Thế Minh là một cậu học sinh lớp 10 trường Trung học Phổ thông P, thành phố H. Tên đầy đủ là Lê Thế Minh, cậu thông minh, hiếu học, thành tích luôn thuộc vào hạng nhất nhì toàn khối. Ngược với cái mác học giỏi, cậu lại là một người hướng nội, ít bạn, dáng người ốm gầy, dễ bị bắt nạt. Minh theo học tại một ngôi trường đại trà trong huyện, không phải trường chuyên hay trường top gì, an ninh trong trường cũng chẳng mấy sát sao, thường xuyên từ đâu xuất hiện bọn đầu xanh đầu đỏ nhảy vào trường. Lũ này trạc tuổi Thế Minh, vì nhiều lý do khác nhau mà đã bỏ học, lăn lộn trải đời từ khá sớm. Đối tượng ăn hϊếp của tụi nó là những đứa nhút nhát yếu đuối, thú vui quái gở là chặn đường kiếm chuyện hay đòi tiền. Có lẽ chúng tự thấy thế là ngầu là oai.
Đứng dưới con hẻm một lúc lâu, Thế Minh khom người nhặt chiếc balo rơi dưới đất lên, lê từng bước chân về nhà, mắt ngấn đầy những giọt nước mắt tức tối, cậu cứ tự hỏi bản thân:
"Sao lại thế? Sao lại ăn hϊếp tao? Sao lúc nào cũng là tao? Sao không phải là đứa khác mà lại là tao?"
Chẳng ai là người có thể trả lời những câu hỏi của cậu, trời vừa sâm sẩm tối, dường như bóng tối đã dần lấp đi những giọt nước mắt của cậu. Cũng vừa mới đây, Thế Minh đã bị lũ đầu đường xó chợ kia chặn lại.
"Ây, thằng kia, đưa tiền đây."
Hai thằng đầu xanh đầu đỏ cứ thế lôi xềnh xệch Thế Minh vào con hẻm vắng người đi lại.
Thế Minh sợ hãi cúi đầu, nhỏ tiếng:
"Không có."
Trong hai thằng có một thằng dáng người cao cao nện mấy phát vào đầu Thế Minh.
"Mày đừng lắm lời, lòi tiền ra nhanh lên, lần nào cũng nói là không có tiền. Mày tưởng cứ nói không có tiền là xong với tụi tao à?"
Rồi nó quay người ra hiệu với thằng béo bên cạnh:
"Béo, mày ra lục túi nó, tao lại chẳng tin mồm nó nói không có tiền."
Thằng béo "Ok", rồi nó bệ vệ đứng trước mặt cậu ra lệnh:
"Bỏ tay ra."
Thế Minh nghe thấy thằng cao nói thế, tay nắm chặt lấy túi quần, mặt cắt không còn hột máu, tái mét đi vì khϊếp sợ, ánh mắt thất thần hướng về tụi nó mà nhất quyết không chịu buông tay.
"Đmm, bố mày nói mày không nghe thấy phải không?"
Thằng béo một tay kéo tay cậu, một tay sờ soạng túi quần cậu. Nó moi ra được một tờ năm mươi nghìn nhàu nhĩ.
Thằng béo đưa tiền cho thằng cao, nhổ phì một bãi nước bọt xuống đất:
"Mẹ mày, lần sau khôn hồn thành thực hơn đi, biết điều chút đi. Bị ăn đánh mới biết thế nào là lễ độ hả con?""
Nói xong, nó cùng thằng gầy nói cười đắc chí, kiêu căng bước đi, bóng chúng nó khuất dần sau con hẻm, chỉ còn lại Thế Minh với khuôn mặt đau khổ.
Về đến cửa nhà, Thế Minh đã kịp lau sạch những giọt nước mắt, cậu không muốn người nhà biết mình bị bắt nạt. Thế Minh mở cửa, chỉ có mỗi mẹ ở nhà. Trên bàn là mâm cơm bày sẵn chờ cậu về. Mẹ nhìn thấy cậu liền nói:
"Vào ăn nhanh cho nóng."
Thế Minh gật đầu hỏi:
"Bố con đâu mẹ?"
"Bố nay làm ca đêm, mày cứ ăn đi, bố không về ăn đâu."
Mẹ tay cầm bát, miệng trả lời.
Thế Minh "Vâng" một tiếng, rồi ngồi xuống bàn. Nhìn một bàn đồ ăn trước mặt, cậu cũng chẳng buồn ăn.
Thấy Thế Minh cứ ngồi đừ ra không ăn cơm, mẹ cậu sốt sắng hỏi:
"Mày lại làm sao? Ốm à?"
"Không."
Thế Minh vội cầm bát lên, từ từ gắp thức ăn vào bát để mẹ khỏi nghi ngờ.
Nhà Thế Minh là một gia đình hết sức bình thường, không khá giả. Bố lái xe cho nhà máy, hay phải trực ca đêm. Mẹ trước là công nhân, giờ về mở sạp buôn bán ven đường. Gia cảnh không giàu, cũng chẳng đến nỗi nghèo túng, gọi là đủ ăn đủ tiêu. Vì cậu học giỏi nên bố mẹ cũng an tâm và cưng chiều cậu, chỉ cần cậu xin tiền là sẽ cho.
Ngày hôm sau, cũng giống như mọi ngày, Thế Minh 6 giờ dậy, chuẩn bị sách vở, ăn sáng xong, xin mẹ tiền rồi đi học. Trường học gần nhà, chỉ cách một con đường, đi bộ tầm 10 phút là đến. Cậu đến sớm, lớp vẫn chưa mở cửa, trường khá vắng, chỉ có vài bạn học sinh đến sớm trực nhật, cậu đứng hành lang đợi tầm 5 phút thì bác bảo vệ mở cửa.
Thế Minh ngồi bàn đầu, sở dĩ cậu ngồi bàn đầu không phải vì cậu thấp mà là vì cậu học giỏi. Ở trường P là vậy, giỏi ngồi bàn đầu, học kém ngồi phía sau, cứ mỗi kì lại chia chỗ ngồi một lần. Trường giải thích sở dĩ sắp xếp như vậy là vì những bạn có thành tích kém là hay nói chuyện riêng trong giờ, không chịu nghe giảng, cho ngồi cuối lớp để không ảnh hưởng đến các bạn khác.
Cậu mở sách đọc trước bài hôm nay cô dạy. Một lúc sau, các bạn cũng đến, lớp học dần náo nhiệt và ồn ào hơn. Vài đứa chơi thân tụ tập lại thành một tốp, tốp này kể về phim hôm qua diễn biến đến đâu, tốp kia xôn xao thần tượng mới ra bài mới, có mấy đứa con gái truyền nhau mấy tấm tạp chí hình thần tượng.
Tiếng cười đùa nói chuyện ngày càng lớn, cậu cau mày, có đôi chút khó chịu, đặt sách xuống bàn, mắt bần thần nghĩ lung tung. Đúng lúc này tên béo hôm qua cướp tiền của cậu bước vào lớp, nó đặt balo xuống ghế rồi tiến gần đến chỗ cậu, cười khoái chí. Cách chừng một bước chân, nó lấy tay đập bốp một cái vào đầu cậu:
"Này, hôm nay lại không có tiền à?""
Minh giật mình, lắc đầu:
"Không mang."
"Lại không có tiền, mày lại giở cái bài cũ ra, tao thấy mày ăn đánh mới khôn ra nhờ?" Vừa nói nó vừa sờ túi của cậu.
Minh chặn tay nó lại, giọng run sợ:
"Đừng lục nữa, đây là tiền cơm trưa."
Thấy bộ dạng ngoan cố của cậu, tên béo hằm hằm nổi nóng. Lúc này ánh mắt cả lớp đổ dồn vào chỗ cậu, đứa tò mò, đứa được dịp hóng kịch hay. Thấy cả lớp đều nhìn mình, Minh mặt đỏ tía tai, cô bạn cùng bàn thấy vậy bất bình lên tiếng:
"Thắng, mày quá đáng vừa thôi, mày đang đánh người đấy."
Thằng Thắng béo nghe thấy, nó giơ ngón tay cái chỉ thẳng mặt cô bạn:
"Liên quan đéo gì đến nhà mày?"
Cô bạn trừng mắt quát:
"Mày làm sao, mày thích gì? Mày bắt nạt nó tao mách thầy."
Đứa bạn chơi thân với cô nhanh miệng đỡ lời:
"Được rồi đấy Thắng ơi, thầy sắp vào rồi."
Rồi quay sang nói với cô bạn cùng bàn với Minh:
"An, thôi đi mày, đừng rước họa vào thân đi mày."
Hòa An là bạn cùng bàn với Thế Minh, tính tình như một đứa trẻ con, thích gây sự, nhưng học rất giỏi.
Thắng gật nhẹ đầu, đánh mắt lườm cậu một cái:
"Mày đợi đấy, thằng nhãi ranh."
Nó quay người đi về chỗ ngồi, thở hổn hển lấy hơi.
Hòa An càm ràm với Thế Minh:
"Mày sợ gì? Nó làm gì mà mày phải sợ."
Dứt lời, cô tức tối, mặt mày phừng phừng, vừa đặt mông xuống ghế, đã bắt đầu một thôi một hồi:
"Mày nhát như cáy ý, mày càng sợ, chúng nó lại càng được nước lấn tới. Nhà mày không có anh hơn tuổi chúng nó à, bảo anh mày đến tẩn cho chúng nó một trận cho đã cái nư."
Thế Minh như kẻ mất hồn gật đầu:
"Cảm ơn mày."
Hòa An phát điên khi thấy cái bộ dạng nhu nhược này của cậu, cô tức quá quay ngoắt người đi không thèm đoái hoài gì đến cậu.
Vậy là một ngày tăm tối đã trôi qua. Chuông tan lớp vừa dứt, từng bạn học lần lượt cắp sách đi về, duy chỉ có Thế Minh không dám về, cậu sợ tụi Đông Thắng sẽ chặn cậu ở hàng lang. Các bạn học về hết chỉ còn Đạt – một trong những nạn nhân từng bị tụi Đông Thắng bắt nạt. Hôm nay là ngày Đạt trực nhật, cậu ta vừa quét vừa hỏi Thế Minh:
"Minh ơi, vẫn chưa về à, sắp 6 giờ rồi đấy.”
(Trường tan học từ 5 rưỡi).
Thế Minh lưỡng lự xoa đầu đáp:
"Có mấy bài này chưa giải ra được, tao làm xong đã rồi về."
"Đúng là con cưng của cô có khác, chăm vãi."
Được một lúc sau, Đạt đã dọn dẹp xong lớp học, cầm balo đi về:
"Tao quét xong rồi, mày đi về cùng không?"
Thế Minh lắc đầu:
"Thôi mày về trước đi, tao với mày có cùng đường đâu."
Đạt "bai bai" rồi cắp balo chạy về.
Thế Minh cố nán lại ngồi môt lúc, nhìn đồng hồ đã 6 giờ hơn rồi, chắc mẩm bọn Đông Thắng về nhà rồi, vì có đợi cũng không đợi lâu như thế. Thế Minh thu gọn sách vào cặp, bước ra hành lang.
Trường cậu học có 5 tầng. Tầng 1 đến tầng 3 là lớp học, tầng 4 tầng 5 là phòng giáo viên, thư viện, phòng âm nhạc và phòng thí nghiệm,... Minh học ở tầng 2.
Lúc này, cũng chẳng còn mấy bạn học sinh ở lại. Chiều tối, các lớp học đều đã tắt hết đèn, chỉ còn lại mấy bóng đèn lờ mờ dọc phía hành lang. Thế Minh bước xuống hành lang tầng 1, đôi chân cậu bỗng chùn lại, thoáng chút sợ sệt, vì đây là nơi là tụi Đông Thắng hay đứng đợi cậu. Suốt dọc hành lang không một bóng người, Thế Minh thở phào một hơi. Nhưng đi được nửa đường, cửa lớp học bỗng mở ra, xuất hiện liền lúc bốn năm thằng, bên trong có Đông Thắng và thằng cao cao cướp tiền hôm qua.
Đông Thắng cười đểu:
"Minh ơi Minh à, cuối cùng mày cũng chịu thò đầu ra rồi, lũ chúng tao đứng đây đợi mày từ chiều đấy."
Vừa nói, bốn năm thằng vây quanh Thế Minh.
Thế Minh cảm thấy lạnh sống lưng, cậu chưa từng bị cả đám đông ăn hϊếp bao giờ, suýt nữa rơi nước mắt:
"Thắng, tao xin lỗi chuyện lúc sáng nay."
"Chuyện đấy để sau đi, mày khôn hồn thì nôn tiền đây."
Thắng cậy đông hϊếp yếu, có người đi cùng ra oai hơn hẳn.
"Mua cơm trưa rồi, giờ hết tiền rồi."
Đông Thắng cười khểnh:
"Hết tiền, thế để bố mày tẩn mày xem có hết thật không nhá."
Dứt câu nó sút thẳng vào đùi cậu, đau điếng người. Bọn xung quanh cũng là mấy thằng đầu đường xó chợ, chẳng sợ giời sợ đất ,thấy Đông Thắng ra tay, chúng nói lại càng được nước, xông lên đánh đá cậu tới tấp. Đông Thắng vừa đánh vừa chửi:
"Đm, chúng mày đừng đánh vào mặt nó."
Thế Minh bị dồn sát tường, tay ôm chặt đầu. Lúc này cậu đã không còn cảm nhận được cái đau đớn, vì so với những đau đớn về mặt tinh thần cậu phải chịu đựng, vết đau thể xác chẳng đáng là bao. Cậu chẳng nghe thấy tiếng ồn ngoài kia nữa, tai cậu chỉ còn những tiếng ing ing.
"Thôi, đéo đánh nữa."
Đông Thắng thấy cậu cũng nhừ đòn rồi liền bảo chúng dừng tay, nó cũng không muốn to chuyện. Nó nắm tóc Thế Minh, vỗ mấy cái vào mặt Minh đe dọa:
"Nghe cho rõ đây, mai mày đưa 50 nghìn cho tao, không tao gọi người dần mày ra trò đấy, con chó ạ."
Thế Minh người dựa sát tường, eo quặn lại, đầu cúi về phía trước, nước mắt lăn dài trên gò má rồi rơi xuống đất. Không thấy Thế Minh trả lời, nó dùng lực giật mạnh lấy tóc của cậu:
"Con mẹ mày, tao nói mày điếc à?"
Thế Minh tê liệt kêu "ưm" lấy một tiếng.
Đông Thắng hả hê gật đầu rồi cùng đồng bọn rời đi:
"Giờ đi đâu mày?"
"Game đi."
"Đéo có gì hay, gạ mấy thằng khác đá bóng đi."
"Mày có tiền thuê sân không?"
Bọn Đông Thắng bàn luận bước ra khỏi trường.
Còn giờ đây, Thế Minh ngồi bệt dưới đất tay ôm đầu khóc thầm, cậu cảm thấy mình sống làm cái thá gì nữa? Sống trên đời có ý nghĩa gì? Học giỏi có tác dụng gì? Học giỏi cũng vẫn bị ăn hϊếp, sao những đứa khác có thể vui vẻ đi học, còn cậu thì lại sống trong cảnh nơm nớp lo sợ. Cậu cứ thế tự đấm liên tiếp vào đầu mình, giận mình yếu đuối, căm mình sao không dám một sống hai chết với tụi nó, hận mình sao không dám nói cho bố mẹ biết.
Một lúc sau, tâm trạng cậu dần ổn định hơn, Thế Minh đứng dậy chỉnh lại đầu tóc quần áo đi về nhà. Đúng lúc này trời đổ cơn mưa, trên đường, cậu thầm cảm ơn ông trời đã đổ mưa, chí ít như thế cũng không ai biết cậu đang khóc. Cậu đờ đẫn bước đi. Xấu hổ, phẫn uất, bế tắc, những cảm xúc đan xen, xáo trộn trong tâm trí cậu. Gần về đến nhà rồi, đúng vậy, chỉ có nhà mới là nơi có thể thoát khỏi tất thảy những tăm tối đau đớn ngoài kia, chỉ có nhà mới có thể đem lại cho cậu cảm giác an toàn và thoải mái. Nhưng chỉ sau ngày hôm nay thôi, cuộc đời cậu sẽ bước sang một trang mới, sẽ xảy ra một chuyện khiến cả đời cậu không quên. Hôm nay, ngoài trời đổ mưa...