Thập Niên 70: Tôi Làm Mê Tín

Chương 50

Sau khi ăn xong, uống một ngụm nước, ba người lớn chú Thẩm lại đi làm, Lâm Xuân Hoa phải ở nhà rửa chén thu dọn.

Khương Du đi giúp bà bận rộn, mượn cơ hội ra vẻ tò mò hỏi: "Thím Lâm, năm nay có phải lại sẽ tuyển quân không?”

Lâm Xuân Hoa vừa nhanh nhẹn rửa chén, vừa cười nói: "Thế nào cũng phải giao xong lương thực đã, cháu nghĩ thế nào mà hỏi chuyện này?”

Khương Du nháy mắt mấy cái: "Chỉ là... Chỉ là cháu nghe chú Chu nói, rất muốn anh Kiến Thiết đi tòng quân.”

Thời đại này làm lính là một chuyện cực kì vinh quang, đương nhiên kiểm duyệt cũng rất nghiêm khắc. Khương Du đánh giá lấy việc của Chu lão tam từng lớn lên trong đạo quan, Chu Kiến Thết hẳn là không có tư cách gia nhập quân đội.

Quả nhiên, Lâm Xuân Hoa rất nhanh đã xác nhận một chuyện: "Cậu ta à, quên đi!”

"Tại sao?" Khương Du ra vẻ khó hiểu hỏi.

Lâm Xuân Hoa kiên nhẫn nói với cô một lần, vô cùng nghiêm túc nhấn mạnh, chỉ có trung nông nghèo mới có tư cách đi nhập ngũ.

Khương Du nắm cằm, trầm ngâm hai giây: "Vậy Chu gia không có thân thích bạn bè nào ở trong bộ đội sao?”

Lâm Xuân Hoa phủ nhận: "Không có, Chu gia mới từ thập niên 30 chạy nạn đến thôn Hà Hoa, nào có thân thích gì.”

Nói như vậy, Lương Nghị quả thật không có quan hệ với Chu lão tam.

Sau khi xác nhận chuyện này từ chỗ Lâm Xuân Hoa, ngày hôm sau, Khương Du thừa dịp người Chu gia đều đi làm, lại đi huyện thành.

Lần này, cô đi thẳng đến bưu điện, bỏ ra hai hào gửi một lá thư cho Lương Nghị, cũng gửi trả ba mươi đồng và phiếu lương quốc gia năm cân cho ông ấy.

Trong thư, Khương Du nói về thân phận trước, sau đó uyển chuyển nói, cô phát hiện số tiền Lương Nghị gửi rơi vào tay cha dượng, mẹ không biết, cho nên trả lại tiền và phiếu lương thực cho ông ấy. Hy vọng sau này ông ấy đừng gửi nữa, cô đã tốt nghiệp trung học phổ thông đi làm giáo viên trong thôn, mẹ cũng có tay có chân, có thể kiếm được công điểm nuôi sống bản thân.

Gửi thư xong, Khương Du cũng buông xuống một tâm sự, chỉ cần Lương Nghị không ngốc, hẳn sẽ không gửi tiền tới nữa, Chu lão tam đừng hòng lấy số tiền này nữa.

Nhưng sau chuyện này, túi của cô lại trống rỗng một lần nữa.

Vuốt ve ba hào trong túi, Khương Du bĩu môi, chút tiền này, ngay cả chén thịt kho tàu cũng không mua nổi. Hầy, cô phải kiếm tiền.

Nói làm thì phải làm, Khương Du lại đi Tứ Hợp viện của Trang sư bá.

Người mở cửa vẫn là Khang Tử, nhìn thấy là cô, mặt Khang Tử lập tức trầm xuống.

Khương Du xem nhẹ khuôn mặt lạnh lùng của cậu ta, cười tủm tỉm nói: "Tôi tìm Trang sư bá.”

Khang Tử đi lên chắn ở cửa: "Sư bá hôm nay không gặp khách!”

Yo, thằng nhóc này dám đanh đá trước mặt cô à! Khương Du cười tủm tỉm nhìn Khang Tử: "Vậy tôi chỉ có thể đi tìm ủy ban cách mạng!”

Lời này quả nhiên dọa Khang Tử, cậu ta thở phì phì trừng mắt nhìn Khương Du, nghiêng người, ấp úng nói: "Đi vào!”

Khương Du nghênh ngang đi vào tứ hợp viện, liếc mắt qua đã nhìn thấy người cô muốn tìm nằm trên một chiếc ghế trúc dưới mái hiên, híp mắt, nhẹ nhàng lắc quạt bồ, thật sự rất thích ý.

"Khụ khụ, Trang sư bá..."

Khương Du vừa lên tiếng, ngay cả ánh mắt Trang sư bá cũng không mở ra, xua tay sang bên cạnh: "Có việc tìm Khang Tử.”

Tên này rất biết tạo dáng đó, khó trách ngay cả Chu lão tam gian xảo cũng bị ông ta lừa gạt!

Khương Du nâng mũi chân lên, đá hòn đá phanh một tiếng đυ.ng vào ghế trúc. Cô dùng lực khéo léo, trực tiếp đập gãy một sợi dây thừng nối liền mảnh trúc, ba một tiếng, ghế trúc dưới mông Trang sư bá lún xuống một lỗ.

Ông ta kinh hoảng thất thố đứng lên, chỉ vào Khương Du, tức giận nói không nên lời: "Cô ..."

"Lần này rảnh rỗi nghe tôi nói rồi?" Khương Du cười tủm tỉm nhìn ông ta.

“Hừ!” Trang sư bá liếc cô một cái, lại cúi đầu len lén nhìn chiếc ghế trúc bị gãy kia, trong lòng có hơi sợ hãi, âm thanh thô lỗ nói, "Chuyện gì?”

Khương Du lấy ra một tờ giấy vàng gấp lại từ trong túi áo, đưa cho Trang sư bá: "Rất đơn giản, ngày mai Chu lão tam tới xin giúp đỡ, ông đưa lá bùa này cho ông ta, lấy cớ thì tôi không nghĩ thay ông. Ông nhớ lấy của ông ta hai mươi đồng, chúng ta chia, tôi mười lăm đồng, ông năm đồng!”

Lòng đen thế này, ông xem phong thủy làm một pháp trừ tà cho người ta, chỉ nhận chút một thịt đầu heo mà thôi, cô mở miệng đã là hai mươi đồng, sao không đi cướp đi. Hơn nữa cô còn có thể qua loa hơn nữa không? Đây rõ ràng chính là giấy vàng ngày hôm qua ông ta bán cho cô, cô ngay cả bùa cũng không vẽ một vết, cứ như thế chuyển tay đưa cho ông ta.

"Chu lão tam không phải kẻ ngốc, cậu ta sẽ không bỏ tiền ra." Trang sư bá cúi đầu nói từ sự thật.