Thập Niên 70: Tôi Làm Mê Tín

Chương 25

Khương Du lên tiếng rồi không hé răng nữa, ngay cả thịt gà cô cũng đã ăn, còn ngạc nhiên về một quả trứng gà?

Trưa nay ăn cơm bí ngô, còn là bí ngô nhiều, cơm ít, Phùng Tam Nương múc chút cơm duy nhất vào bát Chu Kiến Thiết, sau đó bảo Khương Du bưng qua cho Chu Kiến Thiết.

Khương Du không muốn chạy việc vặt, cố ý nói: "Con sợ con sẽ chảy nước miếng!”

Phùng Tam Nương bị cô nói trắng trợn làm ngây người, sửng sốt một lát, gọi Chu Kiến Anh bưng cơm vào cho Chu Kiến Thiết.

Lúc ăn cơm, ông Chu lại nói: "Kiến Thiết bị thương, chảy rất nhiều máu, phải bồi bổ thật tốt, tránh để lại gốc bệnh."

Trong nhà tổng cộng chỉ có hai con gà mái, trứng đẻ ra ngoại trừ thỉnh thoảng cho cha con Chu lão tam ăn một cái, còn lại đều đưa đến cung tiêu xã bán để mua muối và diêm. Gϊếŧ một con, sau này đi đâu lấy tiền đổi muối, Phùng Tam Nương có hơi sầu, nhưng con riêng bị thương, nếu bà không đồng ý, người khác khẳng định nói bà hà khắc với con riêng.

"Ừm, buổi tối sẽ gϊếŧ." Phùng Tam Nương cúi đầu đồng ý.

Chỉ là những thứ này, cũng không làm cho Chu lão tam hài lòng. Ông ta quay đầu nhìn thoáng qua con gái: "Kiến Thiết bị thương, gần đây không thể đi làm, chỗ Tiểu Du lại làm một gánh thóc rơi xuống nước, còn bị trừ công điểm, năm nay nhà chúng ta không có nhiều công điểm, chia lương thực khẳng định không đủ ăn. Kiến Anh, ăn cơm đi, con cũng đi làm.”

Chu Kiến Anh bất mãn bĩu môi, trời nóng như vậy, rơm rạ đâm người như thế, bảo cô ta xuống ruộng, ba cô ta thật đúng là thiên vị.

"Không được, hai người bọn họ gây họa dựa vào gì bắt con thu thập cục diện rối rắm cho hai người bọn họ?"

Chu Kiến Anh lúc này hoàn toàn quên mất, lương thực trong miệng cô ta cũng phải dùng công điểm để đổi.

Khương Du ngồi ở một bên làm người vô hình, trong nhà này nhiều hơn chút hay ít hơn chút cô không quan tâm, dù sao nhiều hơn cô cũng không ăn được thứ gì tốt, ít hơn cũng không đói cô được.

Lại bị con gái khiêu chiến quyền uy của người đứng đầu một nhà, Chu lão Tam kéo mặt ra: "Không đi cũng được, vậy cơm này không được ăn.”

Lần này đến phiên Chu Kiến Anh không nói lời nào. Cô ta từ trưa hôm qua đến trưa hôm nay, suốt một ngày một đêm không ăn chút gì, đói đến đầu óc choáng váng, cả người mệt mỏi, loại tư vị này cô ta không muốn nếm thử nữa.

Khương Du vốn tưởng rằng chuyện này cứ như vậy mà xong, nào ngờ, đến buổi tối, ngọn lửa này lại thiêu tới trên đầu cô.

Buổi tối, cô cắt cỏ trâu trở về, Phùng Tam Nương đang hầm canh gà lại kéo cô vào trong phòng, nhỏ giọng nói: "Tiểu Du, mẹ thương lượng một chuyện với con. Thân thể Kiến Anh yếu ớt, tay chân không lưu loát như con, hôm nay đi phơi thóc, lật thóc khắp nơi, người khác lấy được tám điểm, con bé chỉ được sáu, còn bị nhân viên chấm điểm phê bình. Mẹ thấy như vậy đi, con thay đổi với con bé, để con bé đi cắt cỏ trâu, con đi đến bãi phơi nắng để phơi thóc, vậy thì gia đình cũng có thể lấy thêm một ít công điểm.”

Khương Du liếc Phùng Tam Nương một cái, chỉ ra một sự thật: "Chu Kiến Anh lớn hơn con một tuổi!”

Phùng Tam Nương không ý thức được Khương Du đã tức giận, gật gật đầu qua loa: "Mẹ biết. Nhưng đứa nhỏ này từ nhỏ không có mẹ, gì cũng không biết, cũng không ai dạy nó, con bé cũng là một đứa nhỏ đáng thương. Chúng ta là một gia đình, chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau, làm việc cùng nhau để làm cho cả nhà tốt hơn, con nói đúng không?”

Khương Du bật cười, đây thật đúng là mẹ ruột, nhưng chỉ là mẹ ruột của Chu Kiến Anh mà thôi!

Con gái của mình gầy như củi, bà ta không đau lòng chút nào, vất vả lắm mới có thể thay đổi công việc thoải mái, mới làm một ngày, bà ta đã muốn đổi cho con gái riêng, để con gái nhỏ tuổi của mình đi làm công việc nặng hơn.

Một tia nhẫn nại cuối cùng của Khương Du với Phùng Tam Nương cũng không còn, cô nhướng mày, lạnh lùng nhìn bà ta: "Mẹ thật sự muốn con đổi với cô ta?”

Phùng Tam Nương nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Khương Du, trong lòng bất giác nắm chặt, bà ta biết, đổi việc với Chu Kiến Anh là uất ức Khương Du, nhưng lật thóc trên sân phơi nắng thế nào cũng dễ dàng hơn gánh đòn gánh nặng nhiều. Nghĩ đến lúc chạng vạng, Kiến Anh về nhà ôm bà ta thương tâm khóc rống, trong lòng Phùng Tam Nương không nhịn được nghiêng về phía con gái riêng. Đứa nhỏ Kiến Anh này từ nhỏ đã không nếm khổ sở gì, mới đi một ngày đã phơi nắng đến lột da mặt, bà ta thuyết phục Tiểu Du đổi công việc cho cô ta, sau này chồng cũng sẽ cao mắt nhìn mẹ con bà ta hơn.