Thập Niên 70: Tôi Làm Mê Tín

Chương 36

Sự đồng ý của bà ta khơi dậy du͙© vọиɠ dốc bầu tâm sự của Chu lão tam, ông ta đặt ống khói sang bên cạnh, hai tay khép lại trên đầu gối, hạ thấp giọng nói: "Đêm đó đi núi Bắc Đẩu xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.”

Đương nhiên, ở trong miệng Chu lão tam, ông ta tự động làm đẹp hành vi Chu Kiến Thiết muốn trộm tế phẩm thành Chu Kiến Thiết lo lắng tế phẩm bị dã thú trên núi ăn, cho nên cố ý đi tới canh giữ, ai biết đυ.ng tà, chạy nhanh xuống núi, lại bị thôn trưởng bọn họ bắt được rồi hiểu lầm.

"Không biết thần linh có phải hiểu lầm hay không, cho nên hàng tội nhà chúng ta." Cho nên tối hôm đó mới có mưa kỳ quái như vậy, mười mấy người đàn ông đồng hành trong thôn không phát hiện, chỉ có hai người bọn họ phát hiện.

Phùng Tam Nương nghe xong, thay ông ta thấy bất bình: "Thần linh này sao lại không phân biệt được tốt xấu, Kiến Thiết ngủ cũng không ngủ, đi trông đồ cho thần linh đó!”

Chu lão tam mơ hồ đáp một câu: "Có thể là do thần linh hiểu lầm rồi.”

Thần linh đến tột cùng hiểu lầm hay không hiểu lầm, Phùng Tam Nương không biết, bà ta chỉ biết không được đắc tội thần linh.

Bà ta quay đầu nói với Chu lão tam: "Nếu chuyện này xảy ra ở núi Bắc Đẩu, vậy chúng ta tìm cơ hội len lén lên núi bồi tội cho thần linh đi.”

Chuyện này không thể thực hiện được, lúc con trai bảo bối gặp chuyện không may, Chu lão tam đã lén lút lên núi lau bụi cho thần tượng, lại dập đầu cầu khẩn, nhưng sau đó con gái vẫn đã xảy ra chuyện.

Chu lão tam xua tay: "Thần linh không so đo như thế, nói không chừng là tà vật gì, bồi tội vô dụng, tôi chuẩn bị đi huyện thành tìm cao nhân hỗ trợ.”

Nghe được hai chữ cao nhân, Phùng Tam Nương cũng động tâm tư, gật đầu nói: "Không bằng cũng đưa Tiểu Du cùng đi, từ sau khi nó rơi xuống nước đã giống như biến thành người khác.”

Chu lão tam tìm bà ta thương lượng cũng không phải là vì đưa thêm một bình dầu đi, huống chi, ông ta đi huyện thành còn có chuyện khác muốn làm, dẫn theo Khương Du rất bất tiện.

"Sau này nói đi, gần đây Tiểu Du và người phụ nữ Lâm Xuân Hoa kia rất thân thiết, Lâm Xuân Hoa có tính tình gì bà còn không biết, xen vào việc của người khác, vạn nhất Tiểu Du nói lỡ miệng, bị bà ta nghe, cả nhà chúng ta cũng không có đồ tốt để ăn." Chu lão tam tìm một cái cớ tốt để từ chối.

Phùng Tam Nương suy nghĩ thử cũng cảm thấy có đạo lý, không nắm lấy vấn đề này không buông nữa, mà lại hỏi: "Vậy ông chuẩn bị khi nào đi?”

Chuyện này Chu lão tam cũng sớm đã nghĩ kỹ. Ông ta nói: "Vài ngày nữa đi, chờ xong thu hoạch thu rồi mới đi, mấy ngày nay xuống ruộng kiếm thêm chút công điểm.” Hơn nữa vết thương trên cánh tay Chu Kiến Thiết còn chưa kết vảy, trên đường đến huyện thành vạn nhất nứt ra thì làm sao bây giờ? Còn cả chuyện bác sĩ Dương nói, để Chu Kiến Anh mấy ngày nay nghỉ ngơi cho tốt, khẳng định cũng không tiện đi huyện.

Phùng Tam Nương không biết tính toán trong lòng ông ta, còn tưởng rằng Chu lão Tam thật sự vì kiếm thêm chút công điểm, trong lòng có hơi cảm động, lại có hơi oán giận Khương Du không hiểu chuyện, cô nếu đưa tiền lương của mình lấy ra trợ cấp gia dụng, trong nhà sao có thể khẩn trương như vậy.

Hai vợ chồng lại nói vài câu, sau khi buông bỏ tâm sự, Chu lão tam làm một ngày cũng rất nhanh đã đi ngủ.

Nghe tiếng ngáy giàu nhịp điệu truyền đến trong phòng chính, Khương Du nhẹ nhàng huýt sáo, chuyện tốt, Chu lão tam rốt cục cũng sắp hành động.

Chỉ là, thời gian kéo dài hơn chút, phải chờ qua thu hoạch, cô sắp không đợi nổi. sau khi thu hoạch kết thúc, cô sẽ phải dạy học, sao có thể vừa mới lên lớp đã xin nghỉ, cho nên phải thúc giục Chu lão tam mới được.

Khương Du đứng lên, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhặt lên một hòn đá nhỏ, nhẹ nhàng bắn tới dưới cửa sổ Chu Kiến Anh, theo tảng đá rơi xuống đất còn có một tia linh khí nhàn nhạt. Đáng tiếc không có chỗ cất giữ, linh khí rất nhanh đã tan, Khương Du cũng không nản lòng, cô lại nhặt mấy miếng bùn to nửa ngón tay, nhẹ nhàng ném qua.

Linh khí liên tục hội tụ dưới cửa sổ Chu Kiến Anh, sau đó lại tản ra, lặp đi lặp lại như thế, không bao lâu đã hấp dẫn một ít sinh vật hoạt động ban đêm.

Thời gian này trong thôn nhiều nhất không gì khác hơn rắn và chuột, nhưng rắn là kẻ thù tự nhiên của chuột, nhìn thấy rắn, chuột theo bản năng lùi lại, vì vậy cuối cùng đến nhiều nhất vẫn là rắn.

Khương Du nghe thấy thanh âm, khóe miệng nhếch lên một nụ cười cực nhạt, xoay người trở về phòng, quay đầu đi ngủ.

Nửa đêm, Chu Kiến Anh bị cơn ác mộng dọa tỉnh, cô ta mơ thấy mình đưa tay móc tổ chim ra, kết quả sờ được một con rắn trơn nhẵn, con rắn kia từ trong tổ chim thò ra một cái đầu nhọn, lè lưỡi đỏ tươi, sau đó còn liếʍ một miếng trên tay cô ta.

Chu Kiến Anh trong nháy mắt bị dọa tỉnh, đầu đầy mồ hôi từ trên giường ngồi dậy, không ngừng vỗ ngực.

Chờ sau khi nhịp tim hơi bình phục, Chu Kiến Anh lắc đầu, không ngừng cổ vũ mình, đây đều là mộng, đều là giả. Xây dựng tâm lý xong, cô ta ngáp một cái, nằm xuống một lần nữa chuẩn bị đi ngủ. Nằm trên giường, cô ta nhìn vào cửa sổ, sau đó bị kinh hoàng.