Thập Niên 70: Tôi Làm Mê Tín

Chương 13

Chu lão tam lúc này cũng bất chấp người này trêu ghẹo, truy hỏi: "Anh nói Khương Du biết dự đoán mưa gió?”

"Đúng vậy, lúc ấy có mười mấy người nhìn thấy, ngay cả chú Tường cũng ở đó. Lão tam à, mấy năm nay ông thật sự đủ khiêm tốn, sao không nói với mọi người chúng ta, chẳng lẽ sợ chúng ta nói ra? Ông yên tâm, ai dám nói lung tung, Vương Nhị Ma Tử tôi là người đầu tiên gây khó dễ cho anh ta.”

Có mấy người dân có mặt vào buổi trưa cũng xác nhận chuyện này.

Đối với việc này, Chu lão tam không tin, ông ta chưa bao giờ dạy chuyện này cho Khương Du, hơn nữa bởi vì mấy năm trước làm rất chặt chẽ, loại hoạt động này bọn họ cũng là hơn nửa đêm chờ mọi người đều đi ngủ mới vụиɠ ŧяộʍ tiến hành, khi đó Khương Du đã ngủ thϊếp đi. Cô thấy cũng chưa từng thấy, sao có thể biết chuyện này, khẳng định là mèo mù đυ.ng phải chuột chết.

Chẳng qua, loại cảm giác được người ta sùng bái này không tồi, trong lòng Chu lão tam có hơi phiêu phiêu, tất nhiên không muốn đứng ra thanh minh.

Hành vi này của ông ta, rơi vào đáy mắt những người khác chính là chấp nhận.

Thẩm Thiên Tường vẫn không lên tiếng đứng thẳng người, cầm lấy túi thuốc lá khô dập đầu lên vách tường, phun ra một ngụm khói trắng: "Cứ như vậy đi, Toàn An, cậu trở về chuẩn bị, trời tối làm, nhất định phải làm cho ông trời hài lòng, ngày mai đừng mưa nữa. Mặt khác, cậu cũng đưa ra tờ danh sách, cần chuẩn bị gì, chúng ta cùng nhau gom góp, chuyện hôm nay tất cả mọi người không được nói ra, nếu không, ra khỏi làng cho tôi!”

"A?" Chu lão tam có hơi bối rối, thế nào mà đảng viên già chú Tường cũng tin.

Tư thái này của ông ta rơi xuống đáy mắt Thẩm Thiên Tường, còn tưởng rằng ông ta không tình nguyện. Thẩm Thiên Tường liếc ông ta một cái, đưa ra điều kiện: "Làm được, năm mới gϊếŧ heo chia nhiều cho cậu năm cân thịt.”

Nhiều hơn năm cân thịt, thứ tốt sau khi tế xong cũng đều là của ông ta, dưới lợi ích nặng nề, Chu lão tam động tâm, ông ta theo bản năng ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầy trời, trên bầu trời xuất hiện từng đám mây bây. Chu lão tam ở đạo quán mấy năm nay đã học với lão đạo sĩ một ít bản lĩnh xem mây đoán trời, có câu tục ngữ "Mây bay bay tiêu tán, ngày nắng nhiều khô hạn", sau cơn mưa xuất hiện mây bay, báo hiệu nắng liên tục.

Năm cân thịt này quả thực sẽ là cho vào túi ông ta rồi, trong lòng Chu lão tam vui mừng, trên mặt lại nâng lên, vẻ mặt nghiêm trang nói: "Nếu chú Tường và mọi người tín nhiệm tôi như vậy, tôi sẽ tận lực.”

Phùng Tam Nương rửa chén, lại giặt sạch sẽ quần áo người một nhà thay vào buổi sáng, còn chưa phơi đã nhìn thấy Chu lão tam chắp tay sau lưng, vẻ mặt vui mừng trở về.

Bà ta liếc nhìn bầu trời, sau đó chưa đầy một giờ thấy có loa thông báo.

“Là thông báo chúng ta lại muốn xuống ruộng sao?” Phùng Tam Nương lau tay trên tạp dề, đi vào nhà chính rót cho Chu lão tam một chén trà, đưa cho ông ta.

Chu lão tam từ nhỏ lớn lên trong đạo quán, những đạo sĩ kia thích uống trà, ông ta cũng theo đó dưỡng thành thói quen uống trà, mỗi lần làm xong việc trở về đều để Phùng Tam Nương pha cho ông ta một chén.

Chu lão tam xua tay, nhìn thoáng qua sân, hỏi: "Khương Du đâu?”

Nhắc tới Khương Du, Phùng Tam Nương nhớ tới trận không vui giữa mẹ con cách đây không lâu. Trên mặt bà ta xẹt qua một tia mất tự nhiên, cũng may Chu lão tam đang đắm chìm trong niềm vui "dương danh phát tài", không phát hiện ra dị thường.

Phùng Tam Nương vén tóc rơi xuống má trở lại phía sau lỗ tai, ngập ngừng nói: "Hôm nay con bé rơi xuống nước lại bị mưa, có hơi không thoải mái, ở trong phòng nghỉ ngơi.”

Nhắc tới chuyện này, Phùng Tam Nương rất thấp thỏm, sợ Chu lão tam chê Khương Du lười biếng, mất hứng.

Kết quả Chu lão tam chẳng những không nâng mặt cho bà ta xem, hơn nữa còn dễ nói: "Bị bệnh nằm nghỉ trên giường sao có thể tốt, bà cho nó hai hào tiền, để nó đến trạm y tế xem, đừng để lại gốc bệnh.”

"Quá lãng phí rồi, con bé ngủ một giấc đổ mồ hôi là được rồi." Phùng Tam Nương rụt rè nói. Năm nay, cơm cũng không đủ no, có bệnh nhỏ gì, ai mà không phải ở nhà chịu đựng, chút cảm lạnh, căn bản không cần gặp bác sĩ.

Huống chi, Khương Du cũng không bị bệnh.

Nghĩ đến con gái vừa rồi dùng giọng điệu thông báo nói với bà ta "Mệt mỏi, phải về phòng ngủ trưa một lát", trong lòng Phùng Tam Nương dâng lên một trận khủng hoảng, sợ chồng biết sẽ không thoải mái.

Chu lão tam thật sự đúng là không thoải mái, ông ta nhíu mày, trừng mắt nhìn Phùng Tam Nương một cái: "Để bà đi, thì bà đi đi, sao nhiều lời vô nghĩa như vậy!” Đợi lát nữa ông ta phải chuẩn bị đồ buổi tối làm lễ, Khương Du ở nhà chỉ sẽ làm vướng bận.

Phùng Tam Nương chột dạ không còn cách nào khác, đành phải nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Khương Du ra.

Nói là phòng của Khương Du, thật ra đây là phòng củi, một nửa lấy đựng đống củi, một nửa bày một chiếc giường đơn, một chiếc tủ gỗ không có nắp đậy, cùng với nửa hộp sách cũ trong tủ, nửa rương quần áo, đây là tất cả tài sản của Khương Du.