Thập Niên 70: Tôi Làm Mê Tín

Chương 7

Có cà rốt lớn treo ở phía trước, khiến thiếu niên có động lực rất cao, đưa Khương Du đến bên dòng suối gần đó, lấy liềm ra, vài ba cái đã lột da thỏ, lại mổ bụng thỏ ra, rửa sạch, lại nhặt thêm một đống củi khô dựng thành đống lửa.

Động tác liên tiếp lưu loát lưu loát, vừa nhìn đã biết ở nhà thường xuyên làm việc.

Khương Du ở một bên thấy rất hài lòng, quyết định tiến hành khảo sát thêm đối với thiếu niên.

"Tên là gì? Bao nhiêu tuổi? Trong nhà có bao nhiêu người?”

Thiếu niên rất ngoài ý muốn, tựa như không rõ vì sao Khương Du lại hỏi loại vấn đề mà mọi người đều biết, nhưng vẫn thành thành thật thật trả lời: "Vương Hiểu, 11 tuổi, trong nhà còn có một a bà hơn bảy mươi tuổi.”

Thì ra là một đứa bé không cha không mẹ, khó trách tuổi còn nhỏ đã biết làm việc như vậy.

Khương Du gật đầu, lại chỉ vào mình: "Còn chị thì sao? Nói, càng chi tiết càng tốt, nói tới khi chị hài lòng, phần thưởng cho em là một chân thỏ.”

Việc mua bán này rất có lời, Vương Hiểu cũng mặc kệ vấn đề này kỳ quái thế nào, vắt hết óc muốn cho Khương Du hài lòng: "Khương Du, 15 tuổi, tháng 6 năm nay tốt nghiệp trung học cơ sở, người thôn Đại Liễu, năm năm trước theo Phùng Tam Nương tái giá đến thôn Hoa Sen chúng em, cha dượng Chu Toàn An, anh kế..."

Chuyện Vương Hiểu biết đều là tin tức rất bình thường, nhưng đối với Khương Du không hiểu ra sao mà nói, đã đủ rồi.

Nói xong lời cuối cùng, e sợ Khương Du không hài lòng, Vương Hiểu lại len lén nhìn Khương Du, hạ thấp giọng, thần bí hề hề nói: "Nghe nói cha dượng chị Chu Toàn An khi còn bé xuất gia làm đạo sĩ, sau đó hoàn tục, nhà nào trong thôn có chuyện gì vẫn sẽ vụиɠ ŧяộʍ mời chú ấy, nghe nói chú ấy có thể mời thần thượng thân, rất lợi hại.”

Nhìn không ra, Chu lão tam còn là một thần côn. Khương Du rất hài lòng với tin tức này, từ trên người thỏ rừng vừa nướng chín, xé một chân còn nóng xuống cho Vương Hiểu: "Không sai, tiếp tục đi!”

Kế tiếp Vương Hiểu lại nói cho Khương Du rất nhiều chuyện linh tinh vụn vặt, ngay cả vợ nhà ai trong thôn trộm nɠɵạı ŧìиɧ, chồng nhà ai trộm giấu tiền riêng, rắm thối ở đâu cũng biết một hai.

Quả nhiên, thiên hạ không có bí mật tuyệt đối, Khương Du nghe rất hài lòng, trực tiếp chia một nửa con thỏ cho Vương Hiểu. Hai người ăn một bữa no, Vương Hiểu ngay cả xương cũng nhai. Nhưng hai chân thỏ thì Vương Hiểu không nỡ ăn, cậu ấy lấy một mảnh lá cây to bằng bàn tay rửa sạch sẽ, sau đó bọc hai chiếc đùi thỏ lại, tính toán đưa về nhà cho a bà của cậu cũng nếm thử một chút.

Ăn xong, Vương Hiểu lại tắt đống lửa, lại dùng liềm đào chút đất trải lên trên, lại dùng chân giẫm lên cho rắn chắc, cuối cùng còn cắt mấy cây cỏ ném lên trên.

“Cậu nhóc, hủy thi diệt tích rất thuần thục đó, có tiền đồ!” Khương Du giơ ngón tay cái lên.

Vương Hiểu sờ sờ cổ, cười hắc hắc, thuận theo tình hình, dính lấy Khương Du: "Chỉ cần chị Du không ghét bỏ, sau này những công việc bẩn thỉu này đều để em làm.”

Quả nhiên là một đứa bé thông minh. Khương Du mơ hồ nói: "Được, chị sẽ suy nghĩ xem.”

Vừa nói xong, dưới chân núi bỗng nhiên vang lên thanh âm của Chu Kiến Anh: "Khương Du, Khương Du, mày chết ở đâu?”

Phỏng chừng tới gọi cô về ăn cơm? Không, chuẩn xác mà nói, hẳn là tam đường hội thẩm mới đúng, dù sao hôm nay cô cũng gánh một gánh thóc ngã vào trong ao, phần này đều sẽ trừ từ công điểm của cô, chuyện này có nghĩa là, lương thực cô được chia năm nay khẳng định sẽ ít hơn rất nhiều.

Đối với việc này, Khương Du không thèm để ý, không thấy nguyên chủ mỗi ngày đều làm nhiều hơn trâu, lại vẫn còn là bộ dáng suy dinh dưỡng, cho dù có nhiều lương thực hơn nữa, phỏng chừng cũng không vào được miệng cô. Cho nên, khấu trừ hay không khấu trừ công điểm, liên quan đến cô chứ.

Chẳng qua, hiện tại giữa trưa, tất cả mọi người ở nhà nấu cơm cơm, trên núi hay dưới chân núi thì một người cũng không có, Chu Kiến Anh lớn như thế đưa tới cửa, không làm chút gì hình như cũng có lỗi với mình.

Khương Du vỗ vỗ vai Vương Hiểu: "Đã đến lúc tổ chức khảo sát trí tuệ của em rồi!”

Vẻ mặt Vương Hiểu ngây thơ, là một cô nhi, cậu nhóc so với bạn bè cùng trang lứa thành thục hơn nhiều, cho nên cũng biết, cuộc sống của Khương Du ở Chu gia không dễ dàng như Chu lão tam nói.

"Vậy, chị Du, em phải làm gì? Em tìm người giúp chị đánh Chu Kiến Anh một trận?”

Khương Du xắn tay áo lên, gõ ót cậu một cái: "Một nam sinh như em đánh nữ sinh thì không được. Loại chuyện báo thù đương nhiên phải tự mình động thủ mới hả giận, về phần em đó, đương nhiên đi giải quyết hậu quả cho chị.”

Nói xong, Khương Du đẩy cậu sang một bên, sau đó chạy xuống chân núi, chạy được một nửa thì cô khom lưng, chui vào bụi cỏ sâu hơn nửa người bên cạnh.