Thập Niên 70: Tôi Làm Mê Tín

Chương 2

Nhưng người vây xem lại không tản đi, thím năm Chu chỉ vào Khương Du còn dựng thẳng ngón tay không nhúc nhích: "Chú Tường, nha đầu Khương Du này nói nửa nén hương sau đó sẽ mưa to.”

"Nói bậy, trên đài phát thanh đã thông báo, ba ngày gần đây không có mưa." Thẩm Thiên Tường nghiêm mặt hung dữ răn dạy thím năm Chu một trận.

Thím năm Chu ngại ngùng cười cười, lần nữa nhấn mạnh: "Không phải tôi nói, là nha đầu Khương Du này nói. ”

Thẩm Thiên Tường ngẩng đầu nhìn bầu trời rực rỡ ánh nắng, lông mày đen kịt lại nhíu chặt: "Được rồi, mặt trời lớn như vậy, giống như trời mưa à? Nha đầu Khương Du này tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, các người còn đi theo không hiểu chuyện? Lại hồ nháo, trừ công điểm của mấy người.”

Đúng, tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, thật sự là một cái cớ biện giải rất tốt. Khương Du giơ tay sắp mệt chết âm thầm like trong lòng một cái, chú thôn trưởng mặt đen này xem ra cũng không tệ lắm.

Vừa nghe muốn trừ công điểm, ngay cả người phụ nữ thích trêu chọc thị phi như thím năm Chu cũng không dám nhiều lời, cúi đầu, vội vàng xám xịt đi ra đồng.

Mới đi được vài bước, bỗng nhiên thấy bóng tối bao phủ, ngăn trở ánh mặt trời nóng bỏng, thím năm Chu ngẩn người, hai bên ao nước không có cây cối, có gì ngăn trở ánh mặt trời? Bà ta ngẩng đầu lên trời nhìn lên trời, nhất thời trợn tròn mắt.

Vốn dĩ vạn dặm bầu trời không mây không biết từ khi nào bỗng nhiên tụ tập một đám mây đen. Đám mây đen này che khuất mặt trời đỏ rực, không ngừng khuếch tán ra bốn phía, đặc biệt nhất là phía đông, một đám rất lớn, tựa như muốn đè bầu trời xuống.

Những đám mây đen che khuất bầu trời, cơn mưa có lẽ thực sự đến!

Thôn dân cho rằng khương Du chỉ là nói bậy nhất thời trợn tròn mắt, cả đám dùng thần sắc phức tạp khó tả nhìn Khương Du còn đang nằm trên mặt đất giơ tay phải, không nhúc nhích.

Chẳng lẽ nha đầu này rơi xuống nước có kỳ ngộ gì à?

Tuy rằng mấy năm nay trên mặt đất ồn ào chuyện muốn phá tứ cũ, bãi bỏ mê tín dị đoan phong kiến, nhưng nông thôn vẫn không ít người tin, chẳng qua từ trên mặt đất chuyển thành dưới đất, vụиɠ ŧяộʍ tiến hành. Đặc biệt là phụ nữ trung niên và người cao tuổi thế hệ trước, càng tin tưởng sâu sắc.

Cho nên lúc này mấy người thím, bác gái không đi nữa, quay đầu, kinh nghi bất định nhìn chằm chằm Khương Du, giống như muốn nhìn chằm chằm tới khi nở một đóa hoa.

Khương Du bị bọn họ nhìn chằm chằm đến phiền chết, những người này sao còn không đi, tay cô rất chua xót, mắt cũng chua xót, sớm biết như thế, vừa rồi nên nói mười phút, sẽ sớm giải phóng cánh tay này.

"Nhìn gì vậy? Còn không mau đi thu lúa ở bãi phơi nắng!" Giọng trầm của Thẩm Thiên Tường như một tiếng sấm to, đánh thức mấy người thím năm Chu.

So với mê tín dị đoan phong kiến, hiển nhiên lấp đầy bụng quan trọng hơn, nếu mưa lớn làm ướt lúa làm mốc hoặc rơi lại vào ruộng, năm nay tất cả mọi người sẽ nhận được ít hơn vài cân lương thực. Thím năm Chu cũng bất chấp bát quái, giậm chân chạy, vọt trở về sân phơi nắng.

Dân làng vây xem trong nháy mắt đã rời đi, cuối cùng chỉ còn lại Thẩm Thiên Tường và Khương Du.

Thẩm Thiên Tường cúi đầu liếc mắt nhìn Khương Du đang ở trạng thái dường như không tốt lắm, mi tâm nhíu chặt, nam nữ khác biệt, ông ấy đi đỡ cô nhóc này cũng không thích hợp, nhưng để cô một mình ở đây, vạn nhất đợi một lát trời mưa to, cô còn chưa khôi phục lại, có tốt xấu gì thì phiền toái sẽ rất lớn.

Ai, Thẩm Thiên Tường thở dài, nói với Khương Du: "Con nhóc nhà họ Khương, sắp mưa rồi, cháu mau đứng dậy về nhà! ”

Cánh tay Khương Du đã mỏi chết, cô cũng nhớ chuyện này, nhưng cô mới bắt giả vờ đầu làm thần côn, hiện tại cũng không thể tự đánh vào miệng, nửa đường bỏ đi.

Người có thể làm thôn trưởng khẳng định không ngốc, Khương Du không dám cam đoan khi mình đứng dậy sẽ không lộ ra sơ hở, cho nên thà rằng mình vất vả thêm chút, kiên trì thêm vài phút nữa, chờ mưa xuống sẽ "tự nhiên" tỉnh táo lại.

Thấy Khương Du vẫn không nhúc nhích, Thẩm Thiên Tường lắc đầu, chắp tay sau lưng, sải bước chạy về phía bãi phơi nắng.

Cuối cùng cũng đi rồi, có thể giải phóng đôi mắt rồi. Khương Du chớp chớp mắt, một giọt mưa to bằng hạt đậu vừa vặn rơi vào sống mũi cô, chậc chậc, mưa đến cũng thật đúng lúc.

Khương Du xoay người, lắc lắc cánh tay, chuẩn bị thừa dịp mọi người thu lúa lại, nhân thời cơ không ai chú ý tới cô, vội vàng chuồn đi. Nhưng còn không đợi cô bước chân, trên bờ ruộng xa xa có một người phụ nữ trung niên vung khăn mặt, một bước lại một bước từ trong ruộng chạy tới, vừa chạy vừa hô: "Cô nhóc nhà họ Khương, không có việc gì chứ, chú Tường bảo thím đưa cháu về nhà! ”

Xong rồi, lại có một người cô không biết! Làm sao để có thể lừa dối, không bị vạch trần đây?