Thập Niên 70: Tôi Làm Mê Tín

Chương 30

Buổi trưa, Chu lão tam và Chu Kiến Anh lần lượt về nhà, kết quả trong phòng bếp nồi lạnh bếp lạnh, cái gì cũng không có, hai cha con vừa mệt vừa khát vừa đói từ trong vại múc một chén nước giếng uống.

Sau khi giải khát, Chu lão tam cao giọng hỏi Chu Kiến Thiết dưỡng thương trong phòng: "Tam Nương đâu? Bà ta vẫn chưa về à?”

Trước kia, Phùng Tam Nương đều sẽ về nhà sớm hơn một lát, làm cơm xong, bọn họ ở bên ngoài làm xong vừa về nhà đã có cơm nóng hổi ăn. Ngày hôm nay là lần đầu tiên tình trạng này xảy ra.

Chu Kiến Thiết kéo mái tóc rối bời như ổ gà, ngáp, từ trong phòng đi ra, ngẩng đầu nhìn mặt trời đỏ rực trên bầu trời: "Không biết, hình như còn chưa trở về!”

Vợ Vương lão ngũ cách vách nghe được hai cha con nghị luận, kiễng chân, thò đầu ra bên này lớn tiếng nói: "Khương Du ngất xỉu trên sân phơi thóc, bị đưa đến trạm y tế, lúc Phùng Tam Nương tan làm chạy tới thăm nó.”

Chu lão tam sửng sốt một lát, loại chuyện này, sao không ai thông báo cho ông ta chứ?

Chu Kiến Anh ngồi trên ghế nhỏ uống nước nghe thấy vậy, phản ứng đầu tiên là: "Vậy cô ta có muốn đổi lại với con không? Ba, con không muốn, phơi thóc rất mệt mỏi.” Cắt cỏ còn có thể tìm một nơi râm mát để lười biếng, phơi thóc phải luôn ở dưới ánh mặt trời không ngừng lật thóc, một ngày làm việc, mặt cũng phơi nắng đến lột da.

Chu lão Tam trừng mắt nhìn cô ta một cái: "Đổi gì mà đổi? Tưởng là trò đùa à, chú Tường không có việc gì làm, mỗi ngày đổi này đổi kia cho các con à!”

Lời này tuy rằng là quát lớn, nhưng cũng tỏ rõ ý tứ của Chu lão tam.

Nhận được câu trả lời thỏa đáng, Chu Kiến Anh vui mừng: "Biết rồi, cha, vậy hôm nay chúng ta ăn trưa món gì?”

Vợ Vương lão ngũ cách vách nhìn thấy phản ứng của ba cha con, không khỏi lắc đầu, cầm chậu trở về phòng, vừa đi vừa nói thầm: "Không phải con ruột thì không giống, đứa bé không có cha thì là một cọng cỏ, ai quan tâm đến sống chết.”

Bình thường còn chưa rõ ràng, đến thời điểm mấu chốt thì rõ ràng, nhìn ngày hôm qua Kiến Thiết vào trạm y tế, bộ dáng thất hồn của Chu lão tam, lại nhìn xem hôm nay Khương Du đi trạm y tế, Chu lão tam hỏi cũng không hỏi một tiếng, chỉ lo ba cha con bọn họ buổi trưa ăn gì, chậc chậc, sự khác biệt này thật sự lớn.

Thanh âm của cô ta cũng không lớn, nhưng hai nhà cũng chỉ cách một bức tường hơn một thước, không cách âm gì, Chu lão tam muốn làm bộ như không nghe thấy cũng khó.

Sắc mặt ông ta trong nháy mắt đen như đáy nồi, trừng mắt đánh vào cánh tay con gái nhỏ: "Còn không đi nấu cơm, muốn đói chết ông đây à? Cô gái lớn mười sáu mười bảy tuổi, ngay cả cơm cũng không biết nấu, giống như gì!”

Chu Kiến Anh bị huấn luyện rất mất hứng, nhưng nhìn khuôn mặt đen của Chu lão tam, cô ta thức thời không nói nhiều, đi vào phòng bếp, lục soát một vòng, chỉ nhìn thấy nửa chén gạo và hai quả bí ngô.

Lại ăn thứ này à, Chu Kiến Anh bĩu môi, đi ra, nói với Chu lão tam: "Ba, thu hoạch mệt mỏi như vậy, ba cũng xuống ruộng, anh lại bị thương cánh tay, mỗi ngày ăn bí ngô thì khi nào tốt hơn. Chúng ta ăn một bữa cơm trắng đi!”

Lúc này Chu Kiến Anh học thông minh hơn chút, biết chuyển Chu Kiến Kiến ra ngoài.

Quả nhiên, Chu lão tam nhìn thoáng qua cánh tay con trai đang băng bó, do dự một lát, gật đầu: "Được, hôm nay ăn cơm trắng, luộc một quả trứng gà cho anh con.”

Từ năm năm trước Phùng Tam Nương gả tới đây, Chu Kiến Anh trên cơ bản chưa từng vào phòng bếp, vốn không có tay nghề tốt, lần này càng xa lạ, nước nấu cơm bỏ ít, từng hạt gạo, vừa cứng vừa thô, rất khó tiêu hóa, thức ăn cũng xào cháy.

Cho dù là thứ tốt, Chu lão tam cũng ăn không ra vị gì, trong lòng may mắn, trong chốc lát Phùng Tam Nương sẽ trở lại.

Sau khi ăn xong, Chu Kiến Thiết vẫn như cũ trở về phòng anh ta nằm, Chu lão tam và Chu Kiến Anh mỗi người đi ra ngoài, một người đi ra đồng, một người đi lên núi.

Chân trước của bọn họ vừa đi, chân sau Phùng Tam Nương đã dẫn theo Khương Du trở về.

Thấy trong nhà không có ai, Phùng Tam Nương đi vào phòng bếp trước. Bếp vẫn còn nóng, trong nồi chất đống chén bẩn vừa ăn xong, trong tủ, trên bàn đều trống rỗng, bà ta tìm một vòng, không chừa cơm cho mẹ con các bà, hốc mắt Phùng Tam Nương nhất thời đỏ lên.

Trước kia bà ta nấu cơm, cho dù là ai không về nhà, trước đó bà ta đều để cơm lại, sợ người trong nhà đói, nhưng một buổi trưa bà ta không có ở đây, không ai đi tìm bà ta, cũng không ai để lại cơm cho bà ta, bát đã ăn còn vứt ở đó, chờ bà ta rửa. Hơn nữa nhìn chén có cơm trắng sạch, khẳng định không thêm khoai lang và bí ngô, bằng không bát đã ăn cũng sẽ không sạch sẽ như vậy.

Khương Du nhìn thấy bộ dáng uất ức của Phùng Tam Nương, nghĩ thầm, lúc này bà ta hẳn đã nhận ra địa vị của mình ở Chu gia. Nếu Phùng Tam Nương tỉnh ngộ, không muốn cùng Chu lão tam sống tiếp thì quá tốt, mình cũng không cần ở Chu gia nữa.

Nhưng cô thật sự đánh giá quá cao Phùng Tam Nương.

Lau mắt, Phùng Tam Nương xắn tay áo lên nhận mệnh rửa chén.