượu nữa.
Anh chàng đó mỗi lần trước uống rượu đều phải tiêm một ống, ai muốn khuyên anh ta bỏ rượu anh ta sẽ nổi nóng với người đó.
Anh ta cũng đã buông thả rồi, nói là không có rượu thì sống không bằng chết, có thể uống đến ngày nào thì hay ngày đó.
Người bạn học đó bưng con vịt quay và hai chai rượu trắng đi lên lầu, tiêm insulin xong thì mải mê uống rượu, ném kim tiêm vào thùng rác.
Tô Ngôn hừ một tiếng: "Bạn của tôi tiêm insulin cũng phạm pháp hay sao?"
Đường Phi Nịnh nắm tay dùng sức đập vào trán một cái, việc này sao lại thay đổi nhanh như vậy.
Ánh mắt Tô Ngô lạnh đi vài phần, Đường Phi Nịnh không dám nhìn anh, bỗng nhiên hướng về phía trước hô: "Dừng xe."
Xe chẳng những không dừng mà còn tăng tốc chạy nhanh hơn, Đường Hoằng Tích không vui hỏi: "Em lại muốn làm cái gì?"
Bây giờ không chạy thì còn chờ tới lúc nào nữa?
Đường Phi Nịnh thầm nghĩ muốn nhảy xuống xe: "Anh, rốt cuộc anh muốn đưa em đi đâu?"
Không đợi Đường Hoằng Tích lên tiếng, Tô Ngôn ở bên cạnh nói: "Nếu hôm nay cô dám chạy, tôi sẽ tìm người đánh cô thành giống như tôi vậy!"
Đường Phi Nịnh nhìn anh ngượng ngùng cười vài tiếng: "Việc đó…" cô ôm quyền chấp tay hành lễ: "Không đánh không quen biết, anh Ngôn, anh người lớn không chấp con nít, lần này tất cả đều là hiểu lầm, sau này em gái nhỏ sẽ…"
"Sẽ thế nào?" Tô Ngôn kéo dài âm điệu hỏi.
Đường Phi Nịnh cười hì hì hai tiếng: "Sau này sẽ trả thù, à không phải, là báo đáp, cũng không phải, là bồi thường cho anh, anh thấy như vậy có được không?"
Tô Ngôn khẽ gật gật đầu: "Cũng không tệ lắm!"
Rất nhanh xe đã chạy đến dưới nhà Tô Ngôn, Đường Hoằng Tích từ trong cốp xe lấy xe lăn đã lắp xong ra, đỡ Tô Ngôn ngồi lên, Đường Phi Nịnh vẫn đứng ở một bên khó hiểu nhìn hai người.
Trong lòng cảm thấy kỳ quái, chú cảnh sát thật sự bạo lực đến vậy sao?
Hơn nữa người kia đã như vậy rồi mà còn muốn về nhà, không phải nên đi bệnh viện sao?
"Cái đó…" Đường Phi Nịnh thử thăm dò nói: "Anh Ngôn, anh xác định không cần nằm viện sao?"
Tô Ngôn lạnh lùng nhìn cô.
Đường Phi Nịnh ngượng ngùng giải thích nói: "Dù sao thì anh cũng bị quấn chặt như cái bánh chưng, nếu như nằm viện thì bác sĩ và y tá sẽ chăm sóc anh tốt hơn là ở nhà mà?"
Tô Ngôn giọng điệu khoa trương hỏi: "Không biết là do ai ban tặng nữa?"
Đường Phi Nịnh lui về phía sau hai bước, nhỏ giọng nói thầm một câu, cũng đâu phải là do cô đánh đâu.
Sau khi Đường Hoằng Tích đẩy Tô Ngôn lên lầu thì định rời đi, Đường Phi Nịnh nhanh chóng kéo anh ta lại: "Anh, anh đi rồi thì em phải làm sao đây?"
Đường Hoằng Tích: "Đương nhiên là em phải chăm sóc cho cậu ấy." Anh ta hất cằm về phía Tô Ngôn đang ngồi trên xe lăn: "Chẳng lẽ em gây ra họa rồi lại bắt anh chùi đít à?"
Đường Phi Nịnh theo bản năng che mông lại, đạp mạnh chân: "Anh."
Thấy anh họ đóng cửa, Đường Phi Nịnh không cam lòng nhào vào trên ván cửa, quay đầu lại nhìn Tô Ngôn giãy dụa lần cuối: "Anh Ngôn, anh nhìn xem nhà anh lớn như vậy, nhất định là một nhân vật có tấm lòng bao dung, đừng tính toán với một con kiến nhỏ như tôi có được không?"
Tô Ngôn chậm rãi nói: "Ca phẫu thuật hôm nay tổng cộng tiêu tốn ba trăm năm mươi ngàn tệ, mặt khác tôi còn phải thuê y ta nửa năm, điều này sẽ làm chậm trễ công việc bình thường của tôi. Tiền lương hàng năm của tôi không nhiều lắm, chỉ có hai triệu tệ thôi, nửa năm thì là…"
"Dừng lại." Đường Phi Nịnh đột nhiên hét lên, đây là số tiền mà cả đời cô cũng trả không hết.
Tô Ngôn không nghe cô nói hết lại tiếp tục nói: "Hơn nữa, từ tối đêm qua đến sáng hôm nay, tôi đã bị hành hạ cả về mặt thể xác lẫn tinh thần, tinh thần đã bị tổn thương nghiêm trọng, nếu dùng tiền để thay thế, có lẽ sẽ cần..."
"Anh Ngôn." Đường Phi Nịnh đi tới, ôm lấy cánh tay băng bó của anh: "Tôi sẽ hầu hạ anh." Cô nhìn thấy sự buông lỏng trong mắt đối phương, nói tiếp: “Cho đến khi anh hoàn toàn bình phục mới thôi.”
Tô Ngôn: “...”
Yên lặng không nói nhìn cô.
Đường Phi Nịnh tiếp tục lấy lòng: "Anh Ngôn, anh cứ yên tâm đi, chỉ dựa vào tôi có trái tim đơn thuần, cần cù mộc mạc, cho dù anh có bị người đánh thành cặn bã thì tôi đều có thể làm hộ lý tốt cho anh."
Cặn bã?
Tô Ngôn thật muốn nhấc chân lên đá cô một cước.
Đường Phi Nịnh cười hì hì hai tiếng, thấy Tô Ngôn không có phản ứng gì liền đẩy anh lên lầu, lúc đi tới bậc thang cô lộ ra chút khó xử: "Làm sao đi lên đây?"
Cầu thang cao như vậy, xe lăn chắc chắn không thể đi lên, cô lại không thể cõng anh được?
Tô Ngôn nhẹ giọng nói: "Phòng ngủ bên cạnh phòng cô còn trống, đi dọn dẹp đi."
Đường Phi Nịnh kinh ngạc một lúc lâu mới phản ứng lại: "Anh muốn ở bên cạnh phòng tôi?"
Tô Ngôn: "Bộ dạng này của tôi nếu nửa đêm có việc thì phải làm sao bây giờ?"
"Nếu không cô ở chung với tôi?"
"Không cần đâu." Đường Phi Nịnh lập tức bác bỏ nói: "Tôi vẫn là nên đi dọn dẹp phòng kia cho anh ở."
Đường Phi Nịnh đẩy Tô Ngôn tới phòng khách, sau đó tự mình chạy đến phòng ngủ bên cạnh, phòng này không có lớn như phòng cô, nhưng mà đồ đạc đều rất đầy đủ, Đường Phi Nịnh đi lên lầu tìm ga trải giường và chăn bông để thay, lại quét quanh căn phòng một lượt, cô mệt đến nỗi mồ hôi đổ đầy người.
Đường Phi Nịnh bấm bấm eo, nhìn chằm chằm vào quả cầu băng bó đang ngồi ngoài phòng khách hít sâu một hơi, sao cô lại xui xẻo dữ vậy nè!
Gần một giờ Đường Phi Nịnh mới thu dọn xong phòng bên cạnh, cô ngồi ở trên giường nghỉ ngơi một lúc, nhớ tới trong phòng khách còn có một người bệnh, cô ba chân bốn cẳng chạy tới phòng khách: "Anh Ngôn, tôi đưa anh đến phòng cho khách nghỉ ngơi một chút có được hay không?"
Tô Ngôn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy một giọng nói liền mở mắt ra nhìn cô, một lúc sau mới thốt ra hai chữ: “Tôi đói.”
"Cái gì?" Đường Phi Nịnh không dám tin nhìn anh, đôi mắt tròn xoe đảo đảo mấy lần.
Tô Ngôn vờ như không thấy sự bất mãn của cô, lặp lại nói:: "Tôi đói bụng."
Đường Phi Nịnh: "..."
Cô nghiến chặt răng, trong lòng không ngừng tự an ủi mình, nhất định phải bình tĩnh, phải bình tĩnh, ai bảo mình còn chưa làm rõ đã gọi cho cảnh sát?
Cô cười hỏi: "Vậy anh muốn ăn cái gì?"
Tô Ngôn gằn từng chữ nói: "Cháo đậu phụ khoai mỡ, cá vược hấp, sườn xào chua ngọt."
Đường Phi Nịnh hừ một tiếng, nhỏ giọng nói nói thầm: "Tôi cũng đang muốn ăn đây, ai làm cho tôi!"
Tô Ngôn hửm một tiếng, nheo mắt lại nhìn cô.
Đường Phi Nịnh chạy nhanh đi, nói: "Tôi đặt đồ ăn về, lập tức sẽ được giao tới.”
Cô nói xong liền chạy đi lấy điện thoại di động, chỉ nghe thấy sau lưng truyền đến một giọng nói quỷ dị: “Tôi chưa bao giờ ăn đồ ở bên ngoài.”
Bước chân Đường Phi Nịnh dừng lại, quay đầu nhìn anh hỏi: "Anh là có ý gì?"
Cô lén lút nắm chặt tay, thật muốn tát cho anh một bạt tai.
Tô Ngôn nhẹ giọng nói: "Không sạch sẽ."
Đường Phi Nịnh cau mày hỏi anh: "Không phải là anh muốn tôi tự mình làm đó chứ?"
Chính cô cũng không tin là mình có thể nấu ăn.
Tô Ngôn nhàn nhạt hỏi ngược lại: "Cô cho là thế nào?"
"Chẳng lẽ cô không muốn chịu bất kỳ trách nhiệm nào khi khiến tôi thành ra thế này sao?"
Đường Phi Nịnh dùng giọng nịnh nọt nói: "Anh Ngôn à, anh xem tôi từ nhỏ đến lớn ngay cả cháo cũng chưa từng nấu, nếu như làm xong thì có thể ăn được sao?"
"Anh không chê rồi vứt bỏ sao?"
Tô Ngôn im lặng vài giây: "Vậy trước tiền bắt đầu từ cháo, đi làm đi."
Đường Phi Nịnh cắn cắn môi, nhìn Tô Ngôn vài giây phát hiện đối phương không có ý định đổi ý, chỉ có thể nói nói: "Bây giờ tôi đi liền."
Cô chạy vào bếp tìm gạo, cho vào nồi cơm rồi vo bằng nước sạch, sau đó cho nước vào, cắm mở điện, đợi một lúc nồi cháo thơm dẻo mới hoàn thành.
Làm xong tất cả những thứ này, Đường Phi Nịnh đi vào phòng khách, hỏi Tô Ngôn: "Anh Ngôn, tôi đẩy anh đến phòng ngủ nghỉ ngơi một chút nhé?"
Tô Ngôn cự tuyệt nói: "Không đi." Dừng lại một chút: "Mỗi ngày tôi đều phải xem tin tức nửa tiếng, cô giúp tôi đọc đi."
Đường Phi Nịnh hỏi ngược lại: "Tôi giúp anh sao?"
Tô Ngôn: "Cô cảm thấy tay của tôi có thể cầm được di động sao?"
Đường Phi Nịnh không nói gì nhìn anh, người đàn ông này không giống như đang nói giỡn, cô nhấc điện thoại lên, hỏi: "Anh muốn xem tin tức gì?"
"Giải trí?"
"Thể dục?"
"Hay là trò hề bát quái, các loại diễn đàn?"
Tô Ngôn: "Chăm sóc cơ thể cho nam giới."
Đường Phi Nịnh: "Cái gì?"
Tô Ngôn liếc cô, lặp lại thêm một lần: "Chăm sóc cơ thể cho nam giới."
Đường Phi Nịnh cố nén lửa giận trong lòng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Sao anh lại thô tục như vậy?"
Khó trách cô sẽ hiểu lầm anh là người quay video khiêu da^ʍ.
Tô Ngôn chậm rãi hỏi ngược lại: "Cô cảm thấy người quay video khiêu da^ʍ sẽ có thể có hành vi tao nhã gì?"