Chương 23
Gia Thông đang uống rượu một mình trong quán bar.Chuyến đi Thẩm Quyến đã không thuận lời như anh dự đoán. Từ nhiều nguồn thông tin cho biết, Du Hồng Lương đang trong thời gian chờ thẩm xét đã bí mật bỏ trốn, giới truyền thông chưa chính thức công bố, mọi điều tra ngấm ngầm tiến hành, sự chấn động trong giới chứng khoán không cần động não cũng biết.
Trong tình hình căng thẳng lúc này, gần như không còn hi vọng nguồn tiền sẽ được giải băng, hơn nữa, những người quan to chức lớn trong ngành đều dòm ngó đến nó, định thừa nước đυ.c thả câu chiếm đoạt nguồn tiền. Tất cả những người hẹn gặp anh, đều lộ rõ ham muốn của mình, trước mắt anh không thể chấp nhận phương án hợp tác mà họ nêu ra, những tin tức trái chiều lan truyền ngày càng nhanh.
Anh hiểu rõ, anh chi có thể tạm thời mất tích.
Anh đã dự tính trường hợp xấu nhất, cũng đã có sắp xếp thỏa đáng, nhưng đi đến bước này, anh vẫn trăn trở không nguôi.
So với những người trong ngành, anh gần như là cao thủ có tài bẩm sinh. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, anh đã chuyển nguồn vốn từ năm trăm ngàn thành ba mươi triệu bằng hợp đồng tương lai trên thị trường, từ lúc ấy tên anh vang danh trong ngành tài chính và cả thị trường dưới mặt đất. Gần như trở thành một truyền kì, nó thu hút nhiều người đầu tư vào thị trường này nhiều hơn, anh cũng trở thành bảng quảng cáo sống động, dòng tiền ồ ạt chuyển vào tay anh nhờ đầu tư giúp, thương nhân trong đủ ngành đều muốn quen biết anh, không ai còn nghi ngại tuổi tác của anh là vấn đề.
Thế nhưng, không ai biết rằng, anh là người hoàn toàn xa lạ với ngành giao dịch tiền tệ này.
Là một đứa con riêng, Kỳ Gia Thông đã được mẹ đưa về quê ở miền Bắc từ khi còn rất nhỏ. Anh lớn lên cùng ông bà ngoại, người dân trong vùng quê hẻo lánh
lúc đó rất phong kiến và bảo thủ, anh đã sớm nhận thức được, hoàn cảnh của mình không giống như bao đứa trẻ khác.
Anh ngấm ngầm đánh nhau với bọn trẻ trong làng cho đến khi không còn đứa nào dám cười nhạo trước mặt anh. Đồng hành với việc đó, anh không có bất kỳ người bạn nào và trải qua tuổi thơ đầy cô độc.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, anh chọn trường đại học xa nhất mà mình có thể thi đậu. Những đam mê khác của thanh niên cùng thời không thể thu hút anh cũng là lẽ đương nhíên.
Anh vốn không cần lo nghĩ về mặt tiền bạc. Gia nhập vào công ty môi giới hợp đồng tương lai thuần túy chỉ là một cơ duyên. Lúc ghi danh anh giấu tuổi thật của mình. Sau khi nghe Lý Chí Lương giảng bài khóa nhập môn, anh lập túc nhận định, với một người căm ghét giao thiệp xã hội nhưng lại có năng lực phân tích và phán đoán siêu phàm mà nói, trò chơi này rất thú vị. Đối với tiền bạc, anh vốn không tham lam. Anh thích cảm giác mua bán khống, điều anh cần làm là phân tích mỗi khả năng có thể phát sinh, đưa ra phán đoán hoàn toàn lí trí, quá trình này do một mình anh hoàn thành, không cẩn phối hợp với bất kỳ ai.
Anh làm nên thành tích trong một thời gian rất ngắn. Lão Lý sau khi biết được tuổi thực của anh, không thể không ca ngợi tài năng của anh. Trong khi các bạn học của anh còn bỡ ngỡ với tương lai của mình thì anh đã công tác được vài năm, kiếm tiền đối với anh, chưa từng khó khăn bao giờ.
Trong trường đại học, không ai để ý đến xuất thân của anh. Tính cách lạnh lùng, hành tung bí ẩn, cộng thêm phong độ điềm đạm hơn người do được tôi luyện trong công tác, anh được nhiều cô gái si mê.
Nhưng thường anh không màng đến sự theo đuổi của các cô bạn học, đích thực anh không có thời gian, cũng không có hứng thú nói chuyện yêu đương thuần khiết trong sáng đó.
Cô bạn gái đầu tiên của anh là một nữ sinh ngành kinh tế học của một trường đại học gần trường anh, lớn hơn anh ba tuổi. Đó là một cô gái có cá tính độc lập, rất quyến rũ, thành tích học tập cũng rất giỏi. Lúc đó, cô nàng đang cùng giáo viên hướng dẫn làm cuộc nghiên cứu về thị trường hợp đồng tương lai mới vùng dậy
trong thị trường. Cô nàng đến công ty môi giới và thảo luận rất say sưa với lão Lý. Sau đó, cô nàng quen biết anh và cảm thấy anh rất thú vị. Cách tiếp cận của cô nàng khá trực tiếp, mạnh dạn, đối với anh, nó hiệu quả hơn nhiều so với các bạn học vụng về khác.
Họ nhanh chóng sống chung với nhau, nhưng rất thoải mái, về cơ bản, ai nấy đều sống tự lập.
Sau này, cô nàng lấy được học bổng du học và chuẩn bị ra nước ngoài theo học tiến sĩ. Lúc từ biệt anh, hai người hoàn toàn không nuối tiếc về bắt đầu và kết thúc của mối tình này.
Trần Trân Trân gửi tiền cho anh đúng thời hạn, mỗi năm đều về quê thăm nhà, bà thương con theo cách riêng của mình nhưng không hiểu về con, càng không có cơ hội bồi dưỡng tình cảm mẹ con thắm thiết, cũng không biết con đang làm nghề gì. Khi con tốt nghiệp rồi mất tích, bà suốt ngày lo lắng cho con.
Những lần gặp mặt giữa Kỳ Hán Minh và Gia Thông rất hạn chế, giống hệt như hai người xa lạ. Hán Minh từng muốn bù đắp cho đứa con rơi ngoài tầm tay mình, nhưng Gia Thông vốn không có ý định tiếp cận ông.
Trước lời khuyên nhủ của Trần Trân Trân, Hán Minh đồng ý nghĩ cách thuyết phục bà vợ Triệu Hiểu Việt cho Gia Thông vào làm trong công ty, hoặc chuyển cho anh một số tiền và dự án nào đó để anh tự lập nghiệp. Triệu Hiểu Việt và em gái kiểm soát chặt chẽ tài chính trong công ty, trước giờ rất khó thuyết phục, Kỳ Hán Minh hạ quyết tâm khổ chiến với vợ, mới giành được một thỏa hiệp.
Nhưng đợi khi Trần Trân Trân bắt ép anh đến gặp cha mình, Kỳ Hán Minh mới phát hiện mọi lo toan của ông đều thật nực cười. Khu chế xuất có quy mô thuộc dạng tầm cỡ trong thành phố Z hoàn toàn không có sức hấp dẫn với Gia Thông. Ngược lại, ông và em trai của ông chấn động bởi nguồn vốn mà Gia Thông đang kiểm soát, hai người cố tình đến Bắc Kinh tham quan văn phòng của Gia Thông. Kỳ Gia Thông tuy không bằng lòng, nhưng vẫn tiếp đãi họ chu đáo, anh thẳng thừng từ chối thao túng nguồn vốn nhà họ Kỳ.
Cho dù như vậy, anh em Kỳ Hán Minh cũng không tức giận.
Trần Trân Trân vẫn chưa hiểu rõ con mình làm nghề gì, nhưng được Hán Minh và em trai ông ta khen ngợi hết lòng, bà nhẹ nhõm hẳn.
Có thể nói, bất kể với sự nghiệp hay với bạn gái, Kỳ Gia Thông chưa từng nếm trải khó khăn của những người cùng tuổi. Anh từ một thiếu niên, nhanh chóng trở thành một người trưởng thành, không một khó khăn nào cản trở anh bước vào thế giới của người lớn, thuận lợi đến khó tin.
Lúc này, khi gần bước sang tuổi hai mươi lăm, anh đương đầu với khó khăn lớn nhất đầu tiên trong đời mình, thậm chí có thể nói là tai họa. Tâm trạng của anh, không phải là sự chán nản mà ta có thể lí giải.
Anh không bao giờ đọc các cuốn sách khích lệ tinh thần tuổi trẻ, cũng chằng cần khích lệ bản thân, anh tin rằng, khó khăn rồi sẽ qua đi.
Từ hôm đầu tiên anh nghe lão Lý giảng về sơ đồ K thì đã hiểu, cho dù có thiên thời địa lợi thế nào đi nữa, cũng không thể có đường nào ngự trị mãi trên cao, cũng sẽ có lúc bị tụt dốc. Những thay đổi lên xuống đó, có lúc có lí do, có điềm báo trước, có lúc chỉ có thể miễn cưỡng quy nạp, phân tích sau khi sự việc xảy ra, tóm lại sẽ đến vào lúc mà ta hoàn toàn không ngờ được. Việc mà anh cần làm, là điều khiển sự lên xuống đó, chứ không phải chịu sự lên xuống của thị trường điều khiển.
Từ hôm Du Hồng Lương bị bắt nhốt, anh đã đưa ra hàng loạt đối sách trong thời gian ngắn nhất, thu hẹp khách hàng và nguồn vốn trong tay mình, điều động vốn, bàn bạc với người đầu tư, xử lý sổ sách giao dịch…
Tốc độ ứng biến và xử lý rủi ro lần này để lại ấn tượng sâu sắc cho khách hàng và bạn bè anh.
Chỉ là, người tính không bằng trời tính.
Sự việc phát triển nhanh đến chóng mặt như Nhâm Thế Yến tiên đoán, dần dần mất đi kiểm soát của tất cả mọi người.
Anh hoàn toàn không biết, bao giờ mới vượt qua hố sâu này. Đây là lần đầu tiên anh đối mặt với sự bất lực của mình.
Giai đoạn trưởng thành của anh không đồng hành cùng những lời la mắng, quản thúc của phụ huynh. Bất kể là hút thuốc, uống rượu, hay đàn bà, đều không tồn tại bất kỳ điều cấm kị nào.
Không có cấm kị, điều đó đồng nghĩa với việc, có quá nhiều cám dỗ với anh không còn là cám dỗ, chưa bao giờ có sự cám dỗ nào to đến mức khiến anh hoàn toàn mất kiểm soát, anh cũng không cần cố gắng kiềm chế bản thân. Nhưng khoảng thời gian gần đây, lần đầu tiên anh uống say, say đến nỗi không biết mình về khách sạn như thế nào.
“Thỉnh thoảng say rượu một lần, chẳng có gì to tát cả.” Anh tự lẩm bẩm với mình lúc nôn ọe trước bồn cầu. Rồi anh nhanh chóng nhận ra, anh lại biện hộ cho chính mình trước một người vô hình, nên cáu gắt vô cùng.
Anh đưa ra giới hạn rõ ràng, đây là ly Whisky cuối cùng trong đêm nay. Anh đã say ngà ngà, nhưng tư duy vẫn còn rất minh mẫn, đầu óc vẫn ngập tràn lời nói kinh tởm trong bữa cơm tối ban nãy.
Chính Bang – trợ lý của anh gọi điện đến, báo cáo về tình hình bên Thượng Hải. Anh tỉ mỉ lắng nghe, yêu cầu trợ lý xử lý vài việc. Vừa đặt điện thoại xuống, một cô nàng trông rất hấp dẫn và gợϊ ȶìиᏂ bước đến gần anh, ngồi kế bên anh, cười nói: “Anh đẹp trai, có thể mua cho em ly rượu không?”
Anh chống cằm nói với cô nàng đang tán tỉnh: “Ly này tôi mời, nhưng tôi muốn ở một mình.”
Cô nàng hếch mặt, vừa định nói gì, điện thoại anh reo lên, là Nhâm Nhiễm.
“Kỳ Gia Thông,” giọng cô nhỏ nhẹ, xen lẫn chút sợ hãi, dường như vẫn không biết có nên gọi điện cho anh không.
Cho dù anh tâm trạng đang rất tồi tệ, nhưng vẫn cười rất khoan dung: “Sao
rồi?”
“Anh bây giờ đang ở đâu?”
“Đang uống rượu trong quán bar.” Quả thật anh đã uống không ít, chất cồn bắt đầu điều khiển bộ não của anh, anh chọc ghẹo: “Chưa gì đã nhớ anh rồi à?”
“Bây giờ em đang ở sân bay Thẩm Quyến, em muốn gặp anh.”
Anh vừa bất ngờ, vừa cảm thấy phiền toái. Anh không thích bị người ta đeo bám như vậy, do dự một lúc, anh báo cô địa chỉ khách sạn anh đang ở, “Gọi xe taxi đến đó, khoảng 20 phút sẽ tới, anh đợi em dưới sảnh.”
“Anh sẽ nói với cô ta, anh muốn ở một mình chứ?” Cô nàng bên cạnh chế giễu, nghiêng đầu nhìn anh chăm chăm.
Anh bật cười, uống cạn rượu trong li, lấy ví thanh toán tiền: “Có thể có, cũng có thể không?”