Tuệ Tuệ nhẹ nhàng thở ra, may mắn nguyên thân Thường Nhạc có cha mẹ đối xử tốt với nàng ấy, hơn nữa ở trong trí nhớ, ngoại trừ những lúc cha mẹ dạy dỗ thì đều tôn trọng suy nghĩ và nhu cầu của nàng ấy.
Tuệ Tuệ quay trở lại phòng của mình, lấy thơ tình cùng với mấy lá thư mà Lữ tú tài viết cho nàng ấy lúc xưa từ trong thùng ra, xếp lại toàn bộ rồi đặt vào trong tay áo, đây chính là chứng cứ có lợi nhất!
Sau giờ cơm chiều, cho đến khi nơi xa truyền đến tiếng pháo trúc nổ, nàng mới chầm chậm đứng dậy, nói: "Mẹ, chúng ta đi thôi."
Tiếng pháo trúc nổ là tín hiệu mà Tuệ Tuệ đã quy ước trước đó với cha, nghe được tín hiệu này là có thể đi đến nhà tộc trưởng.
Trong mắt của mẹ đầy sự lo lắng, nói: "Nhạc Bảo, thật sự sẽ không có việc gì sao?"
Tuệ Tuệ kéo cánh tay của bà, gật đầu khẳng định.
Lúc này trong nhà của tộc trưởng đã đầy người vây quanh, nam nữ già trẻ đều đủ cả.
Tuệ Tuệ và mẹ vừa tới cửa thì đã nghe thấy ai đó tức giận quát: “Duệ Siêu là tú tài duy nhất trong thôn họ Lữ chúng ta, ai cũng biết về sự thông minh tài trí của thằng bé, chắc chắn sau này thằng bé sẽ làm nên chuyện. Nhà họ Thường mới chuyển về thôn này 15 năm trước thôi, con gái họ lại gây ra chuyện tày trời như thế, tộc trưởng không được tha cho họ!”
Mẹ Thường Nhạc ngừng bước, Tuệ Tuệ tưởng bà sợ nên an ủi: “Mẹ, mẹ đừng sợ, có con và cha ở đây rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!”
Mẹ ngẩng đầu nhìn nàng, không nói gì, chỉ gật đầu. Trên gương mặt lo lắng của bà ẩn chứa những cảm xúc phức tạp mà người khác không hiểu được.
Tuệ Tuệ cũng không nghĩ nhiều, vào nhà tộc trưởng với mẹ, lập tức nhìn thấy Lữ bà tử đang ngồi bên phải, phía dưới tộc trưởng.
Thấy mẹ con Thường Nhạc, trong mắt mọi người xuất hiện vẻ chán ghét, khinh thường và giễu cợt.
Tuệ Tuệ ngó lơ những ánh mắt đó, đưa mẹ tới trước mặt tộc trưởng, hành lễ: “Bái kiến tộc trưởng.”
Tộc trưởng nhìn mẹ con họ, nét mặt rất phức tạp, chỉ nói: “Đến rồi à?”
“Vâng.” Tuệ Tuệ đáp.
Nàng nghe thấy có người hét: “Tộc trưởng, khách sáo với họ thế làm gì, với loại đê tiện như thế, ta nghĩ cứ dìm chết cho rồi.”
Người nói là Lữ nhị gia trong thôn, con trai ông ta làm quan bên ngoài nên ông ta cũng thuộc dạng thủ lĩnh trong thôn, còn từng tranh chức tộc trưởng.
“Đúng thế, đúng thế!”
“Dìm chết đi!”
Tiếng phụ họa trong nhà chính vang dội.
Lúc này, có tiếng quát vang lên ngoài sân: “Ai dám ra tay hả?”
Giọng nói sang sảng đó đã át hết tiếng của những người trong nhà chính, Tuệ Tuệ nghe thôi cũng biết, người cha Thường Anh của nàng tới rồi.
Mọi người đều nhìn ra cửa, thấy cha Thường Nhạc đang đỡ một ông cụ, xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Thấy ông cụ, mọi người đều tỏ thái độ kính trọng, chỉ mình Lữ bà tử hơi bất an, bà ta không ngờ Thường Anh lại mời được ông cụ này.
Chẳng những ông cụ có y thuật cao siêu mà còn là một lang trung tốt chân chính, hết sức tốt bụng.
Tộc trưởng lập tức bước tới, nói: “Cụ Ông, không ngờ Thường Anh lại mời cụ đến, cụ mau ngồi đi.”
Sau khi dứt lời, ông ta giả vờ tức giận, trừng mắt nhìn Thường Anh, phải biết rằng năm đó, nhờ có sự hỗ trợ từ cụ Ông nên ông ta mới may mắn được chọn làm tộc trưởng. Hơn nữa mạng lưới quan hệ của ông cụ rất rộng, vô cùng cao quý.
Cha Thường Nhạc không giỏi nói những lời khách sáo, ngượng ngùng nói: “Chuyện này rất quan trọng, đành phiền cụ rồi.”
“Ôi dào!” Ông cụ xua tay: “Đừng nói chuyện này nữa.”
Ông cụ nói rồi nhìn Tuệ Tuệ đang đứng cạnh mẹ Thường Nhạc, mỉm cười hiền từ: “Đây là Thường Nhạc Bảo đấy à, nhiều năm không gặp, cũng ra dáng thiếu nữ rồi đấy.”
Tuệ Tuệ rất có thiện cảm với cụ Ông nên ngoan ngoãn bước tới, nói: “Ông nội Ông, tối nay phiền ông quá ạ.”
Cụ Ông giả vờ tức giận: “Ông vừa nói cha cháu xong thì đã đến lượt cháu rồi.”
Tuệ Tuệ cúi đầu mỉm cười, những người khác trong phòng cũng rối rít bước tới, chào ông cụ, họ đã từng được ông cụ chữa bệnh hoặc cứu mạng.