Xuyên Nhanh: Ngoan Bảo

Chương 2

Nhưng cũng may nó là một hệ thống ‘Cải tà quy chính’, các thế giới nhiệm vụ của mỗi hệ thống ràng buộc luôn luôn khác nhau và sẽ được sàng lọc để chọn ra những ký chủ thích hợp nhất.

Tạ Thế An bị ánh mặt trời quá mức gay gắt chiếu lên mặt gọi tỉnh lại, hàng lông mi cong vυ't che phủ một khoảng tối dưới ánh nắng mặt trời, làn da trắng như sữa, ngũ quan tinh xảo, tất cả đều chẳng hề phù hợp với hoàn cảnh nghèo khổ xung quanh.

Sau khi cậu bé mở mắt ra, bé đã tò mò nhìn chằm chằm ánh mặt trời rất lâu. Bé nhận thấy chùm ánh sáng này quá mức ấm áp, vươn tay nhỏ lên ý đồ chạm vào nó. Bé phát hiện ra mình không có biện pháp nào tóm gọn ánh mặt trời vào trong lòng bàn tay, tức giận đến mức phồng cả hai má.

Đúng lúc này cánh cửa phòng bị người ta đẩy ra, một người phụ nữ vô cùng gầy yếu đi tới trước mặt Tạ Thế An, ôm lấy cậu bé.

Tạ Thế An vô thức giãy giụa mấy cái nhưng một bé con còn nhỏ như thế này chẳng thể nào thoát được khỏi vòng tay của một người trưởng thành, sau khi vặn vẹo tới lui bé bắt đầu cảm thấy mệt mỏi nên đã không tiếp tục giãy giụa thêm nữa.

Chẳng qua lúc này hai bàn tay nhỏ đã siết chặt thành nắm đấm, xem ra lòng bé vẫn không phục chút nào.

Phạm Xuân Hương ôm con trai mình ra ngoài sân, thả bé vào trong chiếc nôi đã nhặt về, để bé nằm trong đó phơi nắng, sau đó quay người tiếp tục sửa soạn những phế liệu ở trong sân.

Bà là một người câm, từ khi sinh ra đã không biết nói chuyện, lớn lên kết hôn cùng người chồng điếc Lý Đạt Thao, hai vợ chồng họ không có con cái.

Trong một ngày mưa to gió lớn, bà nghe được tiếng khóc của trẻ em phía sau thùng rác. Hai vợ chồng trông thấy đứa trẻ khóc lóc quá đáng thương nên đã bế bé mang trở về nhà.

Tạ Thế An nằm trong chiếc nôi dành cho trẻ em, mở to đôi mắt nhìn chằm chằm lá cây đang lay động theo gió.

Đối với một con quỷ bị trấn áp dưới nhà thờ tổ mấy vạn năm mà nói, cậu bé luôn cảm thấy mọi thứ vô cùng mới mẻ và đặc biệt.

Mãi cho đến tận khi âm thanh của hệ thống xuất hiện trong đầu, tạm thời phá vỡ khoảng không gian yên bình vắng lặng này.

[Ký chủ, cậu đã sẵn sàng tiếp nhận ký ức của nguyên chủ hay chưa?]

Âm thanh quen thuộc nhắc nhở Tạ Thế An rằng nhờ vào thứ hệ thống kỳ quái kia cậu bé mới có thể tới được nơi này, thế là cậu vô thức gật đầu, đáp trả lại một câu.

“Ừm.”

Phạm Xuân Hương đang khom lưng sửa soạn lại những phế liệu trong sân nghe thấy tiếng trẻ con ậm ừ liền vội vàng nhìn sang bên cạnh. Tạ Thế An thấy bà vội vã căng thẳng chạy đến bên mình, đột nhiên trong lòng sinh ra cảm giác áy náy vì mình đã làm sai.