Thập Niên 70: Tôi Làm Mê Tín

Chương 5

Phùng Tam Nương vốn không có chủ kiến gì, bị thôn trưởng và chủ nhiệm nói có hơi động tâm, nhưng... Gánh sọt ngũ cốc là công điểm cao nhất trong thời gian thu hoạch mùa thu, chỉ cần một con nhóc như Khương Du một ngày cũng có thể lấy mười công điểm, nếu đổi lại là đàn ông trưởng thành khác, một ngày tròn có mười hai cm. Khương Du nếu không đi làm việc này, công điểm nhất định sẽ ít hơn phân nửa, lương thực cũng sẽ ít đi rất nhiều, nào đủ ăn.

Tư thái do dự này của bà rơi vào mắt dân làng, khơi dậy sự phẫn nộ của quần chúng.

Thôn dân cũng không phải bất bình vì Khương Du, bọn họ càng lo lắng sau này người gánh ngũ cốc lại xảy ra chuyện, lại thêm mấy lần như hôm nay, cũng sẽ là tổn thất thành quả lao động của mọi người. Nghĩ đến hai giỏ lương thực đã chìm trong bùn ao, người nào ở đây không đau lòng.

"Tôi nói này Phùng Tam Nương, Khương Du chính là con gái ruột của bà, nó thiếu chút nữa rơi xuống nước chết đuối. Bà còn không đau lòng cho con bé, không sợ chết xuống dưới đất không có cách nào giải thích với ba Khương Du sao?" Bác gái Thẩm lắc đầu thở dài.

Thím năm Chu bên cạnh cũng góp vui theo: "Đúng vậy, Phùng Tam Nương, bà nhìn đứa nhỏ thứ ba nhà chúng ta, lớn hơn Khương Du nhà các người một tuổi mà cha nó còn không nỡ để nó gánh sọt nặng, mà đứa nhỏ nhà chúng tôi là con trai đấy!”

"Tôi..." Phùng Tam Nương nắm góc áo, khuôn mặt màu vàng sáp nhăn thành một đoàn, miệng há vài lần, gì cũng không nói rõ.

Ngay khi mọi người không đợi được, trong sân phơi nắng bỗng nhiên truyền đến một thanh âm có hơi suy yếu: "Khụ khụ khụ, chú Tường với mọi người nói đúng. Đều do thân thể của tôi không chịu thua kém, mấy năm nay làm khổ đứa nhỏ Khương Du này, ai, cũng may nó hiện tại đã tốt nghiệp trung học, gánh nặng trong nhà cũng không quá nặng nề nữa, kiếm ít công điểm hơn, nhà tôi cũng có thể sống được. Chú Tường, phiền chú một lần nữa sắp xếp cho Khương Du một công việc thoải mái.”

Khương Du vụиɠ ŧяộʍ nhấc mí mắt lên nhìn người tới, đây là một người đàn ông gầy gò khoảng bốn mươi tuổi, tuy rằng gầy, nhưng trên mặt vẫn có chút thịt, so với thân thể gầy như củi của nguyên thân, cũng tốt hơn nhiều.

Hơn nữa người này rất thông minh, đi lên nói câu đầu tiên là bán thảm, sau đó lại ám chỉ sở dĩ để Khương Du làm việc nặng nhọc là vì muốn để cô học trung học, cô kiếm được đều để cô tiêu, trong nhà còn phải thêm tiền đi vào, cho nên cũng không tính là trong nhà hà khắc với Khương Du.

Sắc mặt dân làng lập tức hòa hoãn, một người đàn ông còn vỗ vai Chu lão tam, nói: "Một đứa con gá đọc nhiều sách như vậy làm gì? Sớm hay muộn đều là người nhà người khác.”

Chu lão Tam thật thà cười cười: "Đứa nhỏ thích, thành tích tốt.”

Nhưng cách nói này của Chu lão tam có thể lừa được dân làng khác, không thể che đậy Thẩm Thiên Tường khôn khéo. Ông ấy không lạnh không nóng liếc Chu lão tam một cái: "Được, nếu tất cả mọi người đều không có ý kiến, vậy tôi sẽ đổi công việc cho Khương Du!”

Nói xong, ông ấy lại nhìn Khương Du, hy vọng cô gái nhỏ này đừng nhảy ra phá đài của mình.

Khương Du biết đây là cơ hội của cô, làm sao có thể làm con sâu bướm phá hoại, lúc này chớp chớp mắt, ngẩng đầu, dùng ánh mắt kiếp trước khi mỗi lần muốn cha mua đồ tốt cho cô rồi nhìn Thẩm Thiên Tường.

Nhìn đáy mắt Khương Du lộ vẻ sùng bái, còn có toàn tâm toàn ý tin tưởng, trong lòng Thẩm Thiên Tường nóng lên, lại nhớ tới đứa nhỏ này tuổi còn nhỏ đã chết cha ruột, mẹ lại không đáng tin cậy, nên làm người tốt đến cùng: "Vừa vặn Vương lão phụ trách xử lý hai con trâu trước kia bị bệnh, sau này công việc này sẽ giao cho Khương Du. ”

Nuôi trâu so với việc trong ruộng thoải mái hơn quá nhiều, hơn nữa một ngày còn có thể lấy năm công điểm, gần như quanh năm đều có, không giống làm ruộng, vào lúc nông nhàn, không có việc thì không có công điểm. Vì thế, đây là một công việc tốt mà mọi người đang cố giành để làm.

Khương Du tuy rằng không hiểu, nhưng nhìn bộ dáng giật mình của người mẹ tiện nghi và ánh mắt hâm mộ bốn phía, thì ý thức được đây là một chuyện tốt, vội vàng nói với thôn trưởng: "Đa tạ chú Tường, cháu nhất định nuôi trâu cường tráng.”

Chu lão Tam cũng phản ứng lại: "Chú Tường yên tâm, đứa nhỏ Khương Du này siêng năng nhất, nó nhất định sẽ nuôi trâu thật tốt.”

Thẩm Thiên Tường khoát tay áo: "Được rồi, đừng ở lại chỗ này xem náo nhiệt nữa, mưa nhỏ, mọi người về ăn cơm trước, buổi chiều trời nắng tiếp tục phơi thóc.”

Vì vậy, dân làng ầm ĩ giải tán, bảy tám phần đều rời khỏi bãi phơi nắng.

Khương Du cũng đi theo phía sau Phùng Tam Nương, đi về phía cái gọi là nhà kia, trong đầu lại đang suy nghĩ kế hoạch bước tiếp theo. Bước một làm việc khác thoải mái hơn đã hoàn thành, kế tiếp sẽ là làm cho cô sống thoải mái hơn chút, nhưng trước khi lập kế hoạch, trước tiên phải làm rõ tình huống của nhà nguyên chủ và quan hệ giữa các bên xung quanh.

Khương Du nghĩ tới mức bay cả tinh thần, bất thình lình bị người từ phía sau đυ.ng một phả, quay đầu lại nhìn, thiếu nữ lúc trước đứng ở một bên đắc ý ôm cánh tay, còn nói một câu tàn nhẫn: "Trở về nhà thì mày biết tay!”

Vừa nhìn đã không ít lần bắt nạt nguyên chủ.

Ha ha, đáy mắt Khương Du nổi lên lãnh ý, trong tông môn thì cô có biệt danh là "Chuyên trị bất phục".